Editor: Aubrey.
Anh Trương đẹp trai hơn: [Ánh mắt hàm chứa sự nghi ngờ.jpg].
Anh Trương đẹp trai hơn: [Tớ không hiểu gì hết, tớ lừa cậu hồi nào? Tớ chơi Đế Hoang hồi nào? Cậu nói rõ ràng hơn được không?].
An An đẹp trai nhất: [Lẳng lặng nhìn người đóng kịch.jpg].
An An đẹp trai nhất: [Cậu là Không Say đúng không?].
Anh Trương đẹp trai hơn: [Không phải, nếu như tớ có chơi Đế Hoang, sao có thể đặt cho mình cái tên vừa sến súa và quê mùa như vậy được?].
Sơ Hạ khốc suất: [...].
Mộc Mộc ngọt ngào nhất: [...].
An An đẹp trai nhất: [Nếu Không Say không phải là cậu, vậy tại sao anh ta lại nói anh ta là hôn phu của anh trai tớ?].
Anh Trương đẹp trai hơn: [Cậu lặp lại lần nữa.jpg].
Anh Trương đẹp trai hơn: [Tên đó nói là hôn phu của ai?].
An An đẹp trai nhất: [Của anh tớ...].
Anh Trương đẹp trai hơn: [Tớ không thể chịu nỗi oan này được.jpg].
Anh Trương đẹp trai hơn: [Cái tên hàng nhái này ở đâu ra vậy? @An An đẹp trai nhất. Các cậu đang chơi ở khu mấy? Bây giờ tớ sẽ đi tạo tài khoản, đập cho tên hàng nhái đó tanh bành!].
Mộc Mộc ngọt ngào nhất: [...Không Say chỉ là một người bạn của tớ thôi, bình tĩnh một chút được không?].
Anh Trương đẹp trai hơn: [Không nghe, không thấy, nếu là bạn bè thì làm sao có thể nói cậu là hôn phu của anh ta? Mộc Mộc! Cậu không ngăn cản anh ta, còn kêu tớ bình tĩnh, không có thằng đàn ông nào có thể bình tĩnh trước chuyện này được!].
Mộc Mộc ngọt ngào nhất: [Xin lỗi vì không có nói trước với cậu, Không Say đã có người mình thích rồi. Sở dĩ anh ấy nói như vậy, là vì muốn giải vây cho tớ thôi].
Mộc Mộc ngọt ngào nhất: [Ngoan, đừng hiểu lầm].
Nhìn thấy chữ ngoan này, Lý Sơ Hạ đang đọc lén từ nãy giờ đột nhiên cảm thấy khó chịu, anh cho rằng chỉ có một mình anh mới được Tần Tư Mộc dỗ dành như vậy, hoá ra cậu cũng làm như vậy với Trương Ngải Táp. Không hiểu sao, bây giờ anh chỉ muốn móc chữ ngoan kia ra khỏi điện thoại, vứt xuống đất, rồi mạnh mẽ giẫm lên.
Ở bên kia, Trương Ngải Táp được dỗ dành, nhất thời cảm thấy nhẹ lòng hơn rất nhiều. Tuy bị người khác cười nhạo, nhưng bù lại anh được Tần Tư Mộc dỗ dành!
Cứ như vậy, cơn giận của Trương Ngải Táp biến mất, anh phải thừa cơ hội này để đòi lại phúc lợi cho mình mới được.
Anh Trương đẹp trai hơn: [Được thôi... Đại nhân đây không chấp kẻ tiểu nhân, không so đo với tên giả mạo kia nữa. Vậy, Mộc Mộc, cuối tuần này đi chơi với tớ nha?].
Anh Trương đẹp trai hơn: [Hì hì hì.jpg].
Tần Tư Mộc chưa kịp trả lời, Lý Sơ Hạ đã nhanh hơn cậu một bước.
Sơ Hạ khốc suất: [Không được! Tuy hai người đã có hôn ước nhưng vẫn chưa kết hôn! Mặc dù bây giờ đang là thời đại tân tiến, nhưng vẫn phải giữ chuẩn mực trong chuyện tình cảm, bây giờ vẫn chưa đến lúc để buông thả!].
Nghĩ một hồi, Lý Sơ Hạ lại nhắn tiếp: [Thân là anh lớn, anh phải quan tâm đến các em, để các em không bị hư người].
Anh Trương đẹp trai hơn: [Mờ mịt.jpg].
Anh Trương đẹp trai hơn: [Anh Sơ Hạ, anh nói gì vậy? Em chỉ muốn hẹn Mộc Mộc cuối tuần này đi dạo phố thôi mà].
Anh Trương đẹp trai hơn: [Đầu óc của người trưởng thành thật nguy hiểm.jpg].
An An đẹp trai nhất: [Phụt! Ha ha ha!].
An An đẹp trai nhất: [Anh Bình An, anh nghĩ nhiều rồi, ai chẳng biết Trương Tiểu Thủy nhát cấy, cho dù có tà tâm cũng không có gan làm. Hơn nữa, nếu cậu ta dám ra tay thật, chắc chắn sẽ bị anh của em áp].
Anh Trương đẹp trai hơn: [Cậu út Tần! Anh đây rất men nhá! Rất men! Dựa vào cái gì tớ bị áp? Cậu dám nói như vậy, hôm nay anh đây phải phân cao thấp với cậu!].
An An đẹp trai nhất: [Vậy ý của cậu là anh của tớ không men? Chắc chắn sẽ bị cậu áp?].
Mộc Mộc ngọt ngào nhất: [...].
Anh Trương đẹp trai hơn: [@Khóc. Mộc Mộc! Ý của tớ không phải vậy, cậu nghe tớ giải thích đã!].
Mộc Mộc ngọt ngào nhất: [...Cuối tuần này tớ rảnh, sẵn tiện đi mua quà sinh nhật cho cậu luôn, trong lúc đi dạo phố cũng có thể hỏi ý kiến của cậu].
Tần Tư Mộc đổi chủ đề, áp cái gì mà áp, nói tới cái này, cậu ngượng đến mức không thể tham gia được.
Cứ như vậy, Tần Tư Mộc và Trương Ngải Táp quyết định sẽ dành ra nửa ngày cùng nhau đi dạo phố. Vì Trương Ngải Táp có tiết học quân sự, nên chỉ có thể đi chơi nửa ngày.
Cuộc trò chuyện trong nhóm chat kết thúc, Tần Tư Mộc thoát ra, phát hiện tin nhắn của Lý Sơ Hạ gửi riêng cho cậu cách đây vài phút. Anh chỉ gửi cho cậu một cái nhãn dán, là một con gấu trúc đang tức giận.
Tần Tư Mộc khó hiểu, nhắn lại: [Sao vậy?].
Khoảng nửa phút sau, Lý Sơ Hạ mới trả lời.
Sơ Hạ: [Lúc nãy tay run, ấn nhầm].
Vừa nghe là đã biết anh nói dối, nhưng Tần Tư Mộc rất biết điều, không có hỏi tới. Cậu cầm điện thoại suy nghĩ, có nên nhân cơ hội này hỏi anh hay không, nhưng cậu không biết nên mở lời như thế nào!
Đắn đo một hồi, email của cậu đột nhiên nhận được tin nhắn mới.
Tần Tư Mộc mở email ra, phát hiện là dự án hợp tác của Đế Hoang gửi cho Dịch thị đã có hồi âm. Dịch thị dự định sẽ hợp tác, nhưng bọn họ có một số ý kiến về trò chơi này. Về vấn đề cụ thể và việc ký hợp đồng, bọn họ yêu cầu người phụ trách của hai bên phải trực tiếp gặp mặt để nói chuyện, mà người phụ trách của Dịch thị chính là Lý Sơ Hạ.
Đọc xong email, Tần Tư Mộc không kiềm được sự vui sướng của mình, cậu lập tức nhắn tin cho Chu Thiên.
Tư Mộc: [Dịch thị đã tỏ ý muốn hợp tác với chúng ta! Ngày chính thức công khai Đế Hoang chỉ còn một bước nữa thôi!].
Chu Thiên: [Không cảm xúc.jpg].
Chu Thiên: [Thân ái à! Tớ có thể hiểu niềm vui của cậu, nhưng cậu có hiểu cho nỗi lòng của tớ không?].
Tư Mộc: [? ? ? Cậu gặp chuyện gì sao?].
Chu Thiên: [Dự án nghiên cứu và phát triển Đế Hoang của chúng ta vốn dĩ rất thành công, Tần thị không có thiếu tiền. Cho dù không hợp tác với Dịch thị, thì chúng ta tự mình công khai cũng được mà].
Chu Thiên: [Nhưng ông chủ thân mến của tớ cứ nhất quyết phải hợp tác với Dịch thị. Bây giờ còn phải chờ ký hợp đồng, rồi lại chờ ngày công bố chính thức. Cậu nói xem, tớ có cảm thấy uất ức không?].
Tư Mộc: [...].
Nghe có vẻ như mình đang tự ý trì hoãn tiến độ của trò chơi, nhưng mà... Đế Hoang là dự án đầu tiên của cậu, cậu thật sự rất muốn hợp tác với Lý Sơ Hạ, cùng nhau tạo nên thành công cho dự án này.
Cảm giác này giống như một đứa trẻ không thể chờ đợi để khoe với người mình thích về lâu đài cát đầu tiên mà mình xây được, vừa sốt sắng, vừa mong đợi.
Tần Tư Mộc thật sự không tiện nói cho Chu Thiên biết bí mật nhỏ trong lòng mình, cậu đành đánh trống lảng: [Biết là vậy, nhưng Tần thị và Dịch thị hợp tác với nhau đã lâu. Nếu như dự án này gạt Dịch thị ra, khó tránh khỏi sẽ làm tổn hại tình cảm của hai nhà].
Chu Thiên: [Qua loa.jpg].
Tư Mộc: [Chuyển khoản 222 ngàn nhân dân tệ].
Chu Thiên: [! ! ! Ông chủ, cậu nói đúng! Tần thị chúng ta sao có thể vứt bỏ Dịch thị được? Phải nghĩ đến tình cảm, Dịch thị sắp hợp tác với chúng ta rồi phải không? Có việc gì cần tớ làm không? Cậu cứ việc nói!].
Tư Mộc: [Cậu phải trực tiếp gặp Dịch thị để bàn bạc, lúc đó tớ sẽ đi với cậu, nhớ ăn mặc cho nghiêm túc đấy].
Chu Thiên: [Chỉ có 222 ngàn mà muốn tớ mặc âu phục, mua một cái ca-ra-vat còn không đủ. Được! Tớ sẽ nghe theo lời dặn của ông chủ! Nhất định sẽ mặc âu phục trình diện!].
Tư Mộc: [...Thời gian gặp mặt để nói chuyện dự kiến là thứ năm tuần này, nhớ biểu hiện cho tốt].
Chu Thiên: [Bảo đảm sẽ hoàn thành nhiệm vụ!].
Kết thúc cuộc đối thoại, Tần Tư Mộc đã quên luôn chuyện gửi tin nhắn cho Lý Sơ Hạ. Cậu phấn khích đi tìm cặp nút buộc tay áo mà Lý Sơ Hạ đã tặng, càng nhìn càng thấy thích, cậu dự định sẽ mang cặp nút này phối hợp với âu phục để đi gặp mặt Lý Sơ Hạ.