Edit: QingChen

"Quyển Quyển, giữa người yêu với nhau không thể dễ dàng nói chia tay, giữa vợ chồng với nhau càng không thể dễ dàng nói ly hôn, đừng luôn treo ly hôn ở bên miệng, người nói vô tình người nghe có tâm, anh sợ ngày nào đó sẽ thành sự thật." Giang Mộ Trì mắt vững vàng nhìn cô, nhìn đến Kiều Dư An có chút khó chịu.

"Thật xin lỗi, lần sau em không dám." Kiều Dư An chủ động đi qua ôm hắn, cô thật sự cũng chỉ là tuỳ tiện đùa một chút cũng không biết hoá ra lại nghiêm trọng như vậy, chính là lúc cô xem phim truyền hình mấy người đó cũng luôn treo ly hôn ở bên miệng nha.

"Giữa vợ chồng nếu thật sự đến lúc phải nói ly hôn cũng là khi đường cùng bí lối, là lúc hôn nhân thổn thức nhất, chúng ta đừng để cho chuyện như vậy phát sinh, có được không, Quyển Quyển?" Ánh mắt Kiều Dư An ngược lại thâm thuý đa tình.

Kiều Dư An đương nhiên gật đầu, "Được, được, cái gì cũng nghe theo anh." Cô chưa bao giờ biết Giang Mộ Trì vậy mà lại là nam nhân coi trọng hôn nhân như vậy, người khác luôn nói nam nhân như vậy đối với người nhà rất tốt, hiện tại xem ra quả thật là vậy, đối với cô rất tốt.

"Ừ, em ngoan một chút, Giang gia nhà anh chính là không được ly hôn." Giang Mộ Trì ôm lấy người vào trong lòng ngực, nhẹ nhàng vỗ về lưng cô.

"A? Không thể ly hôn?" Kiều Dư An bị câu này doạ rồi, vậy mà còn có chuyện không thể ly hôn, đây là quy củ gì vậy.

"Ừ, từ nhỏ cha đã cùng anh nói, Giang gia cả đời một thê, cũng không ly hôn." Hắn lúc còn rất nhỏ ở nhà của ông bà cố, bà cố qua đời cũng không thấy ông cố lại kết hôn, ông nội cùng bà nội quan hệ cũng rất tốt, quan hệ giữa ba mẹ cũng rất tốt, Giang Mộ Trì không muốn cùng Kiều Dư An có ngoại lệ.

"Kia vạn nhất nếu như nhà gái muốn ly hôn, anh cũng không thể quản được đi?" Kiều Dư An từ trong lòng ngực Giang Mộ Trì ngẩng đầu lên.

"Kia khẳng định là do bên anh không làm tốt mới để nhà gái muốn ly hôn, nhất định sẽ bị dạy dỗ, sẽ đi vãn hồi, nếu không còn cách nào mới ly hôn. Nếu đã con cái sẽ không kết hôn lần nữa, nếu không có con cái, nghe nói ở thời cổ đại sẽ nạp thiếp, nhưng tuyệt sẽ không tục huyền*. Tuy nhiên đến thời cận đại cũng chưa từng xuất hiện qua tình huống như vậy, gia phả hướng lên trên không có một đôi ly hôn, chỉ có mấy trăm năm trước có một thê tử mất sớm, nạp thiếp." Tổ tông hương khói luôn phải kéo dài, cũng không thể chặt đứt hương khói được.

*tục huyền: nối dây đàn, ý nói goá vợ lấy vợ nữa. Ở đây chỉ Giang gia, nếu có ly hôn khi chưa có con cái sẽ chỉ nạp thiếp chứ không cưới thêm lần nữa.

"Thời cổ đại nạp thiếp rất bình thường đi, nhà anh thế mà còn có gia phả lớn lên như vậy." Kiều Dư An nghĩ, nam nhân thái độ cứ như vậy hẳn cũng không có nữ nhân nào nguyện ý ly hôn đâu, đại đa số nữ nhân khi kết hôn cầu nhiều lắm là người có bả vai rắn chắc, có thể che mưa che gió, chỉ cần không quá khác người thì đều cũng sẽ không ly hôn.

"Nhà anh khi xưa rất nhiều người làm quan, có điều gia đạo sa sút, chỉ từ khi thời ông bà cố mới bắt đầu khởi sắc dần dần đi lên, đến lúc ba anh thì tập đoàn Giang thị thành quy mô như hiện tại." Giang Mộ Trì nói xong cười cười, hai người sao cứ vậy bắt đầu nói đến lịch sử rồi?

"Thật lợi hại mà, em đã biết, em lần sau khẳng định sẽ không nói ra nữa." Kiều Dư An ngoan ngoãn gật đầu, nam nhân tốt như vậy cô chưa từng nghĩ đến ly hôn, chỉ là đùa giỡn thôi, mà về sau cũng sẽ không như thế nữa.

"Ừ, em ngoan một chút." Giang Mộ Trì vô cùng vừa lòng kết quả này, có chuyện gì liền phải nói ra, không chủ động nói Kiều Dư An căn bản sẽ không hiểu được có ý tứ gì, nha đầu này vẫn luôn mơ mơ màng màng.

"Em rất ngoan, nhưng mà," Kiều Dư An từ trong lòng ngực Giang Mộ Trì đi ra, "Cho dù như vậy, anh cũng không thể bỏ qua chuyện anh phạm gia quy, anh cần phải bị phạt." Việc nào ra việc đó, cũng không thể lăn lộn nửa ngày chính mình cũng không có chút lợi nào, quá mệt.

Giang Mộ Trì giơ tay gõ nhẹ trán cô, "Được, chép phạt, vậy về sau Quyển Quyển đi ra ngoài chơi cũng nhớ rõ sớm trở về một chút."

"Cùng lắm thì em không đi chơi nha, em mới không sợ đâu." Chuyện về sau thì để về sau lại nói, nói hiện tại trước đi.

"Ngủ, đã trễ thế này còn lăn lộn, anh đi tắm rửa." Giang Mộ Trì đứng lên cả người toàn là mùi rượu, thật khó chịu.

"Anh đi đi, em không cần tắm nữa." Kiều Dư An liền muốn chui vào trong ổ chăn, bị Giang Mộ Trì nuôi thành đồng hồ sinh học, vào giờ trễ thế này thật đúng có chút mệt nhọc.

"Quyển Quyển, bồi anh tắm." Giang Mộ Trì từ phía sau bế người lên đi vào phòng tắm.

"Ai ai ai, anh làm gì vậy, em không tắm, em đã tắm sạch, anh đừng giày vò em nữa." Kiều Dư An liều mạng giãy giụa, tắm uyên ương gì đó quá lao lực, cô không muốn, đêm qua đã lăn lộn cả đêm, không muốn hôm nay lại lăn lộn cả đêm đi, cứu mạng. Mặc dù yêu tinh đánh nhau sướng thật, chỉ là làm nhiều đối với thân thể không tốt.

"Tắm lần nữa, vừa rồi anh ôm em, trên người dính mùi rượu, sẽ khó chịu, lại tắm thêm lần nữa, ngoan." Giang Mộ Trì không buông tha cho cô, trực tiếp đặt người vào bồn tắm nhìn thoáng qua, trong lòng suy nghĩ, "Ngày mai tìm người đổi một cái bồn tắm bự.

Kiều Dư An: "......."

Ngày hôm sau thật đúng là có người đưa đồ đến, tặng một cái bồn tắm vô cùng lớn, đừng nói hai người mà bốn người cũng có thể nằm vào. Chị Triệu cùng chị Trần lầm nhẩm cười, Kiều Dư An dù không nghe rõ hai người nói cái gì cũng có thể cảm giác được, thật quá mắc cỡ, Giang Mộ Trì, cái tên bại hoại này!

Ở nhà đợi lâu như vậy cuối cùng cũng đến lúc đi làm rồi, sau chuyện lúc trước cô cũng không có thời gian cùng bọn họ gặp mặt, bọn họ cũng không có đến tìm cô, chỉ gọi điện thoại liên hệ một chút. Lần đó Giang Mộ Trì làm cái trận thế lớn như vậy, làm đến người khác đều sợ.

Câu lạc bộ người rất nhiều, cô vẫn mặc quần áo như bình thường đi đến nhưng mà ánh mắt người khác nhìn cô lại không giống nhau, trong sự tò mò tựa hồ mang theo kính sợ, đánh giá càng nhiều, Kiều Dư An nghĩ thầm chuyện kết hôn chỉ sợ là giấu không được.

Lưu hi trước đi lên chào hỏi, "Chị Kiều, chào chị!"

"Chào em, nghỉ ngơi lâu như vậy cuối cùng có thể đi làm, những người khác đâu?"

"Đều chưa tới, chị Kiều ăn sáng chưa? Em mua bánh bao." 

"Không cần đâu, em ăn đi, chị ăn rồi, đúng rồi hỏi em một chuyện, sao chị cảm giác ánh mắt người khác nhìn chị có chút không thích hợp?"

"À, cái này sao," Lưu Hi muốn nói lại thôi, "Chị Kiều, chuyện lần trước mất tích gây náo loạn có chút lớn, nghe nói tập đoàn Giang thị phái người đến hỏi chuyện chị, hiện tại mọi người đều biết chị cùng tổng tài tập đoàn Giang thị kết hôn."

Lúc tin tức này nổ ra mọi người ngay từ đầu đều không tin, chính là lúc sau không tin không được. Trận thế lớn như vậy, nếu là người gia cảnh bình thường không khả năng có, hơn nữa còn có Kiều Thừa Tu ở đó mà khoảng thời gian trước vẫn luôn ồn ào huyên náo chuyện Kiều gia cùng Giang gia liên hôn, không cần hỏi cũng có thể nghĩ đến.

Vân Thành nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ nhưng mấy đại gia đầu sỏ Vân Thành mọi người vẫn có nghe đến.

"Ách, đều biết sao? Một chút nội khố* cũng không chừa cho chị?" Kiều Dư An vẫn không tin, về sau nhất định sống không tự tại được như hiện tại, chỉ sợ sau này người nói cô làm việc không đàng hoàng lại càng nhiều.

*nội khố: quần lót

"Này cũng không phải chuyện không sáng rọi đâu, chị Kiều chị giấu kĩ như vậy, ngay cả bọn em cũng không biết, em còn định tìm đối tượng giới thiệu cho chị đây, may là không có nói ra nếu không những người em giới thiệu nhất định chị sẽ chướng mắt."

Lưu Hi quả thật thổn thức, bình thường nhìn Kiều Dư An cùng bọn họ cũng không khác nhau lắm, không nghĩ vậy mà lại kém nhau nhiều như thế, có gia cảnh tốt như thế, nam nhân nàng cảm thấy tốt kia nếu so với Giang Mộ Trì kia còn cách biệt đến bụi bặm đi.

"Nào có, cảm ơn em nha, lúc trước khi chị đến làm việc anh hai chị không đồng ý, cho nên không cho chị dựa vào thân phận Kiều gia, mọi người đừng tức giận nha." Thời khắc mấu chốt chỉ có thể kéo anh hai tới chắn thương, dù sao bọn họ cũng sẽ không đến chỗ anh hai cáo trạng.

"Không đâu không đâu, lần trước còn may do thân phận của chị nếu không bọn em cũng không biết làm sao bây giờ." Hoàn cảnh như vậy có thể nhanh như vậy tìm được bọn họ cũng không dễ dàng, hơn nữa ngày đó Kiều Dư An sốt cao, may không có nóng đến mức xảy ra chuyện gì xấu, nếu không mấy người bọn họ thật không bồi nổi.

"Về sau chú ý một chút là tốt rồi, lần trước là do chúng ta quá nóng vội." Hai người đi lên lầu đến văn phòng, tiểu A đã đến rồi đang quét rác, "Chị Kiều đến rồi sao."

"Ừ, lâu như vậy không thấy tiểu A, cần mẫn không ít nha." Kiều Dư An giống như cụ ông vỗ vỗ bờ vai cậu ta.

"Ha ha, bạn gái em nói em quá lười, em phải rèn luyện rèn luyện." Tiểu A sờ sờ tóc.

"Nhanh như vậy liền tìm một người?" Tốc độ này rất nhanh nha.

"Không phải, bạn gái cùng tiểu A vẫn tốt, lần trước hai người chỉ giận dỗi nhau, đã sớm làm hoà." Lưu Hi giải thích một câu.

"Ha ha, hoà rồi là tốt, vậy là tốt rồi." Kiều Dư An cười, cũng đúng, giữa nam nữ cãi lộn chia tay thật bình thường, cũng chỉ có Giang Mộ Trì khắc nghiệt, nói giỡn một câu chia tay cũng không biết, quả nhiên không giống người thường.

"Chủ biên vẫn chưa tới sao?"

"Đã tới rồi, đang trên lầu tìm tổng biên, nói muốn sắp xếp vài chuyện." Tiểu A tiếp tục quét tước vệ sinh.

Kiều Dư An mở máy tính, lâu lắm không có sờ qua "bảo bối" của cô, đã có chút ngượng tay.

Đinh Thành Hoành tới tương đối trễ, sau khi thấy Kiều Dư An cũng không có chào hỏi, đi vòng qua, Kiều Dư An không hiểu được, vốn còn muốn cùng cậu ta chào hỏi một cái, đây là làm sao vậy?

Lúc sau khi bố trí nhiệm vụ, Đinh Thành Hoành cũng không tích cực như trước, rất nhanh cùng người khác lặp tổ đội, Kiều Dư An khi xưa vạn người mê, hiện tại bị bỏ rơi?

Kiều Dư An nhăn mày đến sắp kẹp chết ruồi, đây đến cùng là vì sao, còn không phải chỉ là một thân phận sao?

Ai, Kiều Dư An thở dài, một lát sau lại khôi phục biểu tình, cảm thấy không có gì. Lần này nhiệm vụ là tham gia một cuộc thi nhiếp ảnh, nhiếp ảnh gia ở Vân Thành đều sẽ tham gia, chủ đề là "Tươi cười", có thể làm tổ đội cũng có thể dự thi cá nhân, nếu đã không có tổ đội vậy dự thi cá nhân vậy.

Nhận xong nhiệm vụ liền đi ra ngoài chuẩn bị, cô cũng không có suy nghĩ gì, ở câu lạc bộ lớn như vậy lại có dáng vẻ bị ngăn cách với mọi người, cô cũng lười ở đó, cầm lấy đồ vật rời đi.

Vào giờ này đi đâu cũng không biết, vừa lúc đi đến công ty tạp chí của Lâm Tựa Cẩm, giờ này hẳn là cô nàng cũng có ở đây, không nói hai lời liền trực tiếp tới cửa tìm người.

Lâm Tựa Cẩm lúc này còn đang ăn cơm sáng, nhìn thấy Kiều Dư An đi vào bị doạ đến nhảy dựng, còn tưởng rằng tổng biên đến, "Chị vào giờ này sao lại rảnh đến tìm em vậy?"

"Tới tìm em chơi, chị đi làm có chút buồn rầu, đến tìm em kể khổ." Kiều Dư An một chút cũng không khách khí đi đến tủ lạnh cầm một lọ đồ uống rồi ngồi vào trên sô pha.

"Cái gì mà khổ? Còn có người dám khi dễ Kiều tỷ của chúng em sao? Không phải là quan hệ hôn nhân với Giang Mộ Trì có vấn đề chứ, cái này thì em giải quyết không được." Lâm Tựa Cẩm cũng không dám cùng Giang Mộ Trì đối diện, nam nhân kia quá mức cường đại rồi, trong lòng sợ đến hoảng.














Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play