Editor & Beta: Hann

Chờ bảo vệ rời đi, Nam Chi che mặt lại rồi chạy trốn vào trong thang máy.

Chu Tự Bắc ở phía sau đuổi theo cô, thành thục ấn nút lên tầng lầu nhà của Nam Chi.

Thấy vành tai cô đỏ ửng lên, anh mím môi cười nói: “Không cần che mặt, dù sao sau này anh cũng thường xuyên đến. Lúc đó bảo vệ sẽ nhận ra anh thôi.”

Anh đường đường chính chính nói nhưng Nam Chi nghe tới đây liền cảm thấy có gì đó không đúng lắm thì phải.

“May thay gia đình ở đối diện tiểu khu của em bảo mật tin tức khá tốt, bảo vệ cũng đồng ý ký hợp đồng giữ bí mật.” Đột nhiên Nam Chi cảm thấy khá may mắn: “Bằng không ngày mai chúng ta sẽ lập tức lên hot search liền. Sau này ở ngoài vẫn nên chú ý hơn mới được.”

“Chỉ cần không ở bên ngoài thì có thể sao?” Chu Tự Bắc dò hỏi với ánh mắt nghiêm túc.

Nam Chi bỗng nhiên đờ người, cô hoài nghi có phải ai đó đánh tráo Chu Tự Bắc của cô rồi không?

Lúc này cửa thang máy mở ra, Chu Tự Bắc kéo Nam Chi còn đang trầm tư trong đó ra: “Bây giờ chúng ta về ngủ thôi.”

“Anh nói cái gì?” Nam Chi dừng chân trước cửa, bị lời nói của anh dọa đến mức hoảng sợ rồi.

Chu Tự Bắc cười tủm tỉm nhìn cô: “Không phải em rất mệt sao? Không đi ngủ nghỉ ngơi à? Hay là em nghĩ tới cái gì khác?”

“Sao em có thể nghĩ đến cái gì khác được.” Ánh mắt Nam Chi như lóe lên một chút, sau đó cuống cuồng bấm mật mã mở cửa: “Bây giờ em vào ngủ ngay.”

Chu Tự Bắc đi theo cô vào cửa, sau đó mở miệng dặn dò: “Mật mã khóa cửa của em không cần đặt quá đơn giản như vậy, đặc biệt không nên dùng ngày sinh nhật.”

“Sao em có thể dùng ngày sinh nhật để đặt mật mã được chứ.” Nam Chi quay đầu lại, trên mặt lộ ra biểu cảm coi thường anh, đắc ý nói: “Em đã xáo trộn ngày sinh nhật lại, chắc chắn người khác không biết được đâu.”

“026059?”

Nam Chi khiếp sợ nhìn anh: “Vừa rồi anh lén nhìn em bấm mật mã sao?”

“Em che kín như vậy sao anh nhìn thấy được.” Chu Tự Bắc cười rồi nhìn cô: “Chẳng lẽ anh đoán đúng rồi?”

Nam Chi nhấp môi, trầm mặc không trả lời lại.

“Đây là cái mà em gọi là xáo trộn ngày sinh nhật sao?” Chu Tự Bắc bất lực nói: “Quá dễ đoán.”

Nam Chi: “…”

Dù sao cô cũng không biết sao lại đoán được ngày sinh nhật như thế, chỉ là do anh thông minh quá thôi!

“Hay là em đổi mật mã đi, như thế này không an toàn.”

Nam Chi hỏi: “Đổi thành gì?”

Chu Tự Bắc nhìn cô rồi khẽ cười, nói: “Đổi thành sinh nhật anh là được.”

“…” Á à, hóa ra là cái anh này có ý đồ hết rồi.



Mặc dù Nam Chi đóng phim mấy tháng không về nhà nhưng Diêu San sẽ cho người tới dọn dẹp theo định kỳ nên trong nhà vẫn sạch sẽ như cũ.

Đi một đoạn đường dài vất vả khiến Nam Chi buồn ngủ lắm rồi. Nhưng khi cô nằm lên trên giường, thấy Chu Tự Bắc cũng nằm ở bên cạnh mình nên cô chẳng chợp mắt nổi…

“Lần đầu tiên em nhìn thấy làn da của anh ở khoảng cách gần như vậy, sao da anh đẹp thế, có bảo dưỡng gì không đấy?” Nam Chi không nhịn được sờ soạng mặt anh: “Ôi mịn màng thế cơ, thích quá!”

Chu Tự Bắc để cô tùy ý sờ mặt mình, anh chỉ cong môi hỏi: “Em không mệt à?”

Nam Chi thu tay, ánh mắt nhìn anh cứ như nhìn kẻ có tội vậy: “Mệt chứ, nhưng anh ở bên cạnh như vậy em không ngủ được.”

Nhìn mặt cô bình tĩnh vậy thôi chứ thật ra từ nãy đến giờ đã nhảy dựng hết lên rồi.

“Cứ coi như anh không tồn tại đi.” Chu Tự Bắc cười nói.

Gương mặt đẹp trai, hơi thở mát lạnh cùng với đôi mắt màu hổ phách ẩn chứa ý cười của anh đang nhìn chằm chằm mình. Nam Chi cảm thấy nếu mình xem như anh không tồn tại thì chỉ sợ thành tiên mất rồi ấy chứ.

Nếu không thì sao có thể vô dục vô cầu được chứ.

Cô nhớ tới chuyện Diêu San đã dặn dò mình, mở miệng hỏi: “Tạm thời không thể công khai quan hệ của chúng ta. Vậy nên để không gây chú ý khi ở ngoài thì không thể thân mật quá mức, như vậy anh cũng đồng ý sao?”

“Chúng ta đã ở bên nhau rồi, anh còn quan tâm mấy chuyện vặt kia làm gì?” Chu Tự Bắc khẽ cười nói, sau đó anh kéo tay Nam Chi đặt lên môi mình: “Dành chút thời gian bồi thường cho anh là được rồi.”

Nam Chi sửng sốt: “Bồi thường?”

“Đúng vậy.” Bỗng nhiên Chu Tự Bắc đứng dậy, sau đó cởi tây trang của mình ra rồi tùy ý ném xuống đất.

Nam Chi trơ mắt nhìn anh xốc chăn lên, cô cố gắng điều chỉnh nhịp tim và hô hấp của mình.

Trong nháy mắt, Chu Tự Bắc đã ôm trọn cả người cô, nhiệt độ ấm áp của lồng ngực anh truyền đến gương mặt của cô khiến cô như phát hỏa trong lòng vậy.

Chu Tự Bắc thấy cô muốn giãy giụa nên ôm lấy cái eo nhỏ của cô rồi thở dài, nói: “Anh sẽ không làm gì đâu, em mau ngủ đi.”

Gương mặt Nam Chi nóng lên, đang chuẩn bị nói chuyện thì Chu Tự Bắc đã mở miệng nói: “Nếu em không ngủ thì có lẽ anh sẽ thật sự làm gì đấy.”

Nghe thấy lời uy hiếp thẳng thừng như vậy, Nam Chi chỉ có thể nhanh chóng nhắm mắt lại.

Vốn dĩ cô cho rằng mình sẽ không ngủ được nhưng khi được Chu Tự Bắc ôm trong lòng như vậy khiến cô có cảm giác vô cùng an toàn. Cuối cùng cô vẫn ngủ thiếp đi, thậm chí Chu Tự Bắc đi lúc nào cô cũng không hề hay biết.



Lúc Trang Khả Khả đến đưa hành lý, Nam Chi nhìn giấy ghi chú của Chu Tự Bắc để lại.

[Công ty có việc nên anh về trước. Anh đã nấu cháo cho em rồi, lúc tỉnh lại nhớ ăn.]

“Woa, Chu tổng còn biết nấu ăn sao, đúng là người đàn ông hoàn hảo!” Trang Khả Khả thò đầu qua cảm thán một tiếng.

Nam Chi cầm lấy tờ giấy ghi chú, trên môi còn khẽ cười: “Khả Khả, cảm ơn em cầm hành lý về đây giúp chị.”

“Nếu như chị muốn cảm ơn em thì cho em chút cháo đi?” Trang Khả Khả tủm tỉm cười hỏi.

Nam Chi lập tức từ chối, từ trước đến nay cô chưa từng có biểu cảm nghiêm túc như vậy bao giờ: “Không được, đó là cháo bạn trai chị nấu.”

“Chưa bao lâu mà chị Nam Chi đã quen miệng rồi đó nha.” Trang Khả Khả trêu chọc: “Nếu Chu tổng nghe thấy chắc chắn sẽ vô cùng vui vẻ cho coi.”

Nam Chi cong môi, sau đó đi thẳng đến phòng bếp để ăn cháo. Hương thơm của món cháo sền sệt khiến cô muốn ăn ngay lập tức.

Tuy nói như vậy nhưng Nam Chi vẫn cho Trang Khả Khả ăn một chén, xem như là thưởng cho cô ấy.

“Cho em nếm thử tay nghề của bạn trai chị.” Nam Chi khoe khoang.

Trang Khả Khả tấm tắc hai tiếng: “Aiza chị Nam Chi bây giờ câu nào cũng nhắc đến Chu tổng cả.”

Nam Chi không trả lời, cô chỉ im lặng ăn cháo, cảm giác như món này ngọt y hệt mật ong vậy.

“Đúng rồi, hai ngày nữa sẽ có cuộc họp báo ra mắt phim “Vấn Tiên”. Chị Nam Chi phải nghỉ ngơi thật tốt trong hai ngày này nha.” Lúc Trang Khả Khả báo lịch trình cũng không khỏi cảm thán: “Em cứ tưởng bộ phim này vô vọng rồi, ai ngờ được Thượng Tinh trực tiếp phát sóng, thật sự quá tốt rồi.”

“Vấn Tiên” là một bộ phim huyền huyễn được Nam Chi quay xong từ hai năm trước rồi. Trong bộ phim này cô đóng vai nữ 2, nhân vật này vô cùng xuất sắc. Lúc ấy cô cũng tràn đầy tự tin, nói không chừng đây sẽ trở thành nhân vật tiêu biểu nhất của cô.

Ai ngờ đột nhiên chính sách bị thắt chặt, đoàn phim đã hy vọng được chiếu trên Thượng Tinh nhưng không được. Tuy nhiên không ngờ tổ chế tác đăng poster qua loa trên mạng nhưng lại nhận được không ít tiền đầu tư rót vào. Không chỉ có nhà giám chế và nhân viên, ngay cả phục trang, đạo cụ và hóa trang đều rất hoàn mỹ.

Cũng may tổ chế tác vẫn luôn kiên trì không ngừng nỗ lực nên cuối cùng “Vấn Tiên” mới được phát sóng trên Thượng Tinh, vẫn đang lúc hoàng kim.

“Nhắc mới nhớ bốn diễn viên chính của bộ phim này đang rất được yêu thích, nói không chừng ra phim còn có thể bạo luôn.” Trang Khả Khả đang nghĩ đến những điều tốt đẹp sắp đến.

Nam Chi cười cười, nói: “Lúc đó Ngô Mộng Dĩnh và Dịch Hạo không tồi, không thì cũng không diễn được vai nữ chính và nam chính. Chỉ là lúc đó Giang Phong Ngạn cũng giống chị, không quá nổi tiếng. Nhưng mấy năm nay có lẽ đã nổi hơn Dịch Hạo vài phần rồi.”

“Lúc này mới tốt đấy, Giang Phong Ngạn nổi tiếng hơn rồi, anh ấy còn diễn chung với chị Nam Chi. Nói không chừng đến lúc đó bạo đấy.” Trang Khả Khả vui mừng nói: “Lúc đấy em xem kịch bản đã cảm thấy càng xem càng hay mà, yêu có hận có, cả hai đều rất thông minh nữa, em cảm thấy rất thích đó!”

Nam Chi lắc đầu: “Đâu có chuyện gì dễ dàng vậy, vẫn nên chờ phim công chiếu đã.”

Từ lâu cô đã không còn mong đợi gì nhiều với bộ phim này nữa. Vậy nên lần này tốt nhất cô vẫn nên dùng tâm thế bình thường để đối mặt với nó.



Buổi họp báo trùng với ngày phát sóng “Vấn Tiên” nên để không đụng hàng, Trang Khả Khả đã đi hỏi thăm hôm nay Ngô Mộng Dĩnh mặc váy màu gì. Nam Chi hiện tại là đại sứ của B&W nên cô chọn bộ váy màu đen nhung lộ vai mới nhất của thương hiệu này.

Khu hiện trường người xem đều là fans khiến Nam Chi vô cùng kinh ngạc vì thấy rất nhiều người cầm banner của cô. Xét về số lượng người hâm mộ thì cũng tương đương với ba người còn lại.

Không khí tại hiện trường rất náo nhiệt, MC cũng rất biết cách làm nóng bầu không khí. Vả lại người hâm mộ chờ ngày này đã lâu nên buổi họp báo diễn ra rất suôn sẻ.

Vào đêm “Vấn Tiên” phát sóng, Nam Chi ngồi canh TV trước rồi thuận tay mở vòng bạn bè trên Wechat lên. Cô phát hiện mẹ Nam đã tuyên truyền cho phim truyền hình của cô trong vòng bạn bè từ lâu rồi. Group chat của họ hàng cũng bị spam liên tục, lúc này mọi người cũng đang canh giữ trước TV giống cô.

Đột nhiên nhận ra có nhiều người xem phim của mình như vậy khiến cô cảm thấy hơi lo lắng.

Cũng may là cô nhận được lời khen rất nhiều, dường như tất cả mọi người đều mong chờ tập tiếp theo.

[Vấn Tiên đẹp thật, cuối cùng sắp tới cũng có một bộ phim làm tôi muốn đu rồi!]

[Hai năm chờ đợi không uổng công. Bây giờ bốn diễn viên chính đều có độ nổi tiếng riêng rồi, sau phim nhất định sẽ bạo hơn.]

[Nam Chi diễn nhân vật đó tốt nhật, thoạt nhìn rất có cảm giác CP với Giang Phong Ngạn nha, tôi muốn đu quá. [Nắm tay]]

[Kỹ thuật diễn ổn định, trang phục khá ổn, giá trị nhan sắc cũng ổn nốt, nói chung là ổn định.]

[Cốt truyện có nội dung hay lắm, quan trọng là kỹ thuật diễn xuất của mấy diễn viên này rất tự nhiên.]

[A a a Nam Chi siêu cấp đẹp nha. Sao trước kia tui không phát hiện ra bảo bối như vậy chứ hu hu hu.]

Lúc Chu Tự Bắc gọi điện thoại đến, Nam Chi vẫn chưa thỏa mãn tắt TV: “Anh cũng xem “Vấn Tiên” sao?”

“Phim em diễn tất nhiên anh muốn xem rồi.” Chu Tự Bắc cười cười nhưng ngay sau đó liền có chút tức giận: “Nhưng thời gian em xuất hiện trong hai tập này quá ngắn.”

Nam Chi cười cười, cô chỉ là nữ hai nên tất nhiên đất diễn ít hơn rất nhiều. Chỉ là lúc công chiếu trên màn ảnh cũng không tệ lắm, thực ra cô cũng thỏa mãn lắm rồi.

“Sau này em tranh thủ diễn vai nữ chính nhiều để cho anh xem đủ.”

Chu Tự Bắc trầm ngâm rồi trả lời: “Thật ra cũng không cần, anh sợ dễ gây hiểu lầm.”

Nam Chi lập tức hiểu được anh có ý gì, lập tức nở nụ cười: “Sợ em diễn nhiều cảnh thân mật sao?”

Chu Tự Bắc rầu rĩ rồi ừ một tiếng: “Mặc dù nói vậy rất hẹp hòi.”

“Vậy làm sao bây giờ, hai bộ phim sắp tới của em có khả năng đều là phim tình cảm.” Nam Chi cố ý nói: “Hay là không diễn nữa?”

Chu Tự Bắc lên tiếng nói: “Anh vẫn hy vọng em diễn.”

“Vì sao?” Nam Chi hỏi.

Chu Tự Bắc bất lực thở dài: “Vì anh biết đó là điều em thích làm.”

Trái tim Nam Chi không nhịn được mà nhanh chóng nhảy dựng lên.

“Chỉ là anh không chắc chắn làm về bộ phim sắp tới mà em sẽ chọn.” Chu Tự Bắc cười cười: “Đến nhà của anh đi, anh giúp em chọn kịch bản, thế nào?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play