Gặp mặt Tạ Kiều Quân cũng không có vấn đề gì nhiều, con người anh ta không xấu, cũng trẻ tuổi, tuy đã tốt nghiệp nhưng chỉ mới 23 tuổi, lúc ở trường từng quay vài bộ phim, cùng từng trợ giúp cho đạo diễn Lâm, thành tích ưu tú, xếp thứ nhất trong lớp.
Người như vậy tất nhiên có cái để mà kiêu ngạo, chỉ là nhìn chỉ muốn đấm.
Vẻ ngoài của anh ta thiên về tinh tế, thon thả trắng trẻo, tạo cho Lạc An ấn tượng rất tốt, cảm giác bọn họ cùng một kiểu người. Khi biết Lạc An chính là tác giả nguyên tác, anh ta càng có cảm tình hơn, thậm chí còn muốn làm anh em, nhưng bị Trịnh Thư Nam chặn lại.
Trịnh Thư Nam đưa kịch bản cho anh ta xem, ban đầu Tạ Kiều Quân còn có vẻ nhả nhớt, nhưng sau khi xem kịch bản, lập tức thay đổi biểu cảm, nghiêm túc hẳn lên. Anh ta xem kịch bản với tốc độ rất nhanh, không lâu sau, anh ta đã xem được một nửa rồi. Tạ Kiều Quân ngẩng đầy, hai mắt phát sáng lấp lánh: “Là kịch bản do Tư Đồ Bạch viết à?”
“Đúng.” Trịnh Thư Nam trả lời.
“Thật là Tư Đồ Bạch à, thảo nào.” Có vẻ Tạ Kiều Quân rất sùng báo Tư Đồ Bạch, thích kịch bản đến nỗi không nỡ buông tay, “Bộ phim này để tôi, còn có, Tư Đồ Bạch có thường xuyên đến đoàn phim không?” Càng nói, tự nhiên anh ta lại hơi xấu hổ.
Trịnh Thư Nam không ngờ anh ta thay đổi nhanh như chong chóng thế này, nhất thời cảm thấy giao bộ phim này cho anh ta có tin nổi không đây, nhưng ngẫm lại những tư liệu về Tạ Kiều Quân mà anh đã điều tra trước đó, lại thấy đã nghi người thì không dùng người, đã dùng người thì không nghi người.
Tuy còn trẻ nhưng không chắc là không làm tốt.
Cứ vậy, đạo diễn đã được xác định rồi.
Thực tế chứng minh, quyết định của Trịnh Thư Nam hoàn toàn chính xác, vì sau này bộ phim này gặt hái rất nhiều thành công, thậm chí Tạ Kiều Quân còn nhận được giải thưởng Đạo diễn xuất sắc nhất, trở thành đạo diễn trẻ tuổi nhất nhận được giải thưởng này.
Đương nhiên, đây đều là chuyện sau này.
Bây giờ, Trịnh Thư Nam đã có đạo diễn, cần tìm thêm người quay phim, nhưng nhờ Tạ Kiều Quân lấy việc Tư Đồ Bạch thường xuyên đến đoàn phim làm điều kiện nên cống hiến luôn cả người quay phim mà anh ta để ý từ lâu.
Người quay phim này là bạn của anh ta, trong nhà nhiều đời là nhà quay phim, bố là Chu Bân Lâm, một nhà quay phim cực kỳ nổi tiếng, đã từng tham gia quay nhiều tác phẩm kinh điển.
Trịnh Thư Nam không ngờ có thu hoạch bất ngờ như vậy, tâm trạng vui hơn nhiều. Nhưng muốn xác định còn cần phải gặp mặt trực tiếp bàn bạc xem thế nào.
Sau khi bàn bạc xong, tranh thủ trước khi tìm đầu tư, Trịnh Thư Nam đưa Lạc An đi chơi vài ngày.
Trời hè nóng nực, thực sự chẳng có chỗ nào hay để đi chơi, anh dẫn cậu đi trang trại trên núi, nhưng Lạc An là kiểu thể chất hút muỗi, vì thế đã phải gói ghém một thân toàn vết muỗi đốt về nhà.
Lúc Trịnh Thư Nam tìm kiếm nhà đầu tư thì gặp phải khó khăn. Rất nhiều nhà đầu tư vừa nghe thấy tên Trịnh Thư Nam là từ chối ngay, anh biết là do Bạch Tuyên Dĩnh nhúng tay vào, nhưng không ngờ bà ta vẫn chưa từ bỏ. Cũng có người không hợp tác với bà ta nhưng đó đa phần đều là đầu tư cấp cao, với địa vị hiện tại của Trịnh Thư Nam thì không liên hệ được. Vì vậy, hơn một tuần rồi, Trịnh Thư Nam vẫn mới chỉ lấy được thêm tám triệu tiền đầu tư.
Nhưng Trịnh Thư Nam không thấy khó, chỗ này đã bị Bạch Tuyên Dĩnh mua chuộc, nhưng bà ta khó mà mua chuộc cả nước, thế nên anh lại thu dọn quần áo, dẫn Lạc An đi công tác.
Từ sau khi Lạc An chịu ảnh hưởng bởi lời nói của Tư Đồ Bạch, cậu thật sự muốn viết truyện cho web Điểm Gia, cậu dành ba ngày đọc qua tất cả tác phầm nổi tiếng của Điểm Gia, trong lòng hơi thất vọng, thực sự thì phong cách của “Minh tương” hơi khác Điểm Gia, nhưng vì là truyện thuần khiết nên khó mà trụ được ở Điểm Gia.
Cậu lại mấy một ngày để viết khung cốt truyện, trước đây cậu đã tích lỹ rất nhiều câu truyện về thể loại thăng cấp, nên cậu lôi hết ra dùng, đổi bạn gay của nam chính thành nữ chính, đổi các cặp CP thành BG, viết cũng gần xong rồi.
Truyện và lượng chữ của Điểm Gia phải từ một triệu chữ trở lên, Lạc An hít sâu một hơi, bắt đầu viết bản thảo.
Đến khi Trịnh Thư Nam đưa cậu đi công tác, cậu đã viết được năm mươi nghìn chữ rồi.
Tiềm lực của một con thật vô cùng, cậu vừa viết truyện ngôn tình trên 123, vừa viết bản thảo cho Điểm Gia, lại còn có thể chăm lo cho hai nhà.
Trịnh Thư Nam đến thành phố H, nghỉ ngơi một chút rồi đi làm quen với một nhà đầu tư khá nổi tiếng ở đây. Người này gia sản dồi dào, bản thân người này cũng rất ưu tú, từng tinh mắt nhặt được một bộ phim hay, làm nhà đầu tư độc quyền, cuối cùng khi phim được phát sóng, tiền của anh ta tăng lên gấp năm, một lần thành truyền kỳ trong giới giải trí. Mà người này mới chỉ ba mươi hai tuổi.
Cách thức liên hệ với nhà đầu tư này là do Trịnh Thư Nam tốn rất nhiều công sức mới có được, đối phương vừa nghe thấy giọng của Trịnh Thư Nam, đột nhiên ngưng lại một lúc, rồi thoải mái đồng ý gặp mặt.
Anh cúp máy, thở dài nhẹ nhõm, đồng ý gặp tức là có cơ hội thành công.
Lạc An muốn đi trải nghiệm với Trịnh Thư Nam nhưng cậu lại sợ sẽ kéo chân anh nên chỉ đành ở nhà gõ chữ.
Trước khi xuất phát, Trịnh Thư Nam dịu dàng hôn lên môi Lạc An, thì thầm: “Em yên tâm, anh nhất định sẽ thành công.”
“Em tin anh.” Trong mắt Lạc An toàn là tin tưởng.
Nhà đầu tư họ Đường này cũng là gay, nhưng danh tiếng rất tốt, từ trước đến nay chưa từng ép buộc ai, cũng chưa thấy anh ta bao minh tinh nào, Trịnh Thư Nam không nghĩ nhiều, dù sao xu hướng tính dục cũng không nói lên được điều gì.
Khi Trịnh Thư Nam đến nơi, Đường Dật đã có mặt, Trịnh Thư Nam nói lời xin lỗi: “Ngại quá, anh Đường, để anh chờ lâu rồi.”
“Không sao, tôi cũng mới đến thôi.” Đường Dật có một phần tư dòng máu Italia, mũi cao mắt sâu, vô cùng đẹp trai, gương mặt lạnh lùng nhưng tính cách rất nhẹ nhàng.
“Anh Đường, đây là một đoạn kịch bản và bản kế hoạch của tôi, mong anh xem thử.” Trịnh Thư Nam đưa bản kế hoạch hoàn chỉnh cho Đường Dật.
Đường Dật không nhận, anh ngồi dựa vào lưng ghế, hai chân bắt chéo, cười nói: “So với việc đọc bản kế hoạch mà anh đã đưa cho không biết bao nhiêu người, tôi càng thích anh tự thuyết phục tôi hơn.”
Trịnh Thư Nam: “………”
Anh thầm nhủ, nếu mấy cô nàng trong giới võng phối mà thấy cảnh này chắc chắn sẽ kêu au áu, gì mà đế vương công còn công hơn loại ôn nhu công như anh. Điều này khiến anh như bị khiêu khích, hai người đều là công, không biết nên đối phó thế nào đây.
Nhưng anh đang có việc cần nhờ vả Đường Dật, vì thế Trịnh Thư Nam chỉ đành kiên nhẫn giới thiệu kế hoạch của mình.
Không biết do lịch sự hay có lý do nào khác mà Đường Dật cứ nhìn Trịnh Thư Nam chằm chằm, ánh nhìn quá rõ ràng, có thể gọi là hơi xúc phạm đến anh rồi. Trịnh Thư Nam không thể không ngừng lại, hỏi: “Anh Đường, trên mặt tôi có cái gì sao?”
Đường Dật lắc đầu, trên môi khẽ cười: “Anh nói tiếp đi.”
Trịnh Thư Nam cũng không dễ chọc, tuy vẻ ngoài của anh có vẻ nhã nhặn, không có tính uy hiếp nhưng tính cách của anh thì khác hẳn. Anh định dùng giọng đế vương công để trông anh có khí thế mạnh hơn chút, nhưng xong anh lại từ bỏ ý định này, thế quá trẻ con rồi. Cứ vậy Trịnh Thư Nam vẫn nói bằng giọng thật.
Đợi anh nói xong, Đường Dật gật đầu: “Tuy anh Trịnh mới làm sản xuất không lâu nhưng bản kế hoạch này không có chỗ nào để bắt lỗi cả.”
Trịnh Thư Nam mỉm cười: “Vậy không biết anh Đường thấy thế nào?
“Tôi đồng ý đầu tư.” Đường Dật nói, “Nhưng hi vọng anh Trịnh có thể trả lời một câu hỏi của tôi.”
“Anh cứ nói.”
“Anh có người bầu bạn chưa?”
Trịnh Thư Nam hơi nhăn mày, nghiêm túc trả lời: “Tôi có rồi.”
“Thật đáng tiếc.” Đường Dật chỉ thở dài chứ không hỏi gì thêm.
“Không biết anh Trịnh đang nghỉ ở khách sạn nào, mai tôi sẽ mang tiền đến.” Đường Dật nói tiếp.
Trịnh Thư Nam uyển chuyển từ chối: “Anh Đường khách sáo quá, anh là người đầu tư, tôi sẽ tự đến tận nơi.”
“Cũng được.”
Hai người đối mắt một lúc, Trịnh Thư Nam đứng dậy đưa tay ra trước, ung dung lên tiếng: “Anh Đường, hợp tác vui vẻ.”
Trong mắt Đường Dật loé lên ý khen ngợi, đứng dậy bắt tay anh: “Hợp tác vui vẻ.”
Hai người đứng cùng một chỗ, tuy vẻ ngoài bất đồng nhưng có cảm giác đối thủ ngang sức ngang tài.
Trịnh Thư Nam về đến khách sạn, vừa đẩy cửa vào đã thấy Lạc An, anh vô thức thả lỏng hơn nhiều. Anh đóng cửa, dựa vào đó ngoắc tay với Lạc An. Cậu ngoan ngoãn chạy đến, được Trịnh Thư Nam ôm chặt.
“Sao thế? Không thuận lợi sao?” Lạc An cẩn thận hỏi.
“Không, bàn bạc xong rồi.” Trịnh Thư Nam hôn lên đỉnh đầu cậu.
Lạc An thấy anh hơi bất thường, cậu lại hỏi: “Thế anh sao đấy?”
“Không sao.” Trịnh Thư Nam không nói với cậu để tránh cậu lo lắng, dẫu sao Đường Dật cũng không biểu hiện rõ ràng, anh cũng đã nói rõ mình có bạn đời rồi, hi vọng Đường Dật không làm gì khác.
Thực ra Lạc An không dễ đánh lừa, cậu biết chắc hôm nay đã có chuyện gì đó xảy ra nhưng cậu không ép hỏi, cậu muốn đợi Trịnh Thư Nam tự nói hơn.
Trịnh Thư Nam tắm xong, bước ra thì thấy Lạc An vẫy tay với mình. Anh tiến tới nghe Lạc An chia sẻ hai tin tốt với anh. Một là kỳ một “Bảo bối” của họ đã làm xong hậu kỳ, chuẩn bị post kịch, hai là Lạc An ký được hợp đồng với Điểm Gia, đồng thời còn được chỉnh sửa rất tốt.
“Chanh làm nhanh thật.” Trịnh Thư Nam ngồi bên cạnh Lạc An, đọc tin trong nhóm trò chuyện, mấy ngày nay họ bận chuyện ngoài đời, đã lâu không ngoi lên rồi.
Sách Gia – Chuẩn bị: An Nhiên – Lâm Tử Mặc, Lâm Uyên – Tạ Minh Triết, tám giờ tối nay post kịch nha, hai người không đến cướp sopha à _(:3」∠)_
Cola Chanh – Hậu kỳ: Hai người họ chắc đang hưởng thế giới hai người rồi = = Chúng ta đã bị cho vào quên lãng.
Sách Gia – Chuẩn bị: Xin đó, đừng mà QAQ, các anh thật sự đã quên “Bảo bối” bên hồ Đại Minh rồi sao?(1)
Đao Ngư – Đạo diễn: CP đừng khóc, đứng lên đi, nhưng nam thần và An bảo bối thật sự đã quên chúng tui rồi sao, rớt nước mắt……..
CV An Nhiên – Lâm Tử Mặc: Không có, chúng tôi đây mà.
Sách Gia – Chuẩn bị: Áu, An bảo bối xuất hịn* rồi! Tung hoa o(*≧▽≦)ツ vừa nói về hai người nè, từ sau khi hai người come out là không thấy xuất hịn nữa, đây là tiết tấu sắp rời giới ư?
(*Sên: chỗ này Sách Gia dùng ngôn ngữ mạng, mình quyết định sẽ dùng teencode na ná để thể hiện.)CV An Nhiên – Lâm Tử Mạc: Không rời giới, chỉ là gần đây quá bận, nên không thể để ý bên này được, xin lỗi.
Sách Gia – Chuẩn bị: Á, không sao, xoa xoa, chúng tui không trách cậu mà, thế bây giờ đã hết bận chưa, Tiểu Bạch đã sửa xong kịch bản kỳ ba rồi, các cậu có thời gian đến phối âm không?
CV An Nhiên – Lâm Tử Mặc: Có đấy, bạn gửi vào email tôi đi.
Tiểu Bạch – Biên kịch: Tui bay đến đây, An bảo bối để tui gửi cho cậu, cậu tự gửi cho nam thần nhé, nhéo mặt.
CV An Nhiên – Lâm Tử Mặc: Ừa, được.
Hôm nay tâm trạng Trịnh Thư Nam rất tốt, tối cũng không có kế hoạch nào khác nên anh nói với Lạc An: “Em nói với Sách Gia, hôm nay phối âm luôn.”
“Nhưng anh không mang tai nghe mà?”
“Không sao, mở công khai.”
“Ồ, được.” Lạc An đồng ý, dù sao họ cũng đã công khai come out, các loại hợp thể gì đó là chuyện bình thường.
Lạc An nói với Sách Gia chuyện phối luôn hôm nay, Sách Gia mừng không chịu nổi, khen ngợi hai người một lúc lâu, dù sao theo quy định thường thấy của giới võng phối, sau khi ở bên nhau ngoài đời, đa phần đều sẽ rời giới, hiếm thấy hai người đều không có ý định rời đi.
Sau khi mọi người trong nhóm biết tin đều rất vui mừng, lập tức tập hợp đầy đủ.
Post kịch hẹn trước post lúc bảy giờ, cũng là lúc lượng người online đông nhất, mà bộ kịch này của bọn họ không sợ bị flop, nam thần Lâm Uyên là bảng quảng cáo lập loè lấp lánh sống đấy.
Còn thời gian hẹn phối âm là tám giờ bắt đầu.
Cách thời điểm post kịch còn nửa tiếng, mọi người trò chuyện rôm rả, tuyên truyền đang chỉnh sửa bài post, sau đó nói cô sẽ âm thầm post để cướp sopha, kết quả là bị mọi người trong nhóm dần cho một trận, khóc huhu chạy đi chỉnh sửa tiếp.
Lạc An cười gần chết, Trịnh Thư Nam ở bên cạnh, dịu dàng nhìn cậu.
Lạc An quay đầu lại, nhìn anh rồi đột nhiên xông tới hôn lên miệng anh một cái.
“Sao thế?” Trịnh Thư Nam nhéo mặt cậu.
“Em đang nghĩ em hôn anh xong, anh có vui hơn chút nào không.”
“Anh không sao.” Trịnh Thư Nam cũng không biết chuyện này nên nói thế nào, “Đợi anh quyết định xong sẽ nói cho em.”
“Được.” Lạc An coi như là đồng ý với đáp án này, quay đầu chuẩn bị cướp sopha.
Trước đây Lạc An phối không ít kịch, nhưng đều là vai phụ, cũng không đi cướp sopha bao giờ. Lần trước không cướp được, nên lần này Lạc An muốn nếm trải xem cảm giác cướp sopha là như thế nào.
Gần đến tám giờ, Lạc An làm mới diễn đàn võng phối liên tục, mãi đến khi post kịch đột nhiên xuất hiện, Lạc An nhanh chóng ấn vào, paste lời đã chuẩn bị sẵn rồi post lên, gần như chỉ mất mấy giây, xong cậu làm mới thêm lần nữa, đã thấy mình cướp được sopha.
1L: Ôm nam thần Lâm Uyên ngồi sopha, lần đầu tiên cướp sopha nên tui nhất định sẽ cướp được o(*≧▽≦)ツ— An Nhiên.
Bên dưới là các kiểu cướp sopha của tổ kịch, Lạc An cong môi, trông như chú chuột nhỏ vui mừng khi trộm được mỡ vậy.
Post kịch nhanh chóng xuất hiện nhiều bình luận, quá nửa là trả lời màn show tình cảm của hai người họ, kêu đáng yêu quá áu áu, An bảo bối càng ngày càng đáng yêu các kiểu, cũng có một ít antifan vào chửi họ, nhưng nháy mắt đã bị đè xuống. Đến khi thật sự có bình luận về bộ kịch thì cũng sắp phải sang trang sau rồi.
196L: Vừa nghe vừa bình luận, lần này An bảo bối có tiến bộ rất rõ ràng, chắc là do thành CP người thật với Lâm Uyên sama, ngọt ngào bùng nổ, nghe xong chỉ muốn lăn tròn kêu áu áu. Cầu tiếp tục hợp tác~(≧▽≦)/~
Lạc An lướt một hồi thì bị đuổi đi tắm rửa, đợi lúc chuẩn bị xong hết thì đã đến thời gian phối âm rồi.
Quả nhiên không ngoài dự đoán, sau khi nghe tin Lạc An và Trịnh Thư Nam hợp thể, các cô gái kích động không ngừng, náo loạn một hồi mới tha cho hai người họ.
Lạc An bị trêu đến mức tai nóng hổi, mặt đỏ bừng, Trịnh Thư Nam bảo vệ cậu: “Được rồi, được rồi, về chủ đề chính nào, thời gian không còn sớm nữa rồi.”
Thanh âm của anh vừa vang lên, các cô gái ngoan ngoan lại ngay, Sách Gia vác cái mặt dày đến nói nhỏ: “Đậu moá, An bảo bối ngày ngày có thể nghe âm thanh này thật sự quá đáng hận, đúng là quyến rũ chết người mà.”
“Đúng đấy, nhưng An bảo bối cũng rất dáng yêu, cực kỳ muốn kéo đến nhéo hai phát, tui có thể tượng tượng được cảnh bọn họ đối kịch như nào rồi.” Đao Ngư cũng nói nhỏ.
“Ư hừm.” Trinh Thư Nam ho một tiếng, cả phòng im lặng ngay tức thì.
Hai người thuộc dạng một lần là xong, Lạc An còn là tác giả nguyên tác nên chẳng bao lâu đã phối xong rồi, sau đó là đến phần kịch với các CV vai phụ, kết thúc phối âm cũng chỉ mất một tiếng.
Tối nay hai người làm một lần, Trịnh Thư Nam đột nhiên hiếu kỳ, cứ trêu chọc Lạc An mãi, cậu xấu hổ muốn chết, chỉ có thể yếu ớt đấu tranh, nhưng…… thực ra cũng rất thoải mái, ừm, ừm.
Sáng ngày hôm sau, Trịnh Thư Nam nhận được cuộc gọi từ Đường Dật, hỏi anh có thể mang bữa sáng đến không, tiện thể đến lấy tiền.
*Chú thích:
- Câu nói quen thuộc của Tử Vi khi gặp Hoàng thượng đoạn nhận cha trong Hoàn châu cách cách, tạo thành trend khi khịa ai đó đã quên mất người nào đó.