Nói xong, từ trong túi Ôn Thanh Hữu lấy ra một tấm danh thiếp: “Hân hạnh được gặp cậu.”
Tưởng Vũ Hách không nhúc nhích.
Suy nghĩ của anh vẫn đắm chìm trong hai từ "anh trai" mà Ôn Thanh Hữu vừa nói.
Nếu đó là sự thật, đây có thể là điều kỳ quặc và ngớ ngẩn nhất mà anh đã hiểu lầm kể từ khi lớn lên.
Vẻ mặt anh có phần sững sờ, anh dừng lại, vẫn bình tĩnh cúi đầu xuống.
Anh đọc nhanh thông tin trên tấm danh thiếp bằng tiếng Anh đó.
Ông chủ của một công ty đầu tư Phố Wall.
Sau khi cha mẹ ly hôn, Ôn Thanh Hữu đã đổi họ của mình thành họ Tống của mẹ, vì vậy, bất kể trên danh thiếp hay trong môi trường mà anh ấy đang ở, tên anh ấy đều là Tống Thanh Hữu.
Thật lâu, Tưởng Vũ Hách không nói chuyện.
Anh đắm mình trong thế giới kinh doanh nhiều năm, từ lâu anh có thể che giấu mọi cảm xúc của mình dù vui hay giận mặt anh cũng không biến sắc.
Nhìn ngoài mặt có vẻ bình tĩnh, nhưng vô số cảm xúc của anh đang ngấm ngầm trôi nổi.
Anh trai?
Anh trai của cô?
Sao có thể như thế được.
Nhưng mà…
Tại sao điều này là không thể.
Một lúc lâu sau, dường như Tưởng Vũ Hách đã hồi phục sau cú sốc, anh quay sang hỏi Ôn Dư để xác minh:
“Là thật à?”
Ôn Dư mấp máy môi, không biết trả lời vấn đề này như thế nào.
Thừa nhận nó có nghĩa là cô đã khôi phục trí nhớ của mình.
Nếu cô không thừa nhận thì tại sao cô lại rời đi.
Ôn Thanh Hữu nhận ra được Ôn Dư đang khó xử, anh ấy giúp cô trả lời vấn đề này.
“Cậu không cần hỏi em ấy, em ấy đang bị mất trí nhớ, không nhớ rõ tôi là bình thường.”
Tưởng Vũ Hách cười: “Vậy làm sao tôi có thể tin lời của anh, anh có thể nói anh là ai mà anh muốn.”
Ôn Thanh Hữu lấy điện thoại di động ra, sau đó anh ấy mở ra một số bức ảnh.
“Nếu cậu Tưởng không phiền, đây là ảnh chụp của tôi và Tiểu Ngư khi còn nhỏ, còn có ảnh với bố mẹ tôi một gia đình bốn người. Em ấy học đại học, tốt nghiệp, cuộc sống hàng ngày của em ấy đều được tôi lưu giữ ở trong này.”
Dừng một chút: “Nếu như vẫn chưa đủ, tôi không ngại làm xét nghiệm ADN với em ấy để chứng minh.”
Khi Tưởng Vũ Hách nhìn thấy bức ảnh đầu tiên, anh đã biết Ôn Thanh Hữu không nói dối.
Đại khái là ảnh chụp năm Ôn Dư sáu tuổi, Ôn Thanh Hữu đứng ở bên cạnh cô, nhẹ nhàng ôm cô, hai người cười thân mật và vui vẻ.
Trong bức ảnh, Ôn Thanh Hữu có một nốt ruồi nhỏ dưới mắt và người đàn ông đứng trước mặt anh cũng có nốt ruồi tương tự.
Tưởng Vũ Hách cảm thấy có một cái gì đó đã sụp đổ.
“Em gái tôi trở về Trung Quốc hơn hai tháng trước, nhưng đột nhiên không có tin tức gì. Trước đó tôi và gia đình đã tìm kiếm rất lâu, cho đến gần đây tôi mới nghe được từ một người bạn nói cậu ấy đã nhìn thấy em ấy ở Kinh Thị."
“Tôi rất cảm ơn cậu Tưởng đã chăm sóc em ấy hơn hai tháng qua. Bây giờ cũng đã đến lúc tôi nên đưa em ấy trở về Mỹ."
Nói xong, Ôn Thanh Hữu liếc Ôn Dư một cái: “Em còn cái gì cần thu dọn không?”
Ôn Dư liếc nhìn Tưởng Vũ Hách, không hiểu sao trong lòng có chút bực bội.
Cô biết rằng Ôn Thanh Hữu sợ cô sẽ do dự, vì vậy anh ấy đã đặc biệt đến đây để cho cô một khoảng thời gian vui vẻ.
Mặc dù ngày hôm qua đã chuẩn bị kỹ như vậy, nhưng giờ phút này thực sự đến, Ôn Dư vẫn cảm thấy rất khó khăn.
Con dao sắc đã cắt được mớ hỗn độn, nhưng người cắt nó không được khỏe.
Thấy Ôn Dư hồi lâu không nhúc nhích, Ôn Thanh Hữu không rõ ý tứ nói: “Cha rất nhớ em.”
Ôn Dư: “…”
Đây là thông điệp sau cùng từ anh trai cô.
Nếu cô không tuân theo, Ôn Dịch An sẽ biết tất cả về nó.
Ôn Dư nhắm mắt lại.
Quên đi, đi thôi.
Dù sớm hay muộn cô cũng phải đi.
Cô không có gì để thu dọn, mọi thứ trong nhà này đều thuộc về Tưởng Vũ Hách, cô không có quyền lấy đi.
Ôn Dư cầm túi xách đi đến trước mặt Tưởng Vũ Hách:
“Anh, vậy... em đi đây.”
Tưởng Vũ Hách ngẩng đầu nhìn cô, mặc dù có vô số lý do để giữ cô lại, nhưng hai từ "anh trai" của Ôn Thanh Hữu đủ để phá hủy tất cả những tưởng tượng của anh.
Cũng giống như chiếc điện thoại đó.
Bí mật mà anh đã cố gắng che giấu trong bóng tối cuối cùng đã bị phản công một cách tàn nhẫn.
Ôn Thanh Hữu nói rằng cô đã trở về Trung Quốc hơn hai tháng trước.
Trên vòng kết nối bạn bè của Ôn Dư cũng viết rằng cô muốn gặp bạn trai của mình ở một nơi khác.
Mọi thứ đều trùng khớp với nhau.
Cho nên cô vẫn phải trở về thế giới của chính mình.
Tưởng Vũ Hách kiêu ngạo kiểm soát số phận của vô số người, nhưng vào lúc này, anh cảm nhận sâu sắc cái cảm giác mà ngay cả anh cũng bất lực không biết làm thế nào này.
Anh đứng dậy và rời đi mà không nhìn lại Ôn Dư.
Đi được mấy bước, anh dừng lại, đưa lưng về phía bọn họ nhẹ giọng nói:
“Em muốn đi thì đi nhanh chút.”
Ôn Dư: “…”
Đều là đàn ông, Ôn Thanh Hữu sao có thể không nhìn ra lúc này Tưởng Vũ Hách đang giả bộ lãnh đạm.
Anh ấy cũng thản nhiên đáp lại: “Cảm ơn anh Tưởng đã trả em gái về cho tôi.”
Đây là lòng biết ơn, nhưng nó cũng là một khiêu khích và ám chỉ.
Ôn Dư là em gái của anh ấy, cô không thuộc về nơi này và cũng không thuộc về anh.
Những chuyện của mấy tháng qua có thể kết thúc rồi.
Kể từ bây giờ, mỗi người sẽ đi trên con đường của riêng mình mà không có bất kỳ sự ràng buộc nào.
Ôn Thanh Hữu nhẹ nhàng kéo tay Ôn Dục đi ra cửa.
Từng bước một, giống như một chiếc lò xo không xác định được độ dài, Ôn Dư bị cưỡng ép kéo đi, cô cách Tưởng Vũ Hách ngày càng xa.
Cuối cùng không có quay đầu lại.
Cửa nhẹ nhàng đóng lại, trong nhà đột nhiên yên tĩnh.
Sau khi tận mắt chứng kiến cảnh chia tay đột ngột này, ngay cả dì Mười hai, người luôn rất nhân hậu, cũng không khỏi bồi hồi.
Bà ấy nhìn cửa chính, rồi lại nhìn cậu chủ trẻ của mình đã đứng đó từ lâu.
“Cậu không giữ người ta lại à?”
Giữ lại?
Làm thế nào để giữ lại.
Dựa vào cái gì để giữ lại.
Những người khác không biết rằng Tưởng Vũ Hách đã từng giữ cô một cách hèn hạ.
Nhưng lần này, có lẽ là ông trời đang trừng phạt sự ích kỷ của anh.
Tưởng Vũ Hách không nói nữa, một mình đi lên lầu.
Bên kia, Ôn Dư đi theo Ôn Thanh Hữu trở lại khách sạn bên sông.
Ôn Thanh Hữu mở một phòng riêng cho cô và nói:
“Chiều mai anh đặt vé quay về Giang Thành, chúng ta về gặp cha trước, sau đó anh và em quay về Mỹ. Dù em muốn ở bên đó nghỉ ngơi hay phát triển, tóm lại là sớm nhất có thể bắt đầu một cuộc sống mới.”
Ôn Thanh Hữu nói nhiều lời cũng không có tiếng đáp lại, liền quay đầu nhìn sang.
Ôn Dư ngơ ngác ngồi ở mép giường, bộ dạng của cô căn bản không có nghe anh ấy nói.
Ôn Thanh Hữu thấy tâm tư cô bất định, liền an ủi: “Kết thúc như vậy cũng tốt, hắn sẽ không biết tất cả là em lừa hắn, em có thể bình an vô sự ra ngoài, là kết quả tốt nhất cho cả hai người.”
Ôn Dư cúi đầu, thật lâu sau mới ậm ừ một tiếng, sau đó cô lại ấn vào màn hình điện thoại.
Từ khi cô rời khỏi Tưởng gia đến giờ, Tưởng Vũ Hách vẫn chưa gửi một tin nhắn nào.
Anh không luyến tiếc gì khi cô rời đi à?
Ôn Dư không biết tại sao mình lại có kỳ vọng như vậy, nhưng khi cô nghĩ đến lúc chuẩn bị rời khỏi Tưởng gia ánh nhìn cuối cùng chỉ thấy bóng lưng của anh, trong lòng lại có chút buồn bực.
Họ thậm chí còn chưa lời tạm biệt.
Ôn Dư khẽ thở dài: “Ngày mai mấy giờ bay?”
Ôn Thanh Hữu: “Bốn giờ chiều.”
Ôn Dư đứng dậy đi đi lại lại trong phòng mấy lần, nhưng cô vẫn không thể bình tĩnh lại.
Cô dừng lại, nhìn về phía Ôn Thanh Hữu: “Hình như em để quên một thứ ở Tưởng gia, em quay lại lấy được không?”
“Là cái gì vậy?”
“Một chai nước hoa.”
“Trở về anh sẽ mua cho em bất kỳ nhãn hiệu nước hoa nào em muốn, không cần thiết phải đặc biệt đi một chuyến.”
Ôn Dư cắn môi, nhớ tới gì đó: “Còn có một đôi khuy măng sét, trước đây em định tặng cho Thẩm Minh Gia, em…”
“Dư Dư.” Ôn Thanh Hữu cắt ngang lời cô, lại thở dài một tiếng: “Kết thúc rồi, được không?”
“…”
“Không cần trở về nữa, anh đã làm điều xấu xa này để kéo em thoát ra khỏi đó, chúng ta cùng hướng về tương lai được chứ?”
Ôn Thanh Hữu biết rõ trong lòng Ôn Dư đang nghĩ cái gì.
Dù sao cũng sống cùng nhau lâu như vậy, người đàn ông Tưởng Vũ Hách đó chắc chắn có đủ sức hấp dẫn để khiến em gái mình có cảm giác khác với anh.
Thích thì thích, nhưng nếu anh biết mục đích tiếp cận mình của Ôn Dư ngay từ đầu chỉ là để lợi dụng mình thì sao?
Ôn Thanh Hữu không muốn Ôn Dư chịu bất kỳ tổn hại nào.
Anh ấy xoa đầu Ôn Dư, nhẹ nhàng ôm cô: “Anh sẽ bù đắp tất cả những gì em thiếu sót trong mười năm qua.”
Ôn Dư cứ như vậy dựa vào trong lòng Ôn Thanh Hữu, thế nhưng rất kỳ quái…
Trái tim cô bình yên thản nhiên, không có một chút rung động kỳ lạ nào.
Đó là một cảm giác hoàn toàn khác với khi Tưởng Vũ Hách vô tình ôm cô vào lòng lúc trước.
Ôn Dư đột nhiên đứng thẳng dậy, nhìn Ôn Thanh Hữu và cố gắng nhớ lại tình hình lúc đó.
Cô vỗ xuống giường: “Anh, ngồi ở đây.”
Ôn Thanh Hữu không hiểu nguyên do, ngồi xuống bên cạnh cô: “Em làm sao vậy?”
Ôn Dư cầm điện thoại lên và làm tạo dáng tự sướng giống như cô đã làm ở nhà hàng lẩu ngày hôm đó: “Khi em nhấn nút chụp, anh hãy ôm em một cái.”
Mặc dù Ôn Thanh Hữu không biết Ôn Dư đang làm gì, nhưng anh ấy vẫn làm.
Lúc hai anh em chụp ảnh cùng nhau, anh ấy rất tự nhiên ôm em gái vào lòng.
Giống hệt như ngày đó, Ôn Dư nghiêng người.
Nhưng lòng trong sáng thanh tịnh, không chút dao động.
Sự khác biệt này khiến Ôn Dư sửng sốt một lúc lâu, cô giống như hiểu ra điều gì đó muộn màng, nhưng cô không chắc lắm.
Ôn Thanh Hữu cầm lấy điện thoại: “Để anh xem chụp thế nào.”
Anh ấy ấn mở màn hình điện thoại trên tay, nhưng thứ anh ấy nhìn thấy là một bức ảnh chụp chung của Ôn Dư và Tưởng Vũ Hách đang tựa vào nhau trên màn hình khóa, trên đó có dán hình dán tình cảm thân mật.
“…”
Tấm ảnh này càng chứng minh suy đoán của Ôn Thanh Hữu, anh ấy liếc nhìn Ôn Dư, thăm dò nói: “Điện thoại này rẻ quá, về Giang Thành anh mua cho em cái mới.”
Nói xong, anh ấy ném điện thoại đi: “Trong này không có gì phải lưu luyến cả, vứt hết đi."
Nhưng khi điện thoại lạch cạch một tiếng rơi vào thùng rác, Ôn Dư vội vàng tiến đến nhặt lên: “Em sẽ không vứt.”
Cô lau bụi trên điện thoại: “Đây là chú Hà mua cho em, lúc đó em ở đây một mình, không quen biết ai, chú Hà đã quan tâm em như cha vậy.”
Nói đến đây, Ôn Dư không khỏi có chút chua sót.
Cô thực sự không lỡ.
Cô bị phá sản, bị tai nạn xe hơi và bị lừa dối.
Nhưng ông trời đã cho cô quen biết rất nhiều người tốt bụng.
“Em sẽ đi cùng anh, nhưng anh đừng bắt em phải quên nhanh như vậy.”
Nhất thời Ôn Thanh Hữu không nói nên lời, chỉ có thể yên lặng lắc đầu, trở về phòng.
Vào đêm đầu tiên Ôn Dư rời đi, mặc dù Tưởng Vũ Hách muốn tập quen với ngôi nhà không có cô, nhưng lý trí và tình cảm của anh không thể tiếp nhận sự thật này nhanh như vậy.
Anh mời Kỳ Tự ra ngoài uống rượu.
Thông thường họ sẽ đến câu lạc bộ mà một nhóm người tổ chức, nhưng hôm nay họ chỉ tìm đến một quán bar nhỏ yên tĩnh.
Không có rượu đắt tiền, không có môi trường ồn ào, chỉ có những ca sĩ dân gian hát những bài hát đầy cảm xúc trên sân khấu, bầu không khí yên tĩnh và thanh bình.
“Cái đuôi nhỏ không đi theo à?” Kỳ Tự vừa ngồi xuống đã hỏi.
Tưởng Vũ Hách uống một ly cocktail tự làm trong quán: “Đi rồi.”
“?” Kỳ Tự dừng một chút: “Cô ấy đi đâu?”
“Nhà của cô ấy.”
Lúc này Kỳ Tự mới nhìn ra nét nhợt nhạt hiếm có trên mặt Tưởng Vũ Hách.
Mặc dù trước đây anh thường có khuôn mặt lạnh lùng, nhưng ít nhất bạn có thể cảm nhận được sự thờ ơ và thiếu kiên nhẫn của anh.
Nhưng không phải bây giờ.
Vẻ mặt anh hoàn toàn nhợt nhạt không có cảm xúc.
Kỳ Tự ý thức được không đúng: “Cô ấy khôi phục trí nhớ?”
“Không.” Tưởng Vũ Hách một hơi uống cạn sạch rượu đỏ: “Anh trai của cô ấy tìm tới đây đưa cô ấy đi.”
“…”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT