Cho nên sau đêm đó, Tưởng Vũ Hách vẫn bị cô đẩy vào phòng làm việc ngủ.
Mặc dù anh thẳng thắn trả lời câu hỏi của Ôn Dư, nhưng chuyện này anh lại nói thật như vậy khiến Ôn Dư càng thêm sợ hãi.
Không cần nằm trên giường cũng đã suy nghĩ đến, nằm ở trên giường không phải càng khoa trương hơn sao?
Ôn Dư chưa muốn thực hiện bước tiếp theo cùng anh, mặc dù cô rất thích anh nhưng có một số việc cũng cần phải có thời gian để thay đổi.
Tưởng Vũ Hách không hề cưỡng ép Ôn Dư, hoàn toàn dành sự tôn trọng cho cô.
Vì vậy đêm đầu tiên sống chung, hai người vẫn trải qua cuộc sống hòa thuận như trước đây.
Ôn Dư ngủ ở phòng ngủ lớn, Tưởng Vũ Hách thì ngủ ở phòng làm việc của anh.
Buổi tối khi đi ngủ, không biết vì lý do gì mà rất lâu Ôn Dư vẫn không ngủ được.
Cô cứ trằn trọc trở mình, cuối cùng nằm trên giường thất thần nhìn trần nhà.
Trần nhà này được thiết kế rất đặc biệt, bốn phía cao hơn treo một vòng ở trần nhà, ở giữa là ô vuông màu xám đen giống như những tấm kính hình vuông, người nằm trên giường có thể mơ hồ thấy được hình ảnh phản chiếu của mình trong gương.
Ôn Dư say mê ngẫm nghĩ hồi lâu không nhìn ra là cái gì, cuối cùng cô không muốn nghĩ đến nữa, nhắm mắt lại ép bản thân đi ngủ.
Khi cô thức dậy vào sáng hôm sau, trong phòng khách không biết từ đâu xuất hiện hai người giúp việc Philippines đã làm xong bữa sáng.
Người giúp việc nói với Ôn Dư bằng tiếng phổ thông không lưu loát: “Thưa cô, đây là những món cậu chủ yêu cầu chúng tôi làm cho cô ăn.”
Mùi thơm đã bay tới mũi, Ôn Dư rất thích ăn cháo bắp với tôm.
Cô lại một lần nữa bất ngờ về cách làm của Tưởng Vũ Hách, trải qua một đêm, ở nhà mới này Ôn Dư không có bất kỳ cảm giác nào xa lạ nào với nơi này.
Tất cả được anh sắp xếp đâu vào đấy.
Ôn Dư cảm nhận được yêu thương, được quan tâm, được chiều chuộng vô điều kiện.
Lúc này Tưởng Vũ Hách cũng ngồi đối diện vào bàn ăn, người được đối xử tốt như Ôn Dư lập tức múc một con tôm bỏ vào chén cho anh: “Cám ơn anh.”
Tưởng Vũ Hách liếc cô: “Cám ơn cái gì?”
Ôn Dư cũng không biết nói thế nào.
Tóm lại, so với Ôn Thanh Hữu, cảm giác được sống chung với Tưởng Vũ Hách khác nhau hoàn toàn.
Mở mắt ra đã có thể thấy anh, cùng ăn sáng với anh, tận đáy lòng cô có một cảm giác hạnh phúc khó tả.
“Dù sao cũng cảm ơn anh.” Ôn Dư khẽ mỉm cười, lại nhiều chuyện hỏi một câu:
“Tối hôm qua anh ngủ có ngon không?”
Tưởng Vũ Hách đang uống cafe, lúc rời khỏi miệng ly anh nhìn cô một cái, ánh mắt như muốn nói: “Em cảm thấy thế nào?”
Ôn Dư cũng kịp phản ứng được vấn đề mà cô hỏi quá mức khoe khoang. Dẫu sao một mình cô độc chiếm chiếc giường lớn rộng gần ba mét, nằm trên giường lăn lộn mấy vòng cũng không sợ té.
Cô mỉm cười ngượng ngùng, nhanh chóng nói sang chuyện khác: “Đúng rồi, trần nhà phía trên giường là gì vậy? Nằm ở trên giường có thể nhìn được bóng mờ của chính mình, cảm giác là lạ.”
Tưởng Vũ Hách thản nhiên nói: “Mỗi nhà đều có, nhà thiết kế theo kiểu trần nhà có thể nhìn thấy được bầu trời đầy sao, nhưng anh không có hứng thú nên chưa từng mở ra.”
Ôn Dư thốt lên “Ồ”, trong đầu nghĩ hóa ra là như vậy, căn nhà này được thiết kế rất lãng mạn.
Lúc này điện thoại di động của Tưởng Vũ Hách reo lên, anh thờ ơ bắt máy không lên tiếng, chỉ nghe người bên kia nói:
“Sếp Tưởng, đã điều tra rồi, chuyện bất ngờ xảy ra không phải do cố ý sắp xếp.”
Tưởng Vũ Hách nghe xong ừ một tiếng, cúp điện thoại.
Việc Ôn Dư ở phim trường xém chút nữa đụng phải cửa sắt, sau đó xuất hiện một diễn viên rất nổi tiếng tới đỡ cô.
Mặc dù nhìn qua mọi chuyện rất bình thường, nhưng đối với người đã lăn lộn rất nhiều trong giới giải trí như Tưởng Vũ Hách, đã dần hình thành thói quen cẩn thận một chút.
Chuyện này tạm thời có thể bỏ qua.
Hai người ăn sáng, Tưởng Vũ Hách tùy ý hỏi Ôn Dư: “Hạng mục tiến triển đến đâu rồi?”
Ôn Dư vừa ăn vừa trả lời: “Kịch bản đã cải biên lại không sai biệt gì mấy, gần đây em với đạo diễn Trần đang chọn diễn viên, mỗi ngày phải xem mấy chục hồ sơ diễn viên.”
“Có người phù hợp rồi sao.”
“Tạm thời chưa quyết định, nhưng mà mấy diễn viên được chọn, em với anh ta sẽ gặp mặt các diễn viên để tìm hiểu một lần nữa, ngoài ra…” Ôn Dư nuốt xuống một hớp cháo, lau miệng, đặt đũa xuống nghiêm túc nói với Tưởng Vũ Hách: “Tháng chín là ngày tựu trường em muốn thực hiện một chương trình trải nghiệm thực tế, tình tiết kịch bản giữa nam nữ chính xảy ra ở sân trường, em muốn dựng bối cảnh hoành tráng theo cốt truyện, và hợp tác cùng một số trung tâm mua sắm ở thành phố để giúp cho việc ngoại tuyến IP trở nên nhanh hơn, đồng thời chúng ta cũng sẽ nhận được một phần lợi nhuận của trung tâm mua sắm.”
Đây là ý tưởng ban đầu về IP mà Ôn Dư muốn tuyên truyền nhưng cô không biết nó có hiệu quả hay không.
Nói xong cô rất mong đợi nhìn Tưởng Vũ Hách: “Anh cảm thấy thế nào?”
Một lát sau, người đàn ông ngẩng đầu lên nhìn cô khẳng định: “Không tệ.”
Ôn Dư nghe xong càng tự tin hơn, nói luyên thuyên kế hoạch của bản thân, chẳng hạn như triển lãm, thoát nước, các sản phẩm phái sinh, t, v.v, Tưởng Vũ Hách nghe xong mỉm cười dịu dàng.
Quả đúng như người khác nói, Ôn Dư không phải là dạng tiểu thư con nhà giàu chỉ biết ăn chơi mua sắm.
Cô bạn gái này của anh, không chỉ nhanh chóng hòa nhập được với quy tắc của làng giải trí, thậm chí IP còn chưa phát triển, đã có một loạt kế hoạch kiếm tiền từ nó.
Mới đầu Tưởng Vũ Hách rất lo lắng khi một đại tiểu thư cầm trong tay hạng mục hơn trăm triệu sẽ không biết làm như thế nào, cho dù cô dẫn dắt một đội ngũ rất xuất sắc, cũng có thể cô sẽ không điều khiển được.
Không ngờ bây giờ, ngược lại là anh đã lo lắng quá nhiều.
Tưởng Vũ Hách nở nụ cười từ tận đáy lòng: “Hai ngày nữa muốn đi chơi không?”
Ôn Dư sửng sốt một chút: “Đi đâu chơi?”
“Tiệc rượu công ty điện ảnh Á Thịnh.” Tưởng Vũ Hách nói tiếp: “Ngày hôm qua anh có xem trong danh sách không có tên em.”
Ôn Dư cúi đầu, đâm cái muỗng vào trong chén cháo: “Tiệc rượu của công ty lớn như vậy, làm sao có thể mời người không nổi tiếng như em chứ.”
Ôn Dư nói những lời này cũng không hề sai, dẫu sao buổi tiệc rượu được tổ chức hàng năm toàn mời những khách quý đã từng hợp tác với công ty điện ảnh Á Thịnh, từng có đầu tư. Ngoài ra có một số người bên đài truyền hình, các nhân vật giới kinh doanh và bên quảng cáo, có thể tới đa số là những người đại diện của các ông lớn.
Ôn Dư vừa mới ra mắt, ngay cả tác phẩm mới cũng không có, cả cửa cũng không có khả năng vào huống chi là tới bữa tiệc rượu này.
Cho nên công ty bên kia không gửi thư mời cho cô cũng là chuyện bình thường.
“Đừng chọc nữa, đáy chén bị em chọc thủng mất.” Tưởng Vũ Hách buông chén đũa xuống, chuẩn bị đi thay quần áo, lúc quay người anh nói: “Anh đích thân mời em đến tham dự.”
Sau vài giây phản ứng, Ôn Dư đã hiểu.
Môi không tự chủ cong lên, nhưng cô rất tham lam, muốn nghe những lời ngọt ngào hơn, cố ý giả ngu: “Anh có ý gì? Em không hiểu.”
Nhưng Tưởng Vũ Hách cũng không quay đầu: “Không hiểu thì thôi.”
“...”
Sao có thể có một người đàn ông không hiểu phong tình như vậy chứ?
Muốn anh nói mấy câu dễ nghe khó nói vậy sao?
Quá! Không! Thú vị!
Ôn Dư trách mắng trong lòng, rầu rĩ không vui tiếp tục chọc vào chén cháo.
Hai người ăn sáng xong, chuẩn bị đi làm cùng nhau.
Tưởng Vũ Hách đi ở phía trước, sau khi ra cửa anh quay đầu lại vươn tay về phía Ôn Dư.
Ý tứ rất rõ ràng, muốn nắm tay cô.
Ôn Dư nhìn thấy được, nhưng hếch cằm lên không thèm phản ứng.
Tưởng Vũ Hách biết cô không vui vì lúc nãy anh không chịu phối hợp cùng cô, lập tức kéo người lại…
Được rồi, một ngày tốt lành bắt đầu bằng việc anh phải dỗ dành bạn gái anh.
Anh lôi cổ tay Ôn Dư, nhanh chóng nắm cả bàn tay cô, mười ngón tay đan vào nhau, nói:
“Tiệc rượu của công ty điện ảnh Á Thịnh bà chủ sao lại không đi chứ.”
Im lặng mấy giây, Ôn Dư vẫn không nhịn được, môi vô thức nhếch lên, nhưng vẫn giả bộ bình tĩnh: “Ồ, ai là bà chủ? Bà chủ ở đâu?”
Vừa nói cô vừa giả vờ nhìn xung quanh.
Tưởng Vũ Hách nhìn cô mấy giây: “Đừng diễn nữa.”
“...”
Ôn Dư không nhịn cười được, làm nũng: “Lần nào anh cũng đợi em nói hai ba lần, mới bằng lòng nói lời âu yếm với em sao?”
“Ừ.” Mặt Tưởng Vũ Hách không đổi sắc.
“...”
“Anh thích nhìn em làm như vậy.”
“...”
“Em không làm anh sẽ thấy không thoải mái.”
“...”
“Hài lòng chưa.”
“...”
Ôn Dư nắm lấy tay Tưởng Vũ Hách, trong đầu nghĩ nếu anh muốn cô nói những lời này…
Cô dừng ở cửa thang máy, hai tay mở ra: “Chân em đau, muốn anh ôm.”
...
Tưởng Vũ Hách bất lực ôm cô lên: “Còn trò bịp bợm nào nữa, em diễn cho xong đi.”
Ôn Dư làm bộ mặt yếu đuối, tựa vào ngực anh: “Bác sĩ nói em phải nghỉ ngơi một tháng, cho nên một tháng này anh đều phải ôm em.”
Tưởng Vũ Hách cau mày: “Bác sĩ nói như vậy lúc nào?”
Ôn Dư trừng mắt nhìn anh, ngẩng đầu lên, ở bên tai hôn anh một cái: “Bác sĩ Tưởng nói đó.”
“...”
Tưởng Vũ Hách không kịp đề phòng bị Ôn Dư bất ngờ trêu ghẹo, sống lưng căng thẳng, ánh mắt tối sầm lại:
“Em không muốn đi làm?”
Ôn Dư rất vô tội: “Em không muốn đi làm bao giờ, hôm nay có nhiều chuyện phải giải quyết cho xong.”
“Vậy em phải đàng hoàng đừng có làm bừa.”
Ôn Dư lập tức nói thầm: “Con trai con gái yêu nhau không phải là sẽ ôm và hôn sao? Sao mà đến anh lại không cho ôm hôn.”
Dường như Tưởng Vũ Hách muốn nói gì đó, lời đến khóe miệng lại nuốt trở vào.
Cửa thang máy mở ra, vẻ mặt anh bình tĩnh ôm Ôn Dư đi vào, chờ cửa đóng lại, đột nhiên đặt cô xuống.
Ôn Dư bị buộc phải đứng ở trong góc, hai cánh tay lờ mờ dán vào tường tháng máy, chỉ cảm thấy đầu lưỡi bị một thứ nóng bỏng quét lấy.
Cô muốn phát ra tiếng cũng không có cơ hội.
Giống như là cố ý trừng phạt cô lúc nãy đã trêu ghẹo anh, nụ hôn của Tưởng Vũ Hách ngày càng bá đạo, cảm giác Ôn Dư càng đẩy anh ra thì nụ hôn của anh càng dùng nhiều lực hơn.
Cứ liên tục không dừng, Ôn Dư suýt chút nữa không thở nổi.
Cho dù xấu hổ, Ôn Dư vẫn không quên nhìn thang máy đi xuống đang hiển thị tầng mấy, mắt thấy sắp đến tầng một, cô vội vàng đẩy Tưởng Vũ Hách ra, thậm chí còn hoảng loạn đánh anh.
Thật vất vả, “Đinh” một tiếng.
Cửa thang máy mở ra.
Tưởng Vũ Hách cũng buông cô ra.
Như không có chuyện gì xảy ra, sóng yên biển lặng.
Anh vẫn là tổng giám đốc lạnh lùng ăn mặc chỉnh tề, có phong độ của vị tổng tài kiêu ngạo giàu có.
Mà Ôn Dư mở to miệng thở hổn hển, giống như quân lính thua trận, bị anh hôn đến không còn sức lực chống trả.
Tưởng Vũ Hách đi ra ngoài, quay đầu lại vẫn thấy cô đứng im, nhíu mày: “Còn muốn nữa?”
Ôn Dư cắn môi, chỉ cảm thấy lần này thực sự nhục nhã.
Cô vừa đi vừa mắng: “Anh có phải là người không? Ban ngày ở trong thang máy mà làm như vậy?”
Khi cô đi ngang qua, Tưởng Vũ Hách lại ôm lấy cô, giọng nói khàn khàn: “Là em nói, hai người yêu nhau không phải ôm và hôn sao.”
“...”
Ôn Dư đã không nhớ, đây là lần thứ mấy cô tự mang đá đập chân mình.
Sau bữa ăn sáng ngọt ngào, hai người mỗi người lái xe đến công ty.
Công việc gần đây của Ôn Dư là chọn diễn viên.
Mặc dù cô chỉ là một người đầu tư, nhưng một mực nhớ rất rõ lời Tưởng Vũ Hách dạy cô: Mỗi một hạng mục mà cô phụ trách phải hiểu rõ quy trình, tự mình có thể tham gia thì cứ tham gia, chỉ sau khi cô nỗ lực, mới tính là phụ trách hạng mục này, khi thành công mới có cảm giác đạt được thành tựu vẻ vang.
Mấy ngày tiếp theo, Ôn Dư cùng đạo diễn gặp mặt, cùng biên kịch tán gẫu về nhân vật, gần như biết được đặc điểm tính cách của mỗi nhân vật trong tiểu thuyết, trong lòng cũng đã có sẵn danh sách cho những người sơ tuyển.
Mà trong mấy ngày này, cô với Tưởng Vũ Hách sống chung một mái nhà rất vui vẻ hòa thuận.
Mặc dù cũng có lúc tiếp xúc thân thể, nhưng người đàn ông này vẫn tôn trọng cô.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT