"À." Thiên Thu không để ý, thờ ơ nói: "Không cần trả tiền, nhục thân thỏa mãn là được."

Đường Ngọc còn đang định uống một ngụm nước cho đỡ khát.

Nghe cô nói xong, bị dọa đến mức ho khan không ngừng.

"Dù hiện tại tao cũng không cảm thấy chán ghét mày, nhưng mà. . . Tao vẫn là câu nói kia, tao không làm!"

Ngữ khí Thiên Thu càng thêm nhẹ nhàng"Không cần cậu làm, tôi có thể tới."

". . ."

Mẹ nhà nó!

Đường Ngọc không biết là bởi vì ho khan, hay là vì bị đùa giỡn.

Gương mặt hắn đỏ ửng, dứt khoát không thèm để ý tới Thiên Thu.

Hắn tiếp tục xem tivi.

Thiên Thu ngồi xuống bên cạnh hắn.

Đường Ngọc dịch mông sang chỗ khác, Thiên Thu dịch theo.

Đường Ngọc lại dịch, Thiên Thu lại theo.

Cuối cùng, Đường Ngọc đem mình dồn vào trong góc.

". . ." 

Hắn vừa quay đầu, thấy được bộ dáng mỉm cười như có như không của Thiên Thu.

Quả nhiên.

Cô lại đang cố tình đùa giỡn tâm linh bé bỏng của hắn!

"Nên đi học thôi."

"Không đi, tao lại không giống đám rác rưởi kia."

Đường Ngọc hừ lạnh một tiếng.

Hắn có khả năng nhìn qua là nhớ.

Dù cho bình thường có làm đủ loại hành vi phóng đãng như thu phí bảo vệ, đến mấu chốt thời khắc kiểm tra, đều có thể lấy được cái danh thứ nhất.

Yên ổn ngồi trên bảo tọa đệ nhất.

Hắn thích nhìn bộ dáng những người kia chán ghét hắn đến cực hạn, nhưng lại không thể làm gì được.

Thiên Thu khẽ ừ một tiếng, "Đường Đường nhà ta thật lợi hại."

". . . Mày không được đặt bừa bãi biệt danh cho tao!" Đường Ngọc tức giận nói.

"Vậy thì là mèo hoang? Ghi chú wechat tôi ghi chú cho cậu vừa vặn chính là cái này."

Đường Ngọc càng tức hơn, "Mẹ nó, bình thường mày đọc quá nhiều văn tổng tài à!"

"Ồ?" Âm cuối Thiên Thu hơi nâng lên.

Đường Ngọc vô thức im lặng, lấy tay che miệng.

Chết rồi, hắn vừa nói câu thô tục.

"Ngoan, bây giờ cùng tôi đi học, cuối tuần thì tôi dẫn cậu đi kiếm tiền."

". . . Là sao?"

"Cậu không cần tôi nuôi, vậy liền để cậu tự nuôi sống chính mình, thu phí bảo vệ còn ra thể thống gì nữa?" Thiên Thu nhàn nhạt nói.

Đường Ngọc hừ lạnh:

"A, tao chính là yêu thích thu phí bảo vệ."

"Tao chính là lưu manh, ra ngoài làm công là không thể nào, đời này đều không có khả năng đi làm công, mày làm gì được tao?"

Thiên Thu bất đắc dĩ vuốt vuốt tóc hắn.

Mèo hoang lại bắt đầu xù lông.

Thiên Thu nói:

"Không bắt cậu đi làm công, tôi sẽ dạy cậu."

"Việc thu phí bảo vệ cậu không cần làm, phương pháp thu tiền của cậu quá ôn hòa, không có hiệu quả gì."

"Loại chuyện này, vẫn là để tôi làm thì tốt hơn."

Cô dừng một chút, "Dù sao tôi cũng thuần thục."

Đường Ngọc: ". . ."

Hắn dùng khuôn mặt mộng bức nhìn Thiên Thu.

Hắn còn tưởng rằng Thiên Thu cảm thấy mình thu phí bảo vệ là hành vi ác liệt.

Không nghĩ tới, cô còn cảm thấy hành vi của mình quá ôn hòa?

Cô so với tưởng tượng của hắn còn đặc biệt hơn.

"Mày điên rồi à?" Đường Ngọc nhịn không được hỏi: "Tao không có đạo lý nào cần mày làm như vậy. . . Đây là thích tao rồi?"

Liền xem như yêu thích hắn, cũng không cần thiết làm đến mức này.

"Đúng vậy." Thiên Thu mỉm cười.

"Ở điểm nào nhất?" Đường Ngọc tức giận hỏi.

Thiên Thu à một tiếng, ngữ khí ý vị thâm trường.

"Bởi vì nha. . . Cậu đẹp mắt, eo cũng tốt, toàn thân trên dưới đều là gu tôi, cái này là đủ rồi."

"Về phần điểm nào nhất, tạm thời còn chưa nhìn thấy."

Ánh mắt Thiên Thu không thèm che lấp, liếc hai cái chỗ nửa người dưới của Đường Ngọc.

Cô còn bổ sung một câu, "Nói không chừng thấy được, thì càng thích cậu, ngươi muốn để tôi xem không?"

Đường Ngọc: ". . . Nhìn cái quỷ ấy!"

Tên này ghi chú hắn là mèo hoang đúng không?

Đợi lát nữa hắn cũng tạo một cái ghi chú cho cô.

Gọi đại lưu manh!

...............................................................

#Đã lấy lại được máy \(OvO)/, rất có thể mỗi ngày một chương đó, cùng high lên nào :3

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play