Edit: QingChen

Bởi vì chén canh cá ngọt kia của Kiều Dư An, thẳng đến khi cô đi bà nội vẫn còn cười ha hả dặn dò Giang Mộ Trì đừng để cô xuống bếp miễn cho ăn tiêu chảy, còn dặn Giang Mộ Trì phải cần mẫn một chút, làm việc nhiều một chút đừng để cho vợ vất vả.

Kiều Dư An xấu hổ muốn chui vào khe đất, chén canh cá ngọt kia thật là nét bút hỏng trong nhân sinh của cô, mỗi lần ngẫm lại đều đau răng, ngày đó bà nội uống xong còn để cho ông nội uống, so với canh nấm tuyết buổi sáng còn ngọt hơn, mặt mũi cô mất hết rồi.

Giang Mộ Trì lái xe rời khỏi Vân Lĩnh Bá, từ sau khi lên xe Kiều Dư An cũng không có mở miệng nói gì, vẫn luôn cúi đầu lướt di động, trong lòng bực Giang Mộ Trì cực kì, nếu không phải hắn cô cũng sẽ không xấu hổ đến như vậy, thế mà bị ông bà nội cười nhạo một phen, này nếu bị truyền ra ngoài cô còn không mất mặt chết sao.

"Quyển Quyển, giận sao? Sao không nói lời nào?" Giang Mộ Trì đi được nửa đoạn đường thật sự không nhịn nổi nữa, tự mình mở miệng trước.

"Em giận hay không anh không biết à? Anh thật làm bộ mà, anh quá xấu xa rồi, em hoài nghi trong lòng anh toàn là đen tối." Kiều Dư An dẩu miệng không cao hứng, cô nghiêm túc hoài nghi người này từ bên trong toàn là đen tối, chỉ không có thể hiện ra bên ngoài cho nên những người khác không biết tâm can đen tối của hắn thôi.

"Anh chỗ nào xấu xa rồi? Anh cũng không biết Quyển Quyển đường với muốn cũng nhầm lẫn nha." Khoé miệng Giang Mộ Trì mang theo ý cười có chút sủng nịch, chỉ là Kiều Dư An không có thấy.

"Đó cũng không thể trách em, bên trên hộp viết là muối mà!" Kiều Dư An mở to hai mắt nhìn, thật ra chuyện này đúng là không thể trách cô, bên trên hủ gia vị rõ ràng viết muối, cô chỉ theo đó mà dùng thôi.

Trăm triệu không nghĩ tới từ lúc bắt đầu mua trở về, bà nội đem đường cùng muối bỏ ngược.

Mà cô xuống bếp cũng không để ý cẩn thận phân biệt, cho rằng đường chính là đường, muối chính là muối, lúc này mới gây ra chuyện chê cười lớn như vậy.

"Đúng đúng đúng, tất nhiên anh không trách Quyển Quyển, mà Quyển Quyển cũng không thể trách anh nha, cũng không phải do anh viết ngược." Giang Mộ Trì cũng biết khoe mẽ, Kiều Dư An từ trước đến nay là một người ăn mềm không ăn cứng, người khác yếu thế cô liền mềm lòng trước.

"Hừ, trách anh đó, nếu không phải anh buộc em làm canh cá, làm xong còn để bà nội uống em cũng sẽ không mất mặt như vậy, về sau em đều ngại ngùng đi gặp ông bà nội, em lớn đến từng này vẫn chưa từng mất mặt qua như vậy." Ngày đầu tiên đặt mông ngã xuống bùn đất thì thôi đi, ngày hôm sau lại làm ra canh cá ngọt, mặt mũi cô biết đặt ở đâu bây giờ.

"Hẳn là có, chẳng qua em quên mất thôi, hôm nào đó anh đi hỏi ba mẹ thử, khẳng định ba mẹ nhớ rõ." Cái tính tình này của Kiều Dư An nha, sao có thể không gây ra chuyện được, mà những chuyện này vẫn còn tốt đi, dù sao cũng đều là người trong nhà, cũng không tính là mất mặt, ngược lại càng làm cho trong nhà vui vẻ, không nhìn thấy lúc bà nội tươi cười sao, khoé miệng sắp kéo đến lỗ tai rồi.

"Anh im lặng đi." Kiều Dư An thật tức mà, cô nhìn giống như người thường xuyên gây chuyện sao? Nhìn giống người thường xuyên mất mặt sao? Sao có thể!

"Được, anh không nói." Giang Mộ Trì cười im lặng, kỳ thật người như vậy cũng khá tốt, luôn có thể mang vui vẻ đến cho người khác, hơn nữa tính cách của cô cũng tốt, chuyện phát sinh cũng rất nhanh liền quên mất, sẽ không mang thù.

Nhưng Giang Mộ Trì không nghĩ đến lúc này Kiều Dư An vậy mà thật sự mang thù, làm hắn trở tay không kịp.

Về đến nhà là vừa lúc ăn cơm chiều, ăn cơm chiều xong lên lầu, Kiều Dư An gom mấy hộp chuyển phát nhanh đi vứt, Giang Mộ Trì ngồi trên giường xem xu thế cổ phiếu hôm nay.

Kiều Dư An trên tay cầm một lọ nước hoa, tiến tới bên người Giang Mộ Trì, "Cái này thơm không?"

"Hửm?" Giang Mộ Trì buông notebook trong tay, "Hương hoa sơn chi, thật thanh."

"Đúng vậy, em đặc biệt thích hương hoa sơn chi, bọn họ nói hoa này đặc biệt dễ ngửi, có hương vị mối tình đầu.

Kiều Dư An xịt một chút ở trong không khí, hương hoa sơn chi nhàn nhạt tứ tán trong phòng, từ trên khẽ rơi xuống xâm nhập làn da, cả người cảm giác thoải mái, nhưng Giang Mộ Trì lại không thoải mái.

Giang Mộ Trì nắm cằm cô, ánh mắt như hồ sâu, "Mối tình đầu của em là ai? Có cái gì tốt mà hoài niệm?"

"Mối tình đầu của em chính là anh nha." Kiều Dư An chớp chớp mắt, vẻ mặt vô tội nhìn thân thể Giang Mộ Trì nóng lên, ánh mắt đều biến sắc, cô như thế nói trắng ra mối tình đầu là hắn làm hắn sao lại không biến sắc cho được.

Giang Mộ Trì chưa từng quá mong cầu xa xôi Kiều Dư An không có mối tình đầu, hắn cũng không có cái tình tiết gọi là mối tình đầu, nói đến cùng vẫn là đồn đại hại người, ai nghĩ người bị truyền "Nữ ăn chơi trác táng" như vậy, ngay cả mối tình đầu cũng không có?

Đồn đãi hại người, hôm nay hắn phải xin lỗi Kiều Dư An cho tốt.

"Vậy em cần gì dùng nước hoa để cảm thụ, không phải anh ở bên cạnh em sao?" Giang Mộ Trì ôm eo cô, notebook trên tay đặt xuống tủ đầu giường, giờ phút này Kiều Dư An vẫn chưa ý thức được có nguy hiểm, còn mở to mắt xô đẩy hắn, "Em chỉ là thuận miệng nói nha, trên mạng mọi người đều nói vậy, nói có hương vị mối tình đầu, lại không phải em nói."

Chủ yếu là Kiều Dư An cũng thích hoa sơn chi, lúc đầu nghe thật nồng đầm, về sau lại thật thanh đạm, làm người vui vẻ thoải mái.

"Nhưng em ở trước mặt anh nói cho thấy anh còn chưa đủ nỗi lực, nếu anh đã đủ nỗ lực thì Quyển Quyển cũng không cần mua nước hoa sơn chi tới hoài niệm, Quyển Quyển, anh hiểu, để anh thoả mãn em." Giang Mộ Trì tựa cằm vào vai Kiều Dư An, nói nhỏ ở cạnh lỗ tai cô.

Kiều Dư An theo bản năng nuốt một ngụm nước miếng, thanh âm có chút sợ hãi, "Giang Mộ Trì, chúng ta phải nghiêm túc làm việc, anh còn phải xử lý công việc, anh đừng vậy mà."

Bỗng cảm thấy như điềm báo bão táp đang tiến đến, cô vẫn trước nhận thua sẽ tốt hơn, sớm biết rằng một câu đã làm Giang Mộ Trì "thú tính quá độ", đánh chết cô cũng sẽ không đi mua cái nước hoa này.

"Công việc không quan trọng bằng Quyển Quyển, anh muốn cho Quyển Quyển cảm thụ thật kĩ hương vị mối tình đầu." Giang Mộ Trì lật người lại, để cho Kiều Dư An nằm dưới thân.

Đèn trên đỉnh đầu để lại một mảnh ánh sáng, dừng trên người Kiều Dư An. Nháy mắt trước mặt cũng chỉ còn lại gương mặt Giang Mộ Trì, ngũ quan khuất dưới bóng đèn, một nửa sáng ngời một nửa hắc ám.

"Giang Mộ Trì, anh đừng nhúc nhích, vẫn còn sớm, anh khắc chế một chút, anh xem bên ngoài trời vẫn còn sáng mà." Giọng nói Kiều Dư An có chút run rẩy, Giang Mộ Trì như vậy thật đáng sợ, ánh mắt đen láy, sắc mặt lại mang nụ cười, nhìn kiểu nào cũng giống như "Tiếu diện hổ".

Kiều Dư An nói như vậy Giang Mộ Trì cũng không nói lời nào, từ trên người cô lui xuống đi vào phòng giữ quần áo. Kiều Dư An nhìn không hiểu được, hôm nay Giang Mộ Trì dễ nói chuyện vậy sao? Vậy mà đơn giản như vậy buông tha cô? Không thích hợp.

Quả nhiên, Giang Mộ Trì không có khả năng buông tha cô.

Hắn từ phòng giữ quần áo đi ra, trên tay cầm một cái cà vạt màu đen, là loại đơn giản thường dùng nhất.

"Anh làm gì nha?" Kiều Dư An bị Giang Mộ Trì không nói lời nào doạ sợ, không lẽ định bạo lực gia đình, đừng nha, cô da thịt non mịn, không chịu được.

"Không làm gì cả, không phải em nói trời còn sáng sao? Vậy giúp em làm trời tối." Hôm nay Giang Mộ Trì đột nhiên muốn bật đèn làm, muốn nhìn rõ ràng từng biến hoá của cô, nhìn cô dưới thân hắn run rẩy.

Kiều Dư An bị một phen biến cố này doạ choáng váng, đến khi mắt bị cà vạt bịt kín mới phản ứng lại, đôi mắt chỉ có thể thấy màu đen mang đến trong lòng cảm giác thật không tốt, theo bản năng duỗi tay muốn cởi bỏ cà vạt.

"Đừng nhúc nhích." Giang Mộ Trì giữ tay cô, "Hôm nay buổi tối, anh khiến cho Quyển Quyển cảm thụ kĩ càng một chút hương vị tình đầu."

"Không phải, Giang Mộ Trì, anh kiềm chế chút, ngày mai còn muốn đi công ty làm." Thanh âm Kiều Dư An mang theo chút khóc nức nở uỷ khuất lại càng khơi dậy dục vọng chiếm hữu của Giang Mộ Trì.

Hắn chỉ thấp giọng ở bên tai cô nói một câu được, nhưng mà thật sự được không cũng không biết, vạn nhất nếu không khắc chế được vậy...

Bởi vì đôi mắt bị bịt kín, cảm giác phóng đại vô hạn, chỉ một cái khẽ chạm của đầu ngón tay cũng khiến Kiều Dư An rùng mình một trận, cảm giác như vậy làm Kiều Dư An vừa cảm thấy sợ hãi lại vừa mơ hồ kích thích.

Đèn trong phòng vẫn còn sáng Kiều Dư An lại nhìn không thấy, chỉ toàn thân tâm ỷ lại Giang Mộ Trì. Đêm nay lăn qua lộn lại, toàn thân tâm chỉ còn lại một người nam nhân là Giang Mộ Trì, là mối tình đầu của cô, hoá ra là tư vị như vậy.

Đến lúc cuối cùng, Kiều Dư An khóc nức nở cầu Giang Mộ Trì dừng lại, cô chịu không nổi, nước mắt lưng tròng làm ướt cà vạt, thanh âm vô cùng uỷ khuất đáng thương.

Một khắc cuối cùng Giang Mộ Trì hôn vành tai, môi cô, "Quyển Quyển, đây là hương vị mối tình đầu, nhớ kĩ."

Trước khi ngủ đi Kiều Dư An nảy ra một suy nghĩ, Giang Mộ Trì, người nam nhân này quá mức bá đạo!

Ngày hôm sau lúc tỉnh lại bức màn còn đóng chặt, vừa thấy cho rằng vẫn còn sớm nhưng người nam nhân bên cạnh đã không thấy bóng dáng liền biết đã không sớm, mơ mơ màng màng tìm di động vừa thấy, 10 giờ rưỡi!

Kiều Dư An từ trên giường bật dậy, vậy mà đã 10 giờ rưỡi, cô đã thật lâu thật lâu không có dậy trễ thế này, càng hiếm khi Giang Mộ Trì không kêu cô rời giường, đây là thay đổi tính hay là đêm qua hưởng thụ đủ rồi nên để cô cũng hưởng thụ một chút?

Đầu óc tràn đầy nghi hoặc vừa nhìn thấy tờ giấy tủ đầu giường liền tan thành mây khói, "Xin lỗi, đêm qua anh xuống tay hơi nặng, hôm nay nghỉ ngơi nhiều một chút, rời giường nhớ gọi chị Triệu nấu cơm, ngoan, hương vị mối tình đầu anh đã cảm nhận được, cảm ơn Quyển Quyển của anh."

Kiều Dư An thở phì phì ném tờ giấy, này đến cùng là cái gì, cô chỗ nào nói muốn cho hắn thể nghiệm hương vị mối tình đầu, Kiều Dư An tức giận muốn ở trên giường lăn hai vòng nhưng lại giật mình, cả người xương cốt kêu cùm cụp cùm cụp, giống như bị gãy đi vậy, nhức mỏi đến khuôn mặt nhỏ Kiều Dư An vặn vẹo, đau mém kêu cha gọi mẹ.

"Tên khốn, thật quá đáng!" Càng nghĩ càng giận, càng nghĩ càng hối hận, chính mình tự tìm chết còn mua cái gì nước hoa, kết quả đều bị Giang Mộ Trì chiếm tiện nghi, nước hoa này là cô mua mà bây giờ cô còn dám dùng sao? Nghĩ đến hương hoa sơn chi, hiện tại đầu óc toàn là hương vị Giang Mộ Trì, đại não không tự chủ được nghĩ đến một ít chuyện không thể miêu tả, như vậy còn dùng cái khỉ gì!

Kiều Dư An kéo thân thể mỏi mệt xuống giường muốn tìm bình nước hoa kia ném đi, một chút dùng cũng không tốt, chính mình tốn tiền còn bạch bạch chính mình chịu khổ, thế đạo còn thiên lý sao?

Nhưng tìm một lúc lâu sau cũng không tìm thấy, đi tới phòng trang điểm tìm lại thấy một tờ ghi chú màu xanh, "Quyển Quyển, nước hoa sơn chi anh nhận lấy, những người khác không có tư cách dùng bình nước hoa này."

"CMN, Giang Mộ Trì, anh không biết xấu hổ!"

Tác giả có lời muốn nói:

Kiều Dư An: Tôi nhìn giống người thường xuyên gây nên chuyện sao?

Thành thật ngọt ngào: Giống

Kiều Dư An: "???"

Ngày mai buổi sáng 6 giờ, giữa trưa 12 giờ, buổi chiều 6 giờ lại đổi mới.




















Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play