Ánh Dương ám toán tôi ba lần đều thất bại, chưa kịp lui thì vô tình đã tạo khe hở cho Thái tử tấn công về phía này. Khác với Ánh Dương, Thái tử là nhằm Ngô Thông, và cậu ta tuyệt đối không có chuyện nương tay. Ngô Thông vì vướng tôi, lại không muốn Ánh Dương bị vạ lây liền bị trúng một chưởng của Thái tử. Trúng đòn rồi Ngô Thông cũng không có ý định đánh trả hay tránh Thái tử, hắn chỉ khẽ kêu một tiếng, thả tôi xuống nhưng chưa buông hẳn ra. Ánh Dương thấy vậy liền lập tức lao sang cản Thái tử, đỡ cho Ngô Thông mấy chiêu. Phía bên kia Bạch Nguyên liền gọi với sang:
"Mấy người đang làm gì thế? Sao lại đánh nhau rồi? Người mình cả mà."
Dương Dương không để ý tới đám người cứ nhặng xị này, gấp gáp đút cho Tiên nữ ba viên bảo đan, lấy áo kim tuyến trùm kín người Tiên nữ, rồi đặt nàng ta xuống, trước khi rời đi còn khẽ làm chút kết giới che chắn. Xong xuôi hết anh còn cẩn thận dúi vào tay Tiên nữ Đỉnh Đan Đồng, khẽ vuốt mái tóc ánh kim rối bời của Tiên nữ rồi đứng dậy. Khi Dương Dương đứng dậy, ánh mắt trong trẻo của anh hoàn toàn biến mất. Anh xuất Kiếm Tiên, một mạch lao về phía những gã ám vệ Bắc Thành còn sót lại. Bóng lưng luôn thanh thoát dịu dàng, muôn phần thoát tục của Dương Dương nay đã không còn nữa. Dương Dương giải vây cho Phạm tướng quân, đưa thuốc cho ông ta rồi kêu ông qua chỗ Tiên nữ dưỡng thương, còn lại để anh lo. Phạm tướng quân không chịu, vẫn muốn sát cánh cùng Dương Dương, nhưng mất một hồi thấy tình thế không mấy khả quan, ông sẽ làm vướng tay chân của Dương Dương liền thoái lui. Trước khi lui, ông đau lòng thốt lên: "Tộc Tiên hàng trăm năm không tranh với đời, luôn tránh xa trần thế, kết cục lại thê thảm thế này."
Dương Dương không đáp lại, xuất kiếm rồi xông thẳng vào giữa quân Bắc Thành, oán khí bức người. Quân Nam Thành yếu thế hơn quân Bắc Thành, giờ còn có mấy mạng, thấy Dương Dương đúng lúc này xông ra tương trợ, tuy không cùng mục đích nhưng cùng đối thủ, bọn họ đành hợp lực cùng Dương Dương đánh tan quân Bắc Thành.
Quay trở lại chỗ tôi. Ba người kia cứ đánh qua đánh lại vòng vo, người này che chắn cho người kia, người kia lại muốn hạ người kia nữa, thành thử cứ bát nháo hết cả. Bọn họ có lẽ đã quên ai là nhân vật chính rồi, cứ đấu qua đấu lại giành ngôi chủ diễn, còn tôi tự nhiên lại biến thành đạo cụ diễn của Ngô Thông.
Kết cục Ngô Thông lại trúng thêm một chưởng nữa. May cho hắn là Thái tử không dùng Lôi Phong Thủ, chứ không trăm phần trăm hắn đã bị biến thành cây thịt nướng khổng lồ, tư vị của nó cũng không hay ho tẹo nào cả. Trúng chưởng này xong thì Ngô Thông phải buông tôi ra mà ngã khụyu xuống, miệng rỉ ra chút máu. Ánh Dương đã bị xô ngã, văng ra khỏi cuộc ẩu đả, Thái tử cũng không muốn cô nàng dính vào chuyện này nên đã đánh ngất nàng ta. Ngô Thông vừa nhả tôi ra là Thái tử lập tức tấn công. Không còn vướng tôi nhưng Ngô Thông không có vẻ gì là muốn kháng cự. Nãy giờ hắn cứ nhẫn nhịn chịu đòn, một chút phản kháng cũng không. Cứ đà này, nếu lỡ hắn bị Thái tử kết liễu thì lấy ai giải dược chú cho tôi. Vả lại, chuyện ký ức của mấy cổ nhân có nói đến Tứ Trụ kia Ngô Thông cũng đã nghe từ đầu đến cuối, hắn có hiểu hết hay không tôi cũng chẳng rõ, nhưng lỡ hắn hiểu những uẩn khúc trong đó rồi thì sao... Túm lại Ngô Thông chưa thể chết. Nghĩ đến đây đột nhiên Thái tử xuất chiêu, Ngô thông thì hoàn toàn bị động chịu đòn, tôi không còn cách nào đành nhảy vào giữa chen ngang. Vốn là chỉ định cản Thái tử lại mà thôi, ai ngờ tốc độ của tôi lại chậm đến phát sợ, sức lực có chút tàn, thành thử nguyên chiêu của Thái tử cùng tất cả nộ khí của cậu ta là tôi lãnh đủ. Sau chiêu này tôi bị ngã vật ra ngay trước mặt Ngô Thông, bao nhiêu huyết tức đều phun hết lên hắn. Tôi cảm giác xương cột sống đã gãy rừ hết, cả lưng có khi cũng lõm hết lại rồi.
Ngô Thông sửng sốt, không nói lên lời. Mặt gỗ tôi muôn phần muốn nói, không phải tôi hi sinh thân mình bảo vệ hắn đâu, đừng hiểu nhầm. Còn cả Thái tử nữa, đúng ra thấy tôi lao ra cậu ta phải lập tức thu lại chưởng lực chứ, trên phim chả phải luôn như thế sao, đúng là gạt người mà.
Quang cảnh chung quanh lại một lần nữa đứt gãy, khối thủy kính bỗng chốc nứt vỡ, không gian méo mó hiện ra. Tôi hoa mắt chóng mặt, không đứng dậy nổi. Ngô Thông vội kéo lấy tôi trước khi Thái tử kịp chạm vào người tôi. Mặt đất bắt đầu rung chuyển, rừng cây thi nhau nghiêng ngả. Lớp địa chất rừng già dần lặn xuống dưới, để lộ ra lớp đá đen bóng đang cựa mình trồi lên.
Lúc này gã quân sư Vũ Vương thét lớn:
"Mê Chướng có biến rồi, quả nhiên là do cô ta. Cô gái dị tộc không được chết. Nếu cô ta chết, tất cả chúng ta sẽ bị chôn vùi ở đây."
"Rốt cuộc chuyện này là thế nào?" Vũ Vương giọng điệu có chút hoảng hốt.
Gã quân sư liền nói: "Ta không biết vì sao cô ta lại tạo ra được Mê Chướng mạnh mẽ nhường này, thậm chí còn chi phối được cả Quỷ Âm. Nhưng chúng ta đang mắc kẹt trong Mê Chướng của cô ta. Mê Chướng này từ ý niệm của cô ta mà thành, từ lực của cô ta mà duy trì, nếu chúng ta muốn sống thì cô ta phải sống, nếu chúng ta muốn thoát khỏi đây thì cô ta phải rời bỏ được chấp niệm của mình, Mê Chướng cũng theo đó mà tiêu tán."
"Ngài là đang nói cái gì vậy? Cô gái này có pháp lực ghê gớm vậy sao?" Quân sĩ Vũ Vương vội nói.
Lập tức Vũ Vương gay gắt: "Pháp lực cái quái gì, có mà là tà pháp thì có. Ta đã nói rồi, cô ta là tà ma ngoại đạo, sẽ hại tất cả mọi người."
Dương Dương lập tức chạy về chỗ tôi sau khi không còn một bóng ám vệ Bắc Thành nào đứng vững. Anh gấp gáp truyền Tiên khí cho tôi, bất luận thế nào. Gã quân sư cũng tức tốc không kém, vội vàng ngăn Dương Dương lại. Dương Dương và Ngô Thông đồng thanh nói:
"Cô ấy không phải tà ma ngoại đạo, cô ấy không hại người."
Gã quân sư không bạo liệt, bình tĩnh nói: "Không phải không cứu cô ấy, mà là không được truyền Tiên khí cho cô ấy. Cô ấy không kiểm soát được Mê Chướng, truyền thêm Tiên khí thì không biết Mê Chướng sẽ bị biến tướng thế nào. Cô ấy càng mạnh thì Mê Chướng càng mạnh, cô ấy suy yếu thì Mê Chướng suy yếu. Chúng ta cần duy trì sức sống cho cô ấy, nhưng phải cân bằng, chỉ vừa đủ trong tầm kiểm soát."
"Vậy có cách nào phá Mê Chướng không?" Dương Dương cơ hồ bị những lời nói của quân sư làm cho rối bời. Trong thoáng chốc Dương Dương đã phát hiện ra tôi bị trúng dược chú, nhưng anh cũng không tiện nói ra chuyện này.
"Không phải Dương Tiên không biết Kiếm Tiên của huynh cũng không phá được Mê Chướng... lúc nó quá mạnh." Gã quân sư thẳng thắn đáp lại.
Dương Dương khẽ khựng lại, ngỡ ngàng nhìn gã quân sư, y đã biết anh lén thử phá Mê Chướng một lần nhưng không thành, lúc ấy anh cũng không hiểu Mê Chướng này là của ai mà lại hoạt động kỳ lạ như thế, giờ thì anh đã hiểu ra nguyên lý của Mê Chướng. Nhưng anh cũng không thể ngờ gã quân sư này lại lợi hại đến vậy. Dưới bộ đồ kín đáo và gương mặt bị che dấu bằng mặt nạ quỷ, gã này bống chốc toát ra vẻ thâm hiểm đáng sợ, gã khẽ nói, chỉ vừa đủ cho Ngô Thông, Thái tử, Dương Dương nghe thấy.
"Dương Tiên có vẻ đã hiểu ra. Với những Mê Chướng thông thường, Kiếm Tiên của ngài hoàn toàn có thể giúp ngài thoát ra ngoài, nhưng Mê Chướng của cô gái này lại kết hợp cả thuộc tính của trận pháp Vọng Tưởng nữa nên đã phát triển thành một kết giới chắc chắn, mạnh mẽ hơn rất nhiều. Ta không rõ tại sao cô ta lại tạo ra được Mê Chướng quái dị đến vậy, rất khó đối phó. Lúc này, cô ta bị thương nặng là lúc Mê Chướng đang suy yếu, đợi nó suy yếu thêm chút nữa, với uy lực của Kiếm Tiên, ngài có thể dùng Kiếm Tiên chọc thủng Mê Chướng, đưa tất cả mọi người ra ngoài. Khốn nỗi, Mê Chướng này là chấp niệm của cô gái dị tộc này. Nếu dùng Kiếm Tiên phá kết giới thì không khác nào tổn hại trực tiếp đến tâm thức của cô ta. Nhẹ, cô ta sẽ vĩnh viễn bị chôn vùi trong chấp niệm, không bao giờ tỉnh lại nữa. Nặng, cô ta sẽ hồn phi phách tán ngay lập tức. Ngược lại, nếu Dương Tiên cứu chữa giúp cô ta phục hồi mà cô ta cứ mãi sống trong vọng tưởng, Mê Chướng này cũng sẽ từ từ hủy hoại cô ta, cũng từ từ hút cạn sinh lực của tất cả mọi người đang mắc kẹt trong Mê Chướng mà mạnh lên rồi lan rộng. Trong Mê Chướng này có bao nhiêu mạng người ngài biết không? Ngài sẵn sàng hi sinh tính mạng của bản thân mình và tất cả chúng tôi chăng?"
Gã ngưng lại vài giây rồi tiếp:
"Thuốc đâu? Dương Tiên tùy xử lý."
Gã quân sư nói xong cũng chưa vội rời đi, lặng nhìn tôi một lúc, quan sát và chờ đợi, không biết gã có phát hiện ra tôi bị trúng dược chú không.
Ngô Thông gấp gáp hỏi:
"Dương Tiên, chuyện này là sao? Sao hắn nói mà tôi không hiểu gì cả? Nhưng ngài sẽ cứu Bảo Bình phải không?"
Thật hiếm thấy Ngô Thông hỏi đến ba câu hỏi một lúc. Tôi trơ mặt nhìn hắn, quả nhiên muốn cười sảng khoái một chút.
"Cô ta là vì cứu ngươi... Lại là bị Thái tử đả thương." Gã quân sư liền cướp lời của Thái tử khi bờ môi của cậu ta vừa mấp máy. "Các người suy tính nhanh một chút, nhìn quang cảnh xung quanh đi, chậm trễ nữa là không cứu vãn được."
"Không được cứu, không được chữa, không được giết... Các người rốt cuộc vì sao cứ nhất quyết bức ép Bảo Bình?" Dương Dương không còn kìm nén được.
"Là cô ta tự lựa chọn cái kết cục này." Gã quân sư đáp lại. "Không hiểu gương mặt Quỷ Âm đang mang là ai? Người này quan trọng thế nào với cô ta, khiến cô ta phải liều mạng đến vậy để níu giữ?"
"Ngươi rốt cuộc là muốn nói cái gì? Chuyện này là do ngươi sắp xếp phải không?" Thái tử không còn bình tĩnh, liền túm lấy gã quân sư. Gã này cũng không có hành động phản ứng tiêu cực gì, chỉ dùng mồm mép phân bua:
"Thần chỉ nói rõ tình huống để cùng tìm cách thoát khỏi đây. Chuyện xảy ra theo chiều hướng này không phải do ai an bài được, thần không thể an bài cho cô ta tạo ra Mê Chướng được, thần càng không thể an bài Thái tử sẽ đả thưởng cô ta. Thoát ra khỏi Mê Chướng hay không cũng còn tùy nguyện vọng của mỗi người. Khoan nói về cô ta, thần chỉ nói riêng phần Thái tử. Thái tử à, ngài hiểu rõ tình hình bên ngoài rồi, Nam Thành sắp tiến đánh Bắc Thành nhưng quân số không bằng một phần mười, Nam Vương gặp rất nhiều bất lợi. Nam Vương là cha đẻ của ngài, An Phi Phụng Hy là kẻ thù của ngài, nhưng ngài là Thái tử của Việt Quốc, được bồi dưỡng và trưởng thành ở Bắc Thành, được An Phi Phụng Hy thương yêu còn hơn con ruột là Vương tử Anh Nhi. Ngài tới tận nơi hoang sơn hắc ám này là muốn kêu gọi Mật quân Vũ Vương cho mục đích riêng của mình, là giúp Nam Vương cha ngài thành công tiến đánh Bắc Thành, diệt trừ An Phi Phụng Hy, trả thù cho mẫu thân ruột của ngài, cao cả hơn là trả thù cho cả tộc Tiên đã bị tàn sát đẫm máu. Ngài thật cao cả làm sao. Nhưng ngài quên thân phận của mình rồi. Ngài là Thái tử Việt Quốc! Mật quân Vũ Vương một khi được ngài thức tỉnh cũng chỉ chiến đấu vì Việt Quốc, cứu Việt Quốc, cứu bách tính. Bắc Thành Nam Thành nội chiến, dân chúng lâm vào cảnh lầm than chỉ vì ân oán đời trước. Nam Vương, An Phi, bọn họ mới là quân giặc đang dày xéo Việt Quốc."
Cái tình huống này quả không thể đối đáp lại được, tên quân sư này mồm mép quá lợi hại, khiến cho Thái tử hoàn toàn á khẩu. Trước thấy gã không chịu nói năng gì, luôn lặng lẽ theo chân Vũ Vương, tôi còn tưởng gã không biết nói. Gã trong tình huống nên xét xử tôi thế nào đột nhiên rất đặc biệt chú trọng khiến tôi không khỏi hồ nghi.
Ngô Thông lặng nhìn Thái tử, rồi lại nhìn sang Dương Dương, trong thâm tâm bọn họ ắt hẳn đều đã hiểu rõ con đường của mình. Bọn họ đều đang phân vân là nên làm gì với tôi, nhưng trong tình huống này, trớ thêu thay, kẻ thực sự lo lắng cho tôi lại là Ngô Thông, nhìn cái cách hắn đang đỡ tôi như thể sợ người tôi gãy đôi thế này là biết. Nhưng hắn nên biết tôi vẫn tự hồi phục được, chỉ có điều là khá chậm thôi. Ngô Thông mặc kệ, lấy vội viên thuốc mà những mật thám luôn phòng thân ra cho tôi uống, hắn nói thuốc này có thể giúp tôi giảm đau, cầm máu. Hắn cũng combo thêm cho tôi hũ nước suối Thạch Kim lần trước tôi đưa cho hắn. Xong xuôi hắn bảo: "Nghỉ ngơi đi!"
Nhìn cái vẻ mặt của Ngô Thông đột nhiên tôi nghĩ, sự tồn tại của mình với thế giới này hóa ra lại vô nghĩa đến vậy; người luôn nói muốn bảo vệ tôi lại đả thương tôi, người nói muốn làm người quan trọng của tôi lại đắn đo nên cứu tôi hay không, người luôn nói lời cay nghiệt với tôi lại thực lòng lo lắng.
***Lý Nhật Du***
Vài phút sau cơn đau dịu xuống, tôi biết một phần là nhờ công dụng của nước suối Thạch Kim. Biết thế này lần trước tôi đã tặng cho Ngô Thông cả vại nước suối phòng thân cho rồi. Sự nứt vỡ của quang cảnh chung quanh khựng lại, đất trời thôi nghiêng ngả, một lúc sau nữa thì thành hỗn cảnh, vạn vật không chuyển mình cũng không trở lại như cũ; cây cối đang siêu vẹo thì vẫn siêu vẹo như vậy, lớp đá đang trồi lên thì vẫn lập lờ dưới tầng địa chất. Tôi chẳng buồn cựa mình, cứ thản nhiên nằm lọt thỏm trong lòng Ngô Thông như vậy, nghỉ ngơi. Tôi dần ổn định thì Mê Chướng cũng dần ổn định.
Đám người xung quanh tôi mặt càng căng thẳng.
"Vậy tại sao không được giết Quỷ Âm?" Dương Dương chợt hỏi.
"Dương Tiên quả là có tính ngộ cao nhất ở đây." Gã quân sư chậm rãi nói, giọng điệu tên này có một đặc điểm là rất bình ổn như máy đọc, không chút ngữ điệu hay biểu cảm. Gã tiếp: "Mê Chướng này rất thú vị ở chỗ là nó được sinh ra từ trận pháp Vọng Tưởng, khống chế ngược lại Quỷ Âm. Ban đầu ta tưởng nữ nhận dị tộc này có pháp lực cao siêu nên Mê Chướng mới mạnh mẽ đến vậy, nhưng giờ ta mới hiểu ra cô ta không có pháp lực nên Mê Chướng mới hỗn tạp như vậy, và thứ duy trì Mê Chướng lại chính là nhờ Quỷ Âm."
Cái tên thần kinh rốt cuộc là đang nói cái quái gì thế không biết. Tôi rất bực bội rồi đấy.
Dương Dương lúc này liền nói:
"Trận pháp Vọng Tưởng vừa tương phản, vừa tương hỗ với Mê Chướng."
"Đúng!" Gã quân sư lập tức đáp.
"Hắn chết thì Bảo Bình cũng chết." Dương Dương thêm vào.
"Quả là vậy." Gã quân sư lại lần nữa gật gù.