Trong giới võng phối, Lạc An chỉ là một người hơi có tiếng, sau khi phối kịch với Trịnh Thư Nam thì thành người khá nổi tiếng, trước đây cậu chưa từng tổ chức ca hội, nhưng cậu từng nghe ca hội của Trịnh Thư Nam, vì vậy cậu cũng khá quen thuộc.

Buổi chiều, MC của ca hội Hoa Anh tìm Lạc An tổng duyệt đơn giản, do nguyên nhân cậu là CP với Trịnh Thư Nam, tối nay chắc chắn cậu sẽ có không ít người để ý, Hoa Anh thuận tiện nhắc nhở cậu chuẩn bị cho tốt.

Lạc An lấy giấy bút ghi chép rõ ràng, chỉ sợ tối nay sẽ phạm lỗi gì đó.Vốn chỉ định thò cái mặt ra một lần, không ngờ còn có khá nhiều phần diễn, điều này khiến cậu cực kỳ lo lắng.

Lúc nhỏ vì chuyện kia mà cậu tử kỷ, sau khi khỏi bệnh, vẫn còn sợ hãi với người khác trong vô thức, không dám cùng ai giao lưu, về sau gặp được Trịnh Thư Nam, cảm giác sợ hãi này dần dần biến mất, nhưng muốn cậu lập tức mặt đối mặt với hàng vạn người nghe thế này, Lạc An vẫn lo đến tái cả mặt.

Cậu phải uống hết hai cốc nước to mới thấy thoải mái hơn, đúng lúc Trịnh Thư Nam gọi đến, hẹn Lạc An sáu giờ vào phòng YY của anh luyện hát, làm ấm người, thanh cổ họng. Lạc An cứ lo lắng là lại bị ngứa họng, giọng nói cũng bị khàn đi.

“An bảo bối, không cần lo lắng, chỉ là một cái ca hội bình thường mà thôi, có điều người hơi nhiều một chút, em cứ theo anh là được, anh đã nói trước với MC rồi, không cần lo lắng.” Trịnh Thư Nam cực kỳ nhạy bén, nghe ngay ra Lạc An không ổn, vì thế anh dịu giọng an ủi cậu.

“Em biết rồi, cảm ơn anh.” Lạc An âm thầm cổ vũ bản thân, Trịnh Thư Nam là người cậu rất thân thuộc, chỉ cần làm theo anh là được rồi.

Quan trọng nhất là cậu hi vọng có thể thông qua nỗ lực của bản thân nhận được sự công nhận của mọi người, gần với Lâm Uyên trong võng phối hơn một chút.

Đúng sáu giờ, sau khi Lạc An ăn cơm tối xong, chủ động giúp mẹ dọn bát đũa, rồi chạy vào nhà vệ sinh lần thứ N, cuối cùng mới ngồi trước màn hình máy tính, vào phòng của Trịnh Thư Nam. Cậu có mật khẩu, đăng nhập xong tự mình nhảy vào phòng luôn, Trịnh Thư Nam đã ở sẵn trong đó, thấy cậu đến, anh cười:”An bảo bối ăn cơm chưa?”

“Em ăn xong rồi.” Tuy không nếm nổi mùi vị ra sao.

“Giờ còn lo lắng không?” Thông qua micro, thanh âm của Trịnh Thư Nam càng quyến rũ hơn bình thường, khiến Lạc An mang tai nghe mà như bị điện giật ngơ ngẩn cả người.

“Không…..” Giọng nói của Trịnh Thư Nam có thể khiến cậu an tâm, ít nhất bây giờ cậu đã hết lo lắng rồi.

“Ừ, vậy chúng ta hát một lần nhé.”

Trong ba bài hát Trịnh Thư Nam đã chọn, một bài là ca khúc anh từng hát, một bài là ED của “Bảo bối” do họ phối âm, một bài là tác phẩm thành danh của một đại thần trong giới cổ phong. Các bài hát chọn cho Lạc An rất hợp với cậu, bi thương, dịu dàng, tình tứ, khiến giọng hát của cậu càng thêm rung động lòng người. Mấy ngày nay Lạc An còn cố gắng luyên tập nên bài bản hơn rồi.

Trịnh Thư Nam hát bài của mình trước, anh là giọng công khí chất được công nhân trong giới, lúc cất tiếng hát như đang thì thầm bày tỏ bên tai, cực kỳ hay, khiến lỗ tai như muốn mang thai luôn. Lạc An nghe lần nào là bị điên giật lần đó, cả người tê dại. Có lúc Lạc An còn hơi ích kỷ, vô cùng không muốn cho Trinh Thư Nam ra ngoài kêu ong dẫn bướm.

“……Nhớ mãi ngày đó, nhìn khắp Trường An, vui say nâng chén.”(1) Âm cuối hạ xuống, trái tim Lạc An như bị nhéo một cái, bài hát này kể về câu chuyện của một thí sinh vội vã lên kinh ứng thí với thái tử điện hạ đương triều, vốn lời bài hát không lồng được hết toàn bộ câu chuyện, nhưng qua giọng hát của Trịnh Thư Nam, phảng phất như hai người đó thật sự tồn tại, từ gặp gỡ đến quen thuộc, đến hứa hẹn bên nhau, cuối cùng đường ai nấy bước.

Trong lòng Lạc An chua xót, bọn họ nhất định phải mãi mãi bên nhau, cái cảm giác được rồi lại mất này quá đau đớn, nhưng lời nói ra miệng lại không khác gì: “Em có thể tưởng tượng được mục bình luận sẽ bị spam thế nào rồi, nam thần Lâm Uyên.”

Trinh Thư Nam cười nhẹ, giọng nói không còn rầu rĩ như ban nãy mà tràn đầy ấm áp: “Trước đây An bảo bối có spam cho anh không?”

“Có chứ.” Lạc An thừa nhận, “Vì quá hay, nên mỗi lần em đều không nhịn nổi phải xếp hàng, nhưng tối nay hình như không được spam.” Không ngờ trong lời nói của cậu còn có chút ai oán.

Trinh Thư Nam lại bật cười, anh thấy Lạc An đáng yêu quá đi mất, thật chỉ muốn giấu cậu đi không cho ai ngắm.

“Ừ, về sau anh sẽ nhìn em xếp hàng spam cho anh.”

Vẫn là không cần đâu, mỗi lần đều là spam ‘Lỗ tai mang thai rồi’, ‘Muốn sinh khỉ con’, quá xấu hổ. Ngẫm lại dẫu sao acc weibo clone đã bị anh nhìn thấu, thôi thì cứ tiếp tục spam thôi, Lạc An khí thế bừng bừng quyết định.

Nhờ có phần nói chuyên này, Lạc An dần dần thả lỏng hơn, cậu hát môt lần bài ED với Trịnh Thư Nam, phát huy rất tốt, hát solo cũng ổn, Trinh Thư Nam nói chuyện với cậu một lúc, đến tận lúc ca hôi sắp bắt đầu. Quản lý kiểm soát hiện trường, tổ sub chữ vào vị trí, tổ kỹ thuật cũng có mặt, MC bắt đầu nói lời mở màn.

Hoa Anh rất nổi tiếng trong diễn đàn võng phối, trước đây từng làm chuẩn bị, là chuẩn bị kim bài trong giới, làm MC cũng rất giỏi, tuy sau này không còn ra kkichj nhưng vẫn không rời giới.

Giọng cua cô nghe rất mạnh mẽ mà không lạnh lùng, tròn vành rõ chữ giới thiệu khách quý đến dự tối nay, sau đó cô cười nói: “Tôi biết mọi người nhất định không có kiên nhẫn nghe tôi lảm nhảm, không nói nhiều nữa, xin mời quản lý ôm Quần Trong đại đại và Cửu Ca đại đại lên đây.”

Bình luận ào ào náo nhiệt, xếp hàng spam: Quần trong mặc ngoài, hát vang Cửu Ca 23333

Từ lúc ca hội tuyên bố bắt đầu đến bây giờ, số người trong kênh vẫn không ngừng gia tăng, cuối cùng sau khi MC tuyên bố mời khách quý lên mic thì đã đột phá một vạn người, thậm chí con số này vẫn đang tăng lên nhanh chóng, người nhiều thì sẽ dễ có hỗn loạn, nhưng lần này diễn đàn võng phối mời đến toàn là quản lý cấp bậc đại thần trong giới âm nhạc, vì thế ca hội mới không vỡ trận.

Từ cái tên của Quần Lót đến câu chuyện hấp dẫn về việc phối kịch của hai người họ, Hoa Anh tỉ mỉ giới thiệu để khuấy động không khí, khiến fan phải ôm lấy trái tim nhỏ bé đang nhảy nhót không ngừng, hận không thể gào thét ầm ĩ. Quần Trong và Cửu Ca là cặp đôi lâu năm, thời gian gia nhập giới cũng tương đương, đến nay đều là đại thần, đương nhiên trong diễn đàn võng phối sẽ phải có nhóm CP của họ. Do vậy Hoa Anh rất khéo léo hỏi cảm giác của hai người vơi đối phương, tính cách Quần Trong rất cởi mở, khí chất của Cửu Ca như hoa lan, rất mờ ám, khiến chữ trong bình luận trôi nhanh đến mức chỉ còn tàn ảnh.

Sau màn phỏng vấn là nối mic song ca, hai người đã hợp tác vô số lần, độ ăn ý không thể so sánh, đến cả Lạc An cũng thấy hai người này có gì đó.

Ca hội tổng cộng có năm đôi khách mời, lên sân lần lượt theo thứ tự mà ca hội sắp xếp, xoay quanh các vấn đề về việc phát triển kịch truyền thanh, cách dẫn dắt của Hoa Anh vô cùng cảm động. Lạc An và Trịnh Thư Nam là nhóm thư ba lên sân, do vậy từ khi ca hội bắt đầu, tim cậu lại treo ngược lên, không thể bình tĩnh nổi. Nghe Quần Trong và Cửu Ca bình thản nói chuyện, cậu không khỏi ngưỡng mộ, hi vọng lát nữa bản thân có thể biểu hiện thật ung dung tự tại.

Vèo một cái đã kết thúc màn của Quần Trong và Cửu Ca, Lạc An nghe thấy Hoa Anh mời nhóm khách quý tiếp theo, là Trường Không và Phi Bạch.

Lạc An nghe cái tên Phi Bạch này hơi quen tai, từ lúc nhìn thấy danh sách khách mời đã nghĩ như thế rồi, chỉ là nhiều việc quá nên quên mất. Cậu nghĩ một lúc mới nhớ ra, hơi bĩu môi, ăn chút giấm, vì Phi Bạch chính là đối tượng thầm mến Trịnh Thư Nam.

Cậu luôn theo dõi Lâm Uyên, đương nhiên biết chuyện về Phi Bạch, biết Phi Bạch và Lâm Uyên đã từng hợp tác nhiều lần. Phi Bạch luôn thể hiện có tình cảm với anh cả trong tối lẫn ngoài sáng, chỉ có điều không biết vì sao Lâm Uyên không tiếp nhận, đặc biệt là sau khi xảy ra chuyện treo tổ kịch lên đầu tường mà mắng, Phi Bạch không còn qua lại vơi Lâm Uyên nữa. Phi Bạch vào giới ba năm, ra kịch nhanh, chất lượng tuy đều đều nhưng vì hợp tác với Lâm Uyên nên cũng thuộc cấp bậc khá nổi tiếng, lại thêm vẻ ngoài của cậu ta khá đẹp, thường thoải mái tung ảnh trên weibo,  do vậy fan của cậu ta nhiều gấp bốn lần Lạc An.

Cậu nhìn spam trên bình luận mới biết, từ sau khi Phi Bạch không còn liên hệ vơi Trịnh Thư Nam nữa, cậu ta gần như ở cùng vơi Trường Không. Trường Không là đại thần đã gần rời giới, tính cách khiêm tốn, có thực lực mạnh, không biết hai người quen biết nhau bằng cách nào, giờ thì ở bên nhau.

Tất nhiên Hoa Anh cũng biết về chuyện này, lập tức mang ra hỏi: “Thế xin hỏi Phi Bạch đại đại, Trường Không sama là đối tượng lý tưởng của cậu sao?”

Vốn tưởng đáp án sẽ khiến mọi người phải tung hoa, nào ngờ Phi Bạch im lặng không đáp lời ngay, trên bình luận tĩnh lại một chút, tiếp đó có người bắt đầu spam tên Lâm Uyên.

Trái tim Lạc An thắt lại, nhìn đảng Lâm Bạch phất cao lá cờ, không chết tâm mà spam, cậu bị vại giấm trong lòng nhấn chìm rồi.

*Chú thích:

(1) Lời bài hát chém theo nghĩa nên nghe không vần lắm, mọi người thông cảm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play