Anh Nhi thực sự đã ra đi. Anh ấy đã chọn sự ra đi thầm lặng mà đau đớn nhất, không kịp cho ai một cơ hội để giãi bày. Tôi đã tưởng rằng mình rất quan trọng với Anh Nhi cho nên anh ấy dù có thế nào cũng sẽ cố gắng sống sót để bên cạnh tôi. Anh Nhi luôn nói anh ấy nhìn thấu tâm hồn và nỗi cô độc của tôi kia mà, nên anh ấy phải biết rằng nỗi sợ lớn nhất trong tôi chính là việc bị người duy nhất mình muốn dựa dẫm bỏ lại một mình. Tôi không biết phải gọi tên loại tình cảm giữa tôi và Anh Nhi như nào cho đúng. Tôi cũng không hiểu nổi thứ cảm xúc không ngừng trỗi dậy trong tâm can tôi là gì. Cho đến tận lúc Anh Nhi nắm chặt tay Quận chúa Thu Sa trầm mình trong ngọn lửa thì tôi mới nhận ra mình đã lầm tưởng tất cả. Khi ấy, nhìn hai người họ tay trong tay, tôi đã vô cùng tức giận và oán trách Anh Nhi là kẻ dối trá, là đồ phản bội. Nhưng xét cho cùng, thì tôi lấy tư cách gì mà oán trách Anh Nhi khi anh ấy chưa bao giờ hứa sẽ mãi mãi bên cạnh tôi.
Khi tôi tỉnh lại thì thấy mình bị đông cứng trong một khối băng lớn. Tôi không biết mình đã ngủ vùi mất bao lâu, cũng không rõ mình đang ở đâu bởi khối băng này vô cùng đặc, dày và lạnh. Nếu đây không phải là Bắc Cực thì cũng là đỉnh núi tuyết ngàn năm. Tôi đoán vậy chứ kì thực mắt tôi còn chẳng thể mở ra nổi, bởi băng bọc kín toàn thân tôi hoàn hảo như thể tôi bị rơi xuống hồ nước rồi đông cứng luôn vậy.
Tôi bị hóa thạch thật rồi, ấy vậy mà tôi vẫn thở được. Không biết khối hóa thạch tôi nhìn bề ngoài hình thù có kì quái không. Tôi vừa nghĩ vừa tự cười như kẻ điên.
Cười trong đầu nhưng tim tôi lại nhói đau khôn xiết.
Tôi thực sự không muốn nhớ lại cái ngày khủng khiếp trong động không đáy. Nghĩ đến nó, tôi lại muốn mình ngủ vùi mãi mãi, đừng bao giờ tỉnh lại nữa. Dù có cố gắng thế nào tôi cũng không gạt được những hình ảnh kinh hoàng ấy ra khỏi đầu. Và cứ mỗi khi chúng được tái hiện là tim tôi lại như bị cắt ra từng khúc. Khoảnh khắc tưởng như nghẹt thở ấy, thứ duy nhất còn lại trong tôi là sự trống rỗng.
Sau khi Max ra đi, nỗi đau đến tận cùng đã giết chết 'phần người' cuối cùng trong tôi. Những gì được gọi là 'cảm xúc' cũng bị thời gian xóa sổ vĩnh viễn khỏi tôi. Cả quãng thời gian dài đơn độc, tôi luôn tự hỏi rằng, trên đời, liệu còn có người quan trọng với mình tới mức khi mất đi sẽ khiến mình trống rỗng nữa không. Cuối cùng, câu trả lời chỉ có một, sẽ không bao giờ có chuyện đó xảy ra, bởi tâm hồn tôi vốn đã trống rỗng sẵn rồi.
Đến tận giờ phút này tôi mới biết, trên thế gian vẫn còn thứ đủ mạnh mẽ để thức tỉnh 'phần người' trong tôi, khuấy động tâm hồn tôi và khiến trái tim tôi vỡ vụn. Thật nghiệt ngã khi thứ đó mang tên là 'nỗi đau đến tận cùng'. Nó khiến tôi nhận ra mình yếu đuối tới mức nào.
Nỗi đau thấu tim gan ấy, người ấy thực sự đã ăn sâu vào tâm trí tôi.
Hôm đó...
Sau khi Thái tử dùng Phụng Xà Tiễn đâm tôi một nhát chí tử, tôi đã gục ngay tại chỗ.
Cái cảm giác khi thứ đó đâm xuyên qua da thịt vô cùng khủng khiếp. Nếu không phải bị Thái tử bịt miệng, tôi thề là đã chửi rủa gã khốn kiếp này đến tận tám tầng địa ngục cũng phải nghe thấy.
Phụng Xà Tiễn là mũi tên thần có thể giết hàng trăm người một lúc. Chẳng biết có phải truyền thuyết đã cường điệu hóa sự thật đó lên hay không mà gã Thái tử chết tiệt lại dùng Phụng Xà Tiễn đâm tôi thô bạo đến vậy. Cậu ta coi tôi như một trăm người kia chắc? Dù tôi không phải người thường, nhưng ai dám khẳng định tôi sẽ không chết khi trúng tên. Không chỉ một lần, Thái tử đã ba lần dùng lực, găm sâu mũi tên vào người tôi, không một chút lưỡng lự. Tôi thực sự không hiểu nổi ý đồ của Thái tử. Cậu ta căm hận tôi tới mức muốn đâm chết tôi ư? Nếu vì thế thì sao lại hôn tôi?
Cảm giác khi bị mũi tên đó găm vào người cứ như thể toàn thân bị ném vào một tổ ong khổng lồ vậy. Tôi đã lăn lộn khắp nơi rồi gào rú không khác gì con thú điên. Cả dải thạch nhũ gập ghềnh như vậy cũng bị tôi là mấy lượt. Nhưng tôi có gồng sức thế nào cũng không rút được mũi tên ra. Thái tử thấy vậy liền kẹp tôi thật chặt, ngăn tôi tự tổn hại mình cũng như bị lăn xuống vực. Sau cùng, do tôi cực lực kháng cự, Thái tử liên tục hôn tôi, trấn an tôi, dỗ dành tôi. Mặc cho tôi cào cấu, cắn xé, thậm chí còn suýt bị đẩy ngã xuống vực, Thái tử cũng nhất quyết giữ chặt mũi tên. Thái tử rõ ràng không muốn rút mũi tên ra dù nó khiến tôi đau đớn khủng khiếp nhường này. Tôi nghe Thái tử không ngừng lảm nhảm rằng tôi hãy cố gắng chịu đựng, mọi chuyện sẽ qua mau thôi, hãy tin cậu ta và rất nhiều điều khác nữa.
Càng nghe tôi càng nóng máu, thần trí hóa cuồng thú, bàn tay dần không còn nghe theo lệnh tôi nữa. Và tôi đã làm cái việc kinh khủng đó, với Thái tử.
Tay tôi nhanh hơn bao giờ hết, thọc thẳng vào vết thương còn đang hở ngoác giữa ngực Thái tử. Cứ thế từng chút một, tay tôi lần mò sâu vào bên trong làn da ấy. Khác với lần ra tay với Ngô Thông, tôi hiện tại hoàn toàn vô thức. Tôi không còn chút cảm giác nào ghê tởm bản thân mình. Tôi cũng không cảm thấy quả tim đang đập kia thật thơm ngon. Tôi chẳng thể đổ lỗi hành động đáng khinh này bị cái gì thôi thúc. Chân tâm hay cuồng vọng đều đã vượt quá ranh giới.
Chẳng mấy chốc tay tôi đã chạm tới một khối thịt nóng hổi đang đập kịch liệt. Nhịp đập đó kích thích tôi, khiến mọi đau đớn cùng cơn co giật đều tê liệt.
Tôi gần như đã nắm trọn quả tim của Thái tử trong lòng bàn tay mình, cảm nhận từng mạch máu căng tràn, từng tế bào xoay chuyển.
Sau đó, tôi từ từ siết chặt tay lại.
Dù tôi đang làm những chuyện kinh khủng như vậy, bờ môi Thái tử vẫn chưa rời khỏi tôi. Cậu ta cũng không đẩy tôi ra trong khi chỉ cần thả tay là tôi sẽ lập tức rơi xuống vực. Bờ môi ấy khẽ run run, xen lẫn vị mặn chát rồi thì thầm những lời lẽ đáng nguyền rủa, rồi chậm rãi trượt xuống.
"Nó... vốn đã thuộc về nàng từ lâu rồi."
Thái tử lặng nhìn tôi. Biểu cảm ấy chưa bao giờ có trên gương mặt cao ngạo. Khoảnh khắc ấy tôi mới chợt nhận ra, Thái tử khác với tất cả bọn họ, cậu ta không nhìn tôi bằng ánh mắt kinh hãi, khiếp đảm hay ghê tởm dù đang bị bàn tay ma quỷ lần mò trong khoang ngực.
Và đó là cách Thái tử ngang nhiên bước vào thế giới của tôi, khiến thần trí tôi rối loạn. Cậu ta liệu có hiểu một sự thật, đối với dã thú sống cô đơn, chúng rất sợ được đối xử tốt... bởi như vậy, chúng sẽ muốn dựa dẫm và chỉ trung thành với một mình người đó, chúng sẽ coi người đó là chủ nhân, đó được gọi là 'hiện tượng đóng dấu'. Suy nghĩ này đã phá vỡ ranh giới giữa tôi và Thái tử, nhưng cũng khiến khoảng cách giữa hai chúng tôi nhân lên bội phần, không thể nhìn thấy đúng bản chất của nhau nữa.
Cuồng vọng trong tôi đột ngột đứt gãy. Bởi khi nắm trọn quả tim Thái tử trong bàn tay mình, tôi thấy tựa như chính trái tim mình đang bị ai đó bóp nghẹt.
Thái tử vẫn nhìn thẳng vào tôi như thế, như muốn nhấn chìm tôi vào cảm xúc của cậu ta, không cho tôi trốn tránh, rồi nói những lời rời rạc:
"Xin... hãy giữ lấy... trái tim ta. Xin đừng... vất bỏ ta."
Tôi đã định cười nhạo Thái tử khi nghe những lời sến sẩm ấy, nhưng nhìn nét mặt chực khóc của cậu ta tôi lại không thể nói lên lời.
Người luôn lo sợ bị bỏ rơi là tôi mới đúng.
Tay tôi không ngừng run rẩy, cả người cũng vậy. Phụng Xà Tiễn càng lúc càng sáng hơn, những vân nổi trên thân nó gồ lên mỗi lúc một rõ. Tôi có cảm giác như nó đang cố hút thứ gì đó ra, song hành thì nó cũng đang truyền thêm thứ khác vào người tôi. Thân Phụng Xà Tiễn càng sáng thì những luồng khí hỗn độn càng xâm lấn cơ thể, khiến tôi không còn tỉnh táo. Chỉ vài giây sau cả người tôi đông cứng, không thể cử động được nữa.
Tôi nghe tiếng gào thét kinh hoàng của Ngô Thông từ phía trên dội xuống khi biết tin Vương tử đã trầm mình tự thiêu cùng Quận chúa. Ngô Thông vốn là người thường, nhưng sự phẫn nộ của hắn đủ sức phá tan cả dải thạch nhũ chạy dọc sườn hang động, bằng chính loại vũ khí bí mật của hắn với tốc độ kinh hồn. Tôi và Thái tử đều đang chơi vơi bên sườn động lập tức bị rơi xuống khi dải thạch nhũ vỡ vụn. Dương Dương dịch chuyển xuống đón tôi nhưng không được. Ngoài Thái tử ra, không ai có thể chạm trực tiếp vào tôi khi mang Phụng Xà Tiễn trên người. Dương Dương vừa chạm vào tôi đã bị thổi bay lên trên ít nhất cũng phải năm mét, rồi mất hút sau hàng loạt thạch nhũ đang trút xuống. Tôi đoán nguyên nhân cho sự tình trớ trêu này là do Phụng Xà Tiễn. Nhưng quan tâm làm gì chứ, tôi vẫn đang rơi xuống vực sâu với tốc độ rất nhanh.
Tình hình hiện tại của Thái tử phải nói cũng chẳng mấy tốt đẹp gì. Cậu ta vốn đã bị thương nặng, tinh thần thì sa sút nghiêm trọng. Sự tinh ranh thường thấy đã đánh mất từ đời nào rồi nên phản ứng của Thái tử rất chậm. Sau một hồi cố phi thân sang chỗ tôi không thành thì Thái tử cũng buông xuôi, để mặc cả hai rơi tự do.
Tôi đã nghe thấy tiếng khóc than khe khẽ từ miệng Thái tử khi đang ở độ sâu hãi hùng này. Chỉ hai từ "Anh Nhi" từ miệng Thái tử mà nghe như muốn tan nát cõi lòng. Thái tử, trong khoảnh khắc này, có lẽ đã muốn buông bỏ tất cả vì nỗi mất mát quá lớn.
Tôi nhìn thấy chín tượng cóc phía trên đang dần di chuyển về vách động không đáy. Lúc đó thì tôi không đủ tỉnh táo để nhận định chứ giờ ngẫm lại thì tôi dám chắc bọn cóc đó di chuyển có quy luật. Cho đến khi chúng chạm vách động thì mỗi con đều quay đủ mười hai múi giờ tuân theo tuần tự.
Cụ thể là, cứ một vòng quay là chín tượng cóc lại dừng lại ở một múi giờ khác nhau, tạo nên một chiếc đồng hồ kì lạ. Nhưng vì chỉ có chín con chứ không phải mười hai nên ban đầu không ai nhận ra chúng là các múi giờ. Trong đó, mỗi một con cóc cũng quay đủ mười hai vòng theo hình xoáy ốc và dừng lại ở các múi giờ nhất định. Khi quay đủ mười hai múi giờ thì đã lùi sát về vách động. Như vậy, sau mỗi vòng quay, sẽ có chín múi giờ được điểm. Sau mười hai vòng quay của chín tượng cóc sẽ có mười hai lượt điểm của chín múi giờ. Cái khó là tôi không nhớ nổi chín múi giờ được điểm trong mỗi vòng quay là gì. Tôi chỉ nhớ được vòng quay đầu tiên, chín tượng cóc đã điểm các múi giờ tuần tự là: 2, 4, 5, 6, 7, 9, 10, 11, 12.
Phải hình dung thế nào đây? Một cái đồng hồ khổng lồ và các kim chỉ giờ là chín cái đồng hồ con trong động không đáy, điều đó ắt hẳn phải có ý nghĩa gì đó chứ? Phải chăng là cách dừng Cửu Kỳ Môn Trận, xóa sổ hòn đảo này vĩnh viễn? Cũng có thể đó là mật đồ dẫn tới Long Vĩ Thành huyền thoại?
Tiếp theo đó thì tôi chẳng thể nhìn thấy gì nữa khi cả người ngập trong nước biển. Thật không thể tưởng tượng nổi, dưới vực thẳm trong động không đáy lại là loại nước mặn chát này. Thái tử cũng bị như tôi, rơi xuống nước kêu ùm một cái. Tôi thấy Thái tử không cử động gì cả. Hình như cậu ta đã ngất đi và hôn mê rồi.
Tôi thấy một sợi dây được phóng ra trong làn nước biển. Sợi dây to và có lực quăng khủng khiếp khi ở trong môi trường khắc nghiệt thế này. Nó cuộn lấy tôi khoảng hai ba vòng gì đó rồi thô bạo lôi tôi đi, hệt như lúc Đại Quy dùng râu Rồng cứu tôi ngày nào. Cũng có thể là Đại Quy thật chưa biết chừng.
Ở bên đó, Thái tử thì được ai đó kéo đi. Dưới nước để quan sát rất khó, nhưng không có nghĩa là tôi không nhận ra Vệ Môn Thần đang ở hướng hai giờ so với Thái tử. Cô ta nhanh chóng tiếp cứu Thái tử. Ba người bọn họ cứ thế lao đi trong làn nước, và hướng đó thì mỗi lúc một rời xa tôi. Thêm một quãng nữa thì tôi không nhìn thấy ai nữa. Chỉ biết mình vẫn đông cứng và bị kéo đi trong làn nước. Như này cũng tốt, thà rằng cứ kéo tôi vĩnh viễn rời xa bọn họ, như vậy sẽ không còn ai phải chịu đựng thêm bất kì sự mất mát và tổn thương nào nữa.
Tôi nghĩ mình đã lịm đi khi còn ở dưới nước. Những hình ảnh cuối cùng tôi còn nhìn thấy là công trình bí ẩn dưới đáy biển, thấp thoáng bóng những bức tượng Long Sinh Cửu Phẩm khổng lồ quây tròn ở giữa như con quái vật chín đầu dạo trước. Không biết bọn chúng đã quay trở về vị trí cũ từ khi nào. Cả tám cái cột đá xếp theo hình bát giác ngày đó cũng vẫn tại vị như lúc ban đầu tôi đặt chân tới. Hố địa ngục và con Giao Long đã bị những bức tượng Long Sinh Cửu Phẩm lấp mất rồi. Bao quanh hiện trường la liệt hài cốt nằm ngổn ngang trên lớp cát lạnh lẽo. Rêu phong bám đầy mọi thứ trong công trình cứ như thể cả ngàn năm qua nó đã bị lãng quên.
Tôi có muốn hiểu cũng không hiểu nổi, ẩn mình sâu rất sâu dưới động không đáy – trung tâm mộ phần của Đại hoàng tử tộc Giáng Long là biển sâu chứa công trình kì bí có con Giao Long khổng lồ... đây là trò đùa của tạo hóa sao? Chúng tôi mất bao nhiêu công sức, thời gian, máu và những vết sẹo mãi chẳng bao giờ lành lại để tay trắng quay về điểm xuất phát. Anh Nhi đã hóa tro tàn chỉ bởi cái bí mật kinh khủng mà thật tức cười thế này ư? Bên trên là khu lăng mộ với đầy cạm bẫy, bên dưới là một công trình kì vĩ nhưng tựa như hố chôn xác tập thể cả ngàn năm qua... ai có thể giải thích cho tôi cái trò đùa chết chóc và đau đớn này không?
...
Hiện tại tôi đang nằm trong một khối băng trắng toát. Nếu đây là cõi vĩnh hằng thì nó có hơi khác so với sự tưởng tượng của tôi. Đương nhiên tôi không thấy lạnh, bởi nếu không có khối băng này có lẽ tôi đã nổ tung bởi nguồn nhiệt lượng kinh khủng đang tích trữ trong cơ thể rồi. Tôi không quan sát được gì nhiều khi ở trong khối băng này. Và, cả khoảng thời gian kéo dài sau đó tôi cũng không biết bất cứ một tin tức gì khác, chỉ một mình đánh vật với những cơn đau khủng khiếp.
Điều tôi biết rõ nhất là sau đó thì những cơn đau đớn bắt đầu thuyên giảm. Nhưng chỉ có việc đó là thay đổi thôi, còn đâu, cơ thể tôi vẫn nóng như khối dung nham, và chẳng thể cử động được chút nào. Mũi Phụng Xà Tiễn vẫn găm chặt trên người tôi. Vào những lúc cơn đau kéo tới hành hạ tôi thì Phụng Xà Tiễn cũng đỏ rực lên như đang bị lửa thiêu, những cái vân trên thân nó càng nổi rõ hơn. Khí nóng quen thuộc của Hỏa Kỳ Lân, rồi lẫn lộn với nguồn nhiệt từ Phụng Xà tiễn. Tôi chỉ biết la hét, nguyền rủa Thái tử cho đến khi không chịu nổi nữa mà ngất lịm đi. Lòng tôi tự hỏi trong tuyệt vọng, những chuỗi ngày kinh khủng như vậy không biết đến bao giờ mới kết thúc. Nếu cứ thế này, tôi không biết tâm hồn mình sẽ bị gặm nhấm thảm hại tới mức nào. Chẳng lẽ tôi sẽ bị thế này cả trăm năm sao? Tôi bắt đầu lo lắng khi nghĩ tới cái giá cay đắng cho sự bất tử, điều mà tôi luôn sợ hãi, đó chính là khi mình tỉnh dậy sẽ chẳng còn ai mong ngóng tôi nữa. Chính vì sợ hãi cô đơn nên tôi chọn cuộc sống đơn độc, không vương vấn bất cứ cái gì để không bao giờ bị tổn thương.
Thời gian cứ thế trôi qua vừa dài vừa cô quạnh. Tôi chẳng biết đã bao lâu rồi. Những cơn đau thưa hẳn rồi biến mất, chỉ còn lại tôi với Phụng Xà Tiễn và khối băng kiên cố. Không còn bị những cơn đau hỏi thăm, sự trống rỗng trong tôi càng tăng lên. Tinh thần tôi tưởng như đã kiệt quệ, dù hình ảnh Thái tử và Anh Nhi vẫn luôn hiện ra nhưng trong tôi không còn chút xáo trộn nào nữa.
Nằm trong khối băng thi thoảng tôi nghe có tiếng sáo véo von đâu đó từ xa vọng lại. Âm thanh rời rạc, lúc được lúc mất, nhưng cứ có cảm giác thê lương não nề. Có thể là do tôi tưởng tượng, ở đây thì làm sao lại có tiếng sáo được kia chứ, nhưng điều đó quả thực rất khó chịu. Tôi cũng không nghĩ mình lại lâm vào trạng thái dở dở điên điên như vậy, lúc thì rấm rức khóc như đứa trẻ bị bỏ rơi, lúc lại nổi cơn giận dữ, ruột gan sục sôi chỉ muốn đạp phăng tất cả mọi thứ.
Âm thanh não nề đó dần ra tăng. Ý thức tôi cũng theo nó mà hỗn loạn. Nó thực sự tồn tại chứ không phải do tôi ảo tưởng ra. Nó đang cố khơi gợi những ký ức khủng khiếp mà tôi đã cố né tránh. Từ khó chịu lại thành bồn chồn, thêm tiếng sáo ma quái đó lúc lọt tai lúc không càng muôn phần bực bội. Đã mấy lần tôi cố gồng mình để trút bỏ mũi tên chết tiệt ra khỏi người, nhưng rồi lại chẳng làm được gì cả.
*Tác giả Lý Nhật Du