Đường Ngọc bị ép ngẩng đầu nhìn Thiên Thu.

Trong phòng không mở đèn, ánh sáng lờ mờ, chỉ có ánh sáng từ ngoài cửa sổ chiếu tới.

Thiên Thu đứng ở ranh giới ánh sáng giao nhau.

Nửa người cô chìm trong hắc ám, nửa người còn lại được bao bọc trong ánh sáng.

Ánh sáng đan xen phác họa, hiện ra bóng dáng lạnh băng của cô.

Cao cao tại thượng, biểu tình mang theo nụ cười nhạt, mắt sắc phản chiếu tia sáng nguy hiểm.

Khí chất cô vẫn lười biếng như cũ, nhìn như thờ ơ, trên thực tế lực đạo của ngón tay không thể coi thường.

Trong phút chốc Đường Ngọc cảm thấy người trước mắt này không chân thực.

Gương mặt cô diễm lệ như vậy, không hiểu sao làm hắn có cảm giác kỳ lạ.

Giống như gỡ ra lớp vỏ bọc diễm lệ phía ngoài, bên trong chính là con quái vật đang ngủ say bất chợt thức tỉnh.

Một cỗ ham muốn chiếm hữu bao bọc lấy hắn.

Đường Ngọc không nhúc nhích, đắm chìm trong tầm mắt cô.

Cảm giác tê tê dại dại, từ lưng kéo lên, bao phủ đến đỉnh đầu.

"Giống như có chút . . ." Hắn đột nhiên nói.

Thiên Thu miễn cưỡng buông lỏng tay, nhớ lại xúc cảm vừa rồi, coi như không tệ.

Cô rũ mắt nhìn cái cằm Đường Ngọc, hơi đỏ lên, lúc này mới hỏi: "Đau?"

"Không phải." Đường Ngọc nhìn chằm chằm Thiên Thu nói, "Đột nhiên cảm thấy mày rất thuận mắt."

". . ."

Dựa theo lẽ thường, không phải hắn nên sợ hãi à?

Sao điểm chú ý lại kỳ quái thế?

Âm cuối Thiên Thu cao lên, tiếng nói âm trầm: "Ồ? Vậy ra từ trước tới nay cậu nhìn tôi thấy không vừa mắt?"

Đường Ngọc thở dài một cái:

"Tao cảm thấy, chúng ta là đồng loại."

"Tao cho rằng mày là nhân loại ngu xuẩn, nhưng xem ra hiện tại, mày có tư cách làm tiểu đệ của tao, đi theo sau cùng tao thu phí bảo hộ."

Giọng điệu Thiên Thu tràn ngập thờ ơ: "Cậu có phải quá ngây thơ rồi không?"

"Hả? Cái gì?"

"Cậu đừng tưởng rằng mình nói những lời này, thì tôi sẽ cùng cậu thảo luận đến chúng, nói đi, vết thương của cậu là như thế nào mà có?"

"Tao mới không cần nói cho mày." Gương mặt Đường Ngọc tối sầm lại.

"Vậy cậu nói đến chuyện, đến cùng thì vì sao cậu lại thiếu tiền?"

Đường Ngọc: "Không nói!"

"Không nói tôi đem cậu ngủ." Thiên Thu nhàn nhạt nói, cúi người xuống.

Nửa người của Đường Ngọc liền dựa sát vào ghế sô pha.

Cô khẽ chống hai tay bên người hắn, ánh mắt chậm rãi liếc nhìn thân thể hắn một lượt.

"Vóc dáng không tồi, ban nãy nhìn cậu bộc phát lực từ chỗ tủ quần áo, eo cũng rất tốt . . . Ngủ không thua thiệt."

"Mày dám, tao thao con mẹ mày!"

"Đây là thô tục, tiểu hài tử không thể nói đâu nha." Thiên Thu nghiêm túc dạy dỗ.

"Tao cứ nói đấy!"

Thiên Thu thở dài, bất đắc dĩ lại cưng chiều, "Nói thô tục là phải bị trừng phạt đó."

Vinh Diệu nói thô tục, cô có lý cũng không muốn lý.

Tiểu ca ca mà nói, cô không ngại phục vụ thêm một chút, bảo đảm hài lòng.

Âm thanh Thiên Thu vừa rơi xuống, liền đưa tay kéo cái quần hắn.

Trên người Đường Ngọc vốn dĩ là một cái quần rộng rãi, kéo cao đến trên hông.

Thiên Thu nhẹ nhàng kéo một cái, liền trượt xuống, lộ ra tuyến nhân xinh đẹp.

Nếu mà kéo xuống chút nữa. . .

Hắn sẽ triệt để trần chuồng.

Đường Ngọc bắt đầu hoảng, "Đừng, đừng động thủ!"

"Về sau có dám nói thô tục nữa hay không?"

"Tao . . . Tao cần mày quản chắc!"

"Ừm, tôi quản cậu."

". . ."

Sắc mặt Đường Ngọc vèo một cái đỏ ửng lên, ấp a ấp úng không biết nên nói gì.

Thiên Thu nhìn bô dáng hắn lúc này, vô cùng đáng yêu.

Cô bật cười, vuốt vuốt mái tóc đen mềm mại có chút rối của hắn, nói: "Tôi chơi cùng với cậu."

Đường Ngọc: ". . ."

Mày không phải cùng tao chơi, mày là cố ý chơi tao mới đúng chứ.

Tiếng chuông cửa vang lên, mang theo âm thanh gõ cửa dồn dập.

"Mở cửa, mở cửa, lão đại em biết anh ở bên trong, đừng tránh ở bên trong không lên tiếng . . ."

Sắc mặt Đường Ngọc trở nên vui vẻ.

Được cứu rồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play