Phương Từ ''à'' lên: "Có á, nghĩ là lát nữa tụi mình có đi chơi bóng rổ không."
Lộ Hứa Nam mím môi.
Anh không nghe thấy gì cả.
Vậy chuyện vừa rồi của Ninh Y là sao đây? Tại sao bỗng dưng anh có thể nghe được cô nghĩ gì? Còn âm thanh ù tai đột nhiên biến mất nữa...
Phương Từ ho một cái, lo lắng nhìn Lộ Hứa Nam, nói: "Sao vậy anh Nam? Sao em cứ có cảm giác là hôm nay anh... Ừm, không bình thường?"
Lộ Hứa Nam nghiến răng: "Tôi cũng cảm thấy tôi rất không bình thường."
"Hả?" Phương Từ ngu người.
Lộ Hứa Nam rút lại cánh tay đang đặt lên vai cậu ta: "Đi thôi."
"À." Phương Từ hoàn hồn, hỏi: "Vậy hôm nay tụi mình đi chơi bóng rổ sao?"
"Không chơi." Lộ Hứa Nam từ chối.
Anh phải nhanh chân tới xem cái hẻm vừa rồi Ninh Y nhắc tới và Mộ Vãn Tình gì gì đấy, rốt cuộc là vụ gì.
...
Ninh Y kéo Cư Mộng chạy chậm xuống lầu, cô vô cùng sợ Lộ Hứa Nam lại tái phát bệnh cũ mà đuổi theo.
Đến khi tới lầu một thì cô mới thở hổn hển, buông lỏng tay của Cư Mộng.
Dường như Cư Mộng cũng còn sợ hãi, vỗ ngực rồi nhỏ giọng bảo: "Lộ Hứa Nam, cậu ấy... Vừa rồi hơi đáng sợ á..."
"Còn không phải à, cậu ta chính là một con gà..." Cay.
"Ai da." Huyệt thái dương của Ninh Y giống như bị cây kim đâm mạnh vào, cô im miệng, sửa lời: "Tính tình của cậu ấy là vậy đó, thật ra cậu ấy không muốn như vậy đâu, cậu ấy đối xử với người khác rất tốt."
Đầu lập tức không đau nữa.
Ninh Y thầm mắng to, mị nói xấu cậu ta với người khác cũng không được hả!! Coi như là mị thích Lộ Hứa Nam cỡ nào thì đôi khi cũng sẽ cảm thấy đau lòng buồn bã, hận không thể đánh cậu ta mấy cái hoặc là lắm lúc nói xấu cậu ta mà?!
"Nhưng mà..." Bỗng dưng Cư Mộng ôm mặt, mê mà chữ ê kéo dài nói: "Lúc cậu ấy trầm mặc thì đẹp trai lắm luôn! Đôi mắt kia, oa, cuối cùng mình cũng hiểu rõ ánh mắt giống như bản chất ở trong tiểu thuyết là gì rồi! Cậu ấy nhìn như vậy làm chân mình cũng mềm theo~ Đẹp trai!"
Ninh Y: "..." Đây là thiết lập ánh sáng vạn người mê của nhân vật chính sao? Bé Mộng, cậu thấy tay của mình không? Chị em của cậu bị thương rồi! Cậu có thể đừng u mê như vậy trước mặt mình không?
Cư Mộng xấu hổ nhìn Ninh Y: "Này, cậu đừng tức giận mà, coi như là đàn ông của chị em thì cũng có thể thưởng thức! Mình thật sự chỉ đơn thuần là thưởng thức thôi! Vô cùng đơn thuần!"
Trái tim Ninh Y mệt mỏi, u mê là sẽ không thấy được khuyết điểm của Lộ Hứa Nam, thôi dẹp đi, mình tha thứ cho cậu vì bị cốt truyện che mắt.
Hai người tạm biệt nhau ở cổng trường, Ninh Y nhìn Cư Mộng lên xe rồi quay đầu nhìn về hướng cổng trường, cô vẫn không thấy Lộ Hứa Nam đi ra.
Đáng lẽ nếu Lộ Hứa Nam không xuất hiện, vậy thì lần đầu tiên mà cả hai người đồng thời xuất hiện sẽ không phải hôm nay, Mộ Vãn Tình cũng không sao.
Nhưng...
Ninh Y ngẩng đầu nhìn bầu trời màu đỏ lần nữa, sự lo lắng trong lòng càng ngày càng nặng.
Thà tin là có chứ không thể không tin.
Nên đi tìm thôi, lỡ như không phải cũng sẽ không thiệt hại gì, nhưng nếu vì vừa nãy cô làm chậm trễ Lộ Hứa Nam lại khiến Mộ Vãn Tình bị đám côn đồ kia bắt nạt thì chính là sai lầm!
Ninh Y không đi theo hướng tới xe nhà mình đang đậu mà đi về phía Nam của cổng trường, bên kia có một cái hẻm nhỏ dẫn tới khu phố cũ, là đường tắt để Mộ Vãn Tình về nhà được miêu tả trong tiểu thuyết.
Vị trí của Hoa Trung nằm ở giữa khu phố cũ và mới, phía Bắc là khu phố mới, còn đi về phía Nam là khu phố cũ, nó giống như ranh giới của sông Hán, chia thành phố Ngu thành hai cực đối lập.
Điều kiện trong nhà của đa số học sinh Hoa Trung đều không tồi, nhìn xe cộ sang trọng đậu trước cổng trường trong giờ học là biết, gần như là không có học sinh sống ở khu phố cũ.
Mộ Vãn Tình có thể học ở Hoa Trung là vì thành tích cô ấy rất tốt, trường học vì muốn cải thiện tỉ lệ lên lớp mà cho cô ấy học bổng toàn phần, đồng thời phụ cấp phí sinh hoạt, Mộ Vãn Tình được xem là một học sinh hàng đầu.
Ninh Y đi lên cái dốc khoảng ba trăm mét thì bên cạnh đã không còn ai.
Bỗng dưng cô nghe thấy một tiếng huýt sáo hơi chói tai, ngay sau đó là âm thanh trêu chọc thay nhau vang lên.
"Ơ, không ngờ dáng vẻ của cô gái này lúc không đeo kính cũng rất đẹp đó!"
"Đúng vậy, chậc chậc, khuôn mặt nhỏ nhỏ nhắn này, sờ vào không tệ nha!"
"Nói chứ, gầy thì gầy, nhưng chỗ cần có vẫn có."
Thật sự bị chặn đường!
Ninh Y hoảng sợ, cô chạy chậm đến đầu hẻm rồi nhìn vào trong, quả nhiên thấy Mộ Vãn Tình bị bốn năm tên côn đồ vây quanh, đầu tóc bọn họ nhuộm đủ màu.
Âm thanh nức nở của Mộ Vãn Tình truyền vào trong tai cô.
"Trên người tôi thật sự không có tiền, mấy người đừng như vậy, ngày mai tôi đem tiền đến được không? Năm mươi? Một trăm!"
Cô nàng vừa dứt lời thì tiếng cười lập tức vang lên.
"Một trăm ngàn thì có thể mua cái gì? Không đủ để anh em bọn anh mua hai gói thuốc lá nữa."
"Em nói không có tiền thì là không có tiền à, sao anh biết được cô em có đang gạt anh không?"
Mộ Vãn Tình: "Tôi thật sự không gạt anh."
"Vậy em chứng minh đi."
Mộ Vãn Tình run rẩy hỏi: "Chứng minh thế nào?"
"Cởi quần áo ra thì chẳng phải là có thể chứng minh việc em không đem tiền là thật hay giả rồi sao?"
Tên côn đồ nói xong, mấy tiếng cười thô bỉ lập tức vang lên.
"Đừng! Đừng đụng vào tôi! A..."
Tiếng thét chói tai của Mộ Vãn Tình vang lên.
Đậu mé! Đám rác rưởi này!
Trong tiểu thuyết chỉ viết đến đoạn Mộ Vãn Tình bị cướp tiền chứ không viết cô ấy bị đối xử như vậy!
Ninh Y thấy tay của mấy tên côn đồ kia thật sự kéo quần áo Mộ Vãn Tình, mắt thấy áo sơ mi bị đứt hai viên, lộ ra xương quai xanh và một góc áo lót thì máu nóng xông thẳng lên não cô.
Cô quay đầu nhìn lại, cơ bản là chả thấy bóng dáng của Lộ Hứa Nam đâu nên trực tiếp xông đến: "Dừng tay! Tôi gọi bảo vệ rồi!"
Quả nhiên bọn côn đồ không tiếp tục nữa, Mộ Vãn Tình nắm cổ áo của mình, cúi đầu co quắp lại, từng giọt nước mắt thi nhau rơi xuống.
Ninh Y thừa dịp bọn họ không nhúc nhích, định giơ tay kéo Mộ Vãn Tình lại chỗ của mình.
Bỗng dưng một tên côn đồ tóc xanh nắm chặt một cổ tay khác của Mộ Vãn Tình, mở miệng nói: "Anh Chí, đừng nghe con nhỏ đó, vừa rồi em thấy nó đứng đó thò đầu ra nhìn! Nếu thật sự kêu bảo vệ thì lúc nãy nên trực tiếp xông ra!"
Cái loại côn đồ này không phải đều không tên tuổi không IQ à? Còn có thể suy luận phân tích hả?!
Ninh Y cạn lời, dù gì nguyên chủ cũng là một vai phụ nghiêm túc nhưng còn không thông minh bằng một tên côn đồ!
"Dáng vẻ của con nhỏ này rất đẹp, túi xách hàng hiệu kìa! Là người giàu đó!"
"Đúng rồi, mấy người muốn bao nhiêu thì bây giờ tôi sẽ đưa mấy người liền, mấy người thả bạn tôi ra đi!"
Ninh Y cảm thấy không ổn, vừa trả lời vừa cầm điện thoại dời ra sau lưng một cách lặng lẽ, cô định nhanh nhẹn gọi cho tài xế.
Tài xế xác định được vị trí của điện thoại, chỉ cần nghe thấy gì đó không đúng là có thể lấy tốc độ nhanh nhất chạy đến!
"Đệt! Cái con nhỏ chết tiệt này muốn báo cảnh sát!"
Lại là tóc xanh phát hiện ra có gì đó sai sai, gã ta giật lấy điện thoại của Ninh Y, nhanh tay lẹ mắt mà cắt đứt cuộc gọi, cũng trực tiếp ấn nút tắt nguồn rồi nhét vào trong túi quần của mình.
Ninh Y thầm nghiến răng căm tức.
Người anh em, anh thông minh như vậy thì còn làm côn đồ làm gì, không bằng cậu đến trường cảnh sát thi làm cảnh sát đi!
Ninh Y chỉ có thể vội vàng chối: "Không phải! Như anh thấy, đó không phải là gọi điện báo cảnh sát đâu, đó là số điện thoại tài xế của tôi. Tôi đi học, trên người không có tiền nên muốn gọi cho chú ấy đem tiền đến."
Tóc xanh lại nói: "Anh Chí, đừng nghe nó nói, tròng mắt đảo quanh, nhìn là biết lo lắng không yên. Em thấy cái túi của nó rất đáng giá, đồ trang sức cũng không rẻ, cứ lấy đi!"
Tóc hồng là người cầm đầu, anh ta vừa nghe thì thật sự rung rinh, vung tay lên, tỏ ý cứ tiến lên cướp.
Ninh Y muốn hộc máu, rốt cuộc là ai lo lắng hả?!
Bất kể là trước kia hay bây giờ thì Ninh Y cũng chỉ là một cô gái nhỏ mười mấy tuổi, bỗng dưng bị một đống đàn ông vây lại thì không hoảng sợ là không thể nào.
Thấy bọn họ chìa tay tới trên người cô, Ninh Y sợ đến mức run run: "Đừng chạm vào tôi! Tự tôi lấy cho mấy người!"
"Ai biết mày lại giở trò mèo gì! Lấy đi!" Tóc xanh nói xong, đầu tiên là bắt lấy cổ tay cô, sau đó kéo sợi dây chuyền màu bạc, cứ như thế mặt dây chuyền hình ngọc Phật đã bị giật lấy.
Một tên tóc vàng cười nói: "Chú Lục cũng không biết thương hoa tiếc ngọc gì sất, cổ của cô gái nhỏ bị mày kéo đã đỏ lên rồi kìa."
Gã ta vừa nói vừa vuốt ve xương quai xanh của Ninh Y, khen ngợi: "Ôi! Mềm mại non nớt, xúc cảm quá tốt, không hổ là thiên kim tiểu thư của nhà giàu."
Ninh Y chỉ cảm thấy trên cổ mình giống như có con sâu bò qua, bàn tay thô ráp chạm phải khiến cô muốn nôn mửa, gần như là phản xạ theo tính tình, cô giơ tay tát lên mặt người đó một cái.
Tóc vàng không cẩn thận nên bị Ninh Y tát trúng, gã nhổ nước bọt, hung ác mà nhìn chằm chằm cô, sau đó mắng: "Con đĩ này", một tay bóp lấy hai gò má của cô rồi giơ tay khác lên cao, lúc thấy bàn tay sắp sửa hạ xuống thì Ninh Y theo bản năng nhắm chặt hai mắt, cô nghe được tiếng thét chói tai của Mộ Vãn Tình ở bên cạnh.
1, 2, 3.
Còn tưởng là bàn tay sắp đến nơi nhưng hồi lâu vẫn không rơi xuống, Ninh Y thầm đếm xong ba giây, bất chợt nghe được một giọng nói quen thuộc...
"Buông con mẹ nó cái tay bẩn của mày ra!"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT