Phát hiện mình lỡ lời, Hạ Nhiên nhanh chóng sửa lại: "Anh đừng đối xử tốt với tôi như vậy, tôi sẽ bị ảo tưởng. Bỗng một ngày anh lập gia đình, tôi phải làm sao đây?"

Thân hình đàn ông cao lớn tiến tới, nhìn thẳng vào mắt cô. Hạ Nhiên sửng sốt, không lẽ anh ta nhận ra điều gì rồi? Ngửi được mùi hương nam tính ở khoảng cách gần, cô lúng túng: "Anh..anh muốn làm gì?"

Phong Lư không trả lời, tiếp tục quan sát Hạ Nhiên. Bị ánh mắt tràn đầy ẩn ý kia chiếu thẳng vào người, cô bắt đầu lo lắng. Phong Lư thấy vẻ mặt bồn chồn của Hạ Nhiên thì nảy sinh ý định trêu chọc, liền ép gần tới mức có thể nhìn rõ lông tơ trên mặt. Hạ Nhiên căng thẳng gấp bội, nhắm tịt cả hai mắt. Vài phút trôi qua, Phong Lư nhịn cười nói: "Em vẫn vậy, không thay đổi gì nhiều."

Hạ Nhiên từ từ mở mắt, còn hơi ngơ ngác: "Hả?"

Phong Lư ngồi về chỗ của mình, từ từ nói một cách sâu xa: "Tuy bề ngoài em không có gì thay đổi, vẫn như hồi chúng ta còn yêu nhau nhưng suy nghĩ có vẻ đã hơi tiêu cực”, Phong Lư dừng một chút, giọng không kìm được ấm áp thêm vài phần: “Khi còn học cấp 3, em từng nói muốn gả cho anh. Hiện tại em giỏi giang hơn lúc ấy rất nhiều, vì sao không tự tin rằng mình sẽ trở thành vợ tương lai của anh nữa?”

Hạ Nhiên bật cười: “Tại sao tôi phải nghĩ mình sẽ trở thành vợ anh? Chỉ là vài lời nói lúc ngây dại, anh tin thật sao?”

Phong Lư tiếp tục ăn cơm, lúc sau mới chậm rãi trả lời: “Sao lại không tin? Tình yêu cấp ba là tình yêu trong sáng và đơn thuần nhất đấy, ai cũng chân thành mà.”

Hạ Nhiên nhướng mày, nam chính thật lòng yêu nguyên chủ ư? Tiếc thay, tình yêu chân thành này chỉ cần một suất đi du học là có thể chấm dứt. Cô muốn khuyên anh ta đừng cố chấp với quá khứ nhưng lại thôi, bỏ đi, càng nói càng phiền phức.

Kết thúc bữa tối, Hạ Nhiên xung phong nhận việc dọn dẹp, đâu thể ăn chùa nhà người ta chứ. Phong Lư cũng hiểu ý để cô làm, anh ngắm cô một lúc rồi đi lên phòng lấy điện thoại.

Màn hình hiển thị vài cuộc gọi nhỡ từ bà nội, Phong Lư liền ấn nút gọi lại, chưa kịp lên tiếng thì đã bị chất vấn: “Thằng nghịch tử, bây giờ mới nhớ đến người bà này à?”

Phong Lư cười trừ: “Xin lỗi bà, điện thoại con sập nguồn nên không gọi cho bà được. Bà đừng giận nữa, hôm sau con về ăn cơm với bà, được chứ?”

Đằng sau vang lên tiếng gõ cửa. Không phải ai khác, Hạ Nhiên dè dặt hỏi: “Tôi vào được không?”

Phong Lư vội cúp máy: “Vậy thôi nhé, con đang bận. Chào bà.”

“Khoan đã…”, Bà nội Na chưa kịp dạy dỗ thằng cháu trai của mình đã bị cúp máy.

Thấy bà nội Na bực bội đặt điện thoại xuống, An Nhã đang gọt hoa quả thắc mắc: “Sao vậy bà? Anh ấy không nghe máy ư?”

Bà nội Na thở dài: “Không biết nó đang bận rộn cái gì, nói với bà vài câu thì vội cúp máy.”

Dứt lời, bà quay sang nhìn An Nhã đang ân cần đưa hoa quả cho mình, mỉm cười trìu mến: “Quả nhiên có cháu gái tốt hơn. Thật mong chờ đến ngày con về làm dâu nhà bà.”

An Nhã thẹn thùng che mặt: “Bà đừng nói vậy.”

Càng nhìn cô gái dịu dàng bên cạnh càng ưa, bà nội Na gật gật đầu. An Nhã rất xinh đẹp, có tính khí tốt, là con nhà gia giáo, lại còn hay đến thăm cái thân già này. Đúng là một người cháu dâu hoàn hảo, bà dặn dò: “Tý cháu mang vài món sang bồi bổ cho Phong Lư. Nó ở nhà một mình chỉ sợ ăn uống không đủ chất.”

“Vâng, thưa bà.”, An Nhã ngoan ngoãn gật đầu.

**************************

Sau khi Phong Lư cúp máy liền đi mở cửa cho Hạ Nhiên. Anh khoanh tay đứng dựa vào cửa, ân cần hỏi: “Có chuyện gì sao?”

“Ừm.”,Hạ Nhiên lúng túng: “Đêm nay tôi sẽ ngủ ở đâu?”

Phong Lư dẫn cô đến phòng bên cạnh, trả lời: “Phòng khách này luôn được dọn sạch, em cứ nghỉ ngơi thoải mái.”

Hạ Nhiên quan sát phòng một chút, thiết kế khá đơn điệu, bên trong chỉ có giường và tủ quần áo. Cô ngồi xuống đệm nhún nhún thử, trời ạ! Giường phòng khách nhà người ta mềm mại, êm ái chứ đâu như giường nhà cô, vừa nhỏ vừa cứng, rất dễ bị đau lưng. Đúng là giá trị khác nhau thì chất lượng cũng khác nhau.

Phong Lư hơi buồn cười, chỉ là một chiếc giường thôi mà có thể khiến cô cười tít mắt. Anh nhẹ giọng nói: “Em cứ tự nhiên, anh đi ra ngoài.”

Đóng cửa xong, Phong Lư quay về phòng liền nhanh chóng xử lý đống công việc dang dở.

****************************

Ở bên kia, Hạ Nhiên đang ngồi nói chuyện với cô bạn thân của mình. Minh Ngọc không phải người giận dai, mới lúc sáng còn đòi tuyệt giao nhưng bây giờ lại vui vẻ tán gẫu: “Cậu nhớ Jackson không?”

Hạ Nhiên lật trang sách tiếp theo, tùy ý trả lời: “Ừm, Jackson cùng khóa với mình.”

Minh Ngọc vội kể với giọng bà tám: “Vừa nãy cậu ta hỏi mình cậu ở đâu, mình nói cậu về nước rồi. Sau đó, cậu biết gì không? Mặt anh ta biến dạng luôn! Hình như anh ta vẫn muốn theo đuổi cậu nhỉ?”

Hạ Nhiên bất đắc dĩ đáp: “Cậu đừng nói với vẩn nữa. Cậu ta chỉ cảm thấy nuối tiếc vì mất đi người làm kế hoạch thôi. Bây giờ chắc đang đau đầu vật lộn với mấy bản thiết kế của giáo sư rồi.”

“Cậu đừng giả ngu, chuyện Jackson thích cậu có ai không biết à? Khi mới vào trường, cậu ta là người đầu tiên bắt chuyện với cậu, đã thế còn suốt ngày đi theo cậu như cái đuôi nhỏ.", Minh Ngọc chỉ hận không rèn sắt thành thép.

Hạ Nhiên thấy hơi đau đầu, càng giải thích bà cô này càng nghĩ lệch lạc. Jackson là con lai, cũng chính là nam phụ trong cuốn truyện. Khi về nước, anh ta trúng tiếng sét ái tình với An Nhã ngay từ cái nhìn lần đầu tiên. Lúc biết An Nhã ghét cô thì cũng lập tức quay ngoắt thái độ 360°.

May mà cô đề phòng tốt, đối xử với Jackson không tệ, còn thay anh ta làm mấy bản kế hoạch. Mong sau này khi theo đuổi nữ chính, anh ta có thể độ nhân độ lượng tha cho cô một mạng.

Thấy Hạ Nhiên không quan tâm chuyện này, Minh Ngọc nhanh chóng chuyển chủ đề: "Này, cậu đã gặp lại Phong Lư chưa?"

Cô đóng quyển sách, hơi chột dạ hỏi ngược lại: "Tại sao mình phải gặp anh ta? Bọn mình đã chấm dứt từ lâu rồi."

Minh Ngọc nghe vậy liền bĩu môi. Hừ! Chấm dứt bằng niềm tin à? Hai năm nay, bà đây tốn bao nhiêu công sức mồi chài Phong Lư, kể cho anh ta biết lí do cậu rời đi, rồi kể cả tình hình của cậu hiện tại. Liệu Phong Lư có thể dễ dàng từ bỏ ư?

Chậc, mình đúng là Cupid, luôn tốt bụng giúp đỡ mấy cặp đôi hóa giải hiểu lầm để quay lại với nhau. Ầy, thế mà chẳng có nổi một mối tình đẹp đẽ! Những điều trên Minh Ngọc chỉ dám nghĩ thầm. Hạ Nhiên mà biết cô phản bội thì cô còn đường sống sao?

Hạ Nhiên thấy Minh Ngọc im lặng liền thắc mắc, chợt có tiếng chuông cửa vang lên. Cô mở cửa, thấy Phong Lư không có động tĩnh gì thì gõ cửa nhắc khéo: "Phong Lư, anh có khách."

Vài phút sau, Phong Lư mở cửa ra. Có vẻ như anh vừa tắm xong. Những giọt nước đọng trên mái tóc lăn xuống trán, từ từ lướt qua gò má rồi men theo xương quai hàm góc cạnh chảy xuống cằm, cuối cùng biến mất ở rãnh cơ ngực săn chắc, thấm đẫm vào áo choàng tắm. Ôi mẹ ơi! Hạ Nhiên thầm nuốt nước miếng, thật sự là hấp dẫn chết cô rồi!

“Em về phòng đi, để anh xuống mở cửa.”, Phong Lư vừa dùng khăn lau tóc vừa nói, có thể vì vừa tắm nên giọng anh hơi khàn, nghe vô cùng quyến rũ. Hạ Nhiên một lần nữa phỉ nhổ tính mê trai của mình.

Phong Lư vặn tay mở, trước mặt là An Nhã với nụ cười vui vẻ, hình như cô gái này rất thích cười thì phải? An Nhã đưa túi đồ cho anh: “Bà nhờ em dặn anh ăn uống đầy đủ. Thức ăn còn nóng đấy, anh có thể dùng ngay.”

Phong Lư gật đầu, nhận lấy túi đồ định mau chóng đóng cửa. Nhưng An Nhã đã nhanh tay chặn lại: “Anh không định mời em vào nhà sao?”

Phong Lư nhìn đồng hồ, đã gần 8h tối. Anh lạnh nhạt trả lời: “Muộn rồi, để cô vào nhà không tiện.”

Nụ cười trên khóe môi An Nhã chợt đông cứng, bởi cô nhìn thấy một đôi giày cao gót cách đây không xa. An Nhã chỉ tay vào hỏi: “Cái kia…”

Phong Lư nhìn thấy giày của Hạ Nhiên liền cầm lên cất, không muốn giải thích nhiều, lên tiếng đuổi khách: “Cô nên về sớm đi.”

Dứt lời, anh lập tức đóng cửa, để lại An Nhã đừng ngây người bên ngoài. Tại sao nhà Phong Lư lại có giày của phụ nữ? Anh ấy mang phụ nữ về nhà ư? Không thể! An Nhã tự mình lắc đầu phủ định. Không thể nào, Phong Lư đâu phải người ham mê nữ sắc, chắc chắn chuyện này còn có ẩn tình.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play