Thiên Thu: ". . ."

Tính cách tiểu ca ca, từ các vị điện sau đó, một cái so với một cái càng trở nên khó chơi.

Thực khiến người ta mệt mỏi, hầy.

Cô khẽ nâng tay lên.

Đường Ngọc giật nảy mình, lui về sau một bước, "Muốn động thủ à, tao sợ mày chắc?"

Động tác Thiên Thu cứng lại, xoa xoa cái trán.

Cô cảm thấy có chút buồn cười: "Không sợ tôi, vậy cậu đi lên thêm mấy bước, lui làm gì?"

"Mày . . . Tao . . . Cái này gọi là chiến thuật vu hồi! Lấy lui làm tiến!"

"Ha, còn có loại này?" Thiên Thu tiến về phía trước một bước.

Đường Ngọc vô thức lui về sau.

Không biết vì sao, hắn đối với cái tên nam thần này căn bản không hung nổi.

Loại cảm giác vỏ quýt dày có móng tay nhọn vô cớ dâng lên, sợ hãi.

Thiên Thu chậm rãi đi tới phía hắn.

Đường Ngọc bị ép lui về sau, cũng quên luôn bản thân có thể chạy trốn.

Rốt cục, sau lưng của hắn đụng phải thứ gì đó, để ở bìa rừng ven tường.

Đường Ngọc ngốc lăng, Thiên Thu lập tức vươn hai tay ra, đem hắn kéo vào trong ngực.

Mẹ nó.

Lão tử bị . . . Bị kabe-don !

Một cú đánh mạng mẽ vào tam quan Đường Ngọc, dựa theo lẽ thường, có phải tiếp đó sẽ bị cưỡng hôn phải không?

Chờ, chờ một chút.

Vì sao lại cảm thấy có chút hưng phấn?

Trái tim Đường Ngọc đậm loạn lên, giương mắt bối rối nhìn lại, "Mày đừng có làm bậy!"

Thiên Thu nhàn nhạt đáp: "Tôi không có xằng bậy, tôi chỉ là muốn nói với cậu một việc."

". . . Cái gì?"

"Vách tường này vừa được sơn phấn lót không lâu, còn chưa có khô."

Đường Ngọc mặc trên người là một cái áo khoác kiểu dáng bóng chày, là phiên bản giới hạn mùa thu.

Hoa văn thêu hình mãnh hổ gào thét, mở ra cái miệng đầy máu, phong tao tới cực điểm.

Hiện tại cái miệng đầy máu của mãnh hổ kia, bị dính đầy sơn lót phấn.

Phi thường ủy khuất.

Đường Ngọc: ". . ."

Hắn cởi bỏ áo khoác, cầm lấy hằm hằm tức giận đi tới chỗ Thiên Thu.

Đây là bộ quần áo hắn thích nhất!

"Ánh mắt này của cậu, là muốn tôi hôn cậu à?" Thiên Thu mím môi mỉm cười.

". . . Mẹ kiếp, tao là đang muốn mày bồi thường tiền!"

Âm cuối cô cao lên: "Tôi sai?"

Đường Ngọc: "Còn không phải là tại mày!"

"Đinh linh linh —— "

Tiếng chuông tan học vang lên.

"Phải về rồi, tôi đi trước đây." Thiên Thu quay người rời đi.

Đường Ngọc: "Này, quần áo của tao . . ."

"Cậu tới nhà tôi đi, tôi sẽ bồi thường cho cậu." Cô chỉ để lại câu này.

. . .

Thiên Thu về đến nhà, không có một bóng người.

Mẹ nguyên chủ bình thường đều lêu lổng bên ngoài.

Chỉ có ngày lễ hay tết, là thời điểm phú thương muốn gặp con trai, mới chịu xuất hiện.

Cô đem cặp sách ném lên ghế sô pha, cả người ngả lên ghế, phát định vị địa chỉ cho Đường Ngọc.

Đường Ngọc lập tức trả lời.

"Dù cho Đường Ngọc tao không có quần áo mặc, phải lõa thể, cũng sẽ không đi tới nhà mày! Nằm mơ đi!"

Thiên Thu bình tĩnh đáp lại: "Được, tôi sẽ ghi nhớ những lời này."

Ngồi đợi tiểu ca ca tự vả mặt.

Thiên Thu lại phát qua mấy cái tin nhắn, nhưng Đường Ngọc không thèm để ý.

Cô phát qua cái bao lì xì 0,01.

Đường Ngọc thu lấy, nhịn không được trả lời:

"Không phải có độc chứ, wechat từ khi nào có thể phát lì xì ít như vậy?"

"Chừng nào cậu mới tới nhà tôi?" Thiên Thu hỏi.

Hắn gọn gàng mà đơn giản, "Không đi."

"Cậu đang làm gì?"

Đường Ngọc nhìn dòng tin nhắn Thiên Thu gửi tới, nhíu nhíu mày.

Ai sẽ nói cho tên này chưa?

Chẳng khác nào đang kiểm tra cả . . .

Nhưng hắn vẫn thành thật trả lời:

"Thu phí bảo hộ."

Thiên Thu: "Có thể thêm tôi không?"

Đường Ngọc nhắn lại:

"Hừ, trò hề này của mày tao thấy nhiều rồi!"

"Tỏ tình không thành liền muốn làm tiểu đệ của tao, muốn tao lâu ngày sinh tình đúng không?"

Thiên Thu không cũng trả lời, chỉ hỏi: "Rốt cuộc thì cậu thiếu bao nhiêu tiền?"

Đường Ngọc không thèm đáp, bá khí mà kéo đen Thiên Thu.

Thiên Thu: ". . ."

...............................................

#Phong tao: Dáng dấp cử chỉ thanh tú đẹp đẽ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play