Editor: Aubrey.

Sau đó, Tần Tư Mộc nghe thấy giọng của Lý Sơ Hạ: "Vậy là buổi sáng em không thích uống cà phê sao?"

Đầu óc vẫn chưa tỉnh táo của cậu tỉnh hẳn ra, Tần Tư Mộc mở to mắt, thấy anh đang mặc tạp dề làm bánh waffle.

Tần Tư Mộc chớp mắt, xác định đây là nhà bếp của mình, người trong nhà bếp quả thật cũng là Lý Sơ Hạ.

Chuyện gì đã xảy ra? Chẳng lẽ là cậu ngủ quá giờ? Bây giờ đã là bảy giờ rưỡi rồi sao?

Một hồi lâu, cậu vẫn chưa tìm lại được giọng nói của mình, Lý Sơ Hạ quay đầu, nhìn thấy vẻ mặt ngơ ngác của Tần Tư Mộc, chẳng hiểu vì sao anh cảm thấy thật thú vị, Lý Sơ Hạ mỉm cười: "Thấy anh ngạc nhiên lắm hả?"

Tần Tư Mộc gật đầu: "Một chút, sao anh đến đây sớm vậy?"

Cậu vừa nói, vừa đi đến tủ lạnh, lấy sữa tươi trong tủ lạnh ra, rót cho mình một ly lớn, cho vào lò vi sóng.

Lý Sơ Hạ yên lặng nhìn động tác của Tần Tư Mộc, xác định cậu thật sự muốn uống sữa chứ không phải cà phê. Anh không ngờ, Tần Tư Mộc trông trưởng thành như vậy mà là một đứa trẻ.

Lý Sơ Hạ: "Hôm nay trên công ty không có việc gì làm, vừa lúc ba ba của anh nói muốn giúp ba ba của em chuẩn bị cho bữa tiệc hôm nay, nên anh cũng theo ông ấy tới đây."

Anh lấy ra bánh waffle đã nướng xong: "Lúc mới đến đã bị ba ba của anh kêu vào nhà bếp làm bữa sáng rồi, anh nghe dì giúp việc nói em sắp xuống ăn sáng, nên đã pha cho em một tách cà phê."

Lý Sơ Hạ lấy một cái đĩa nhỏ, để hai cái bánh waffle lên, nhanh chóng rán trứng và thịt xông khói: "Mà có lẽ, em thích uống sữa hơn."

Tin!

Đúng lúc lò vi sóng báo hiệu, Tần Tư Mộc lấy sữa ra, nóng lòng muốn nếm thử, nhiệt độ rất vừa vặn. Uống xong một ngụm, cậu giải thích: "Ừm... Buổi sáng em thích uống sữa hơn."

Thực ra, nếu tách cà phê kia có đường, nếu tách cà phê kia được cho nhiều sữa bò, thì cậu vẫn có thể uống được.

Nhưng sau khi nói xong, Tần Tư Mộc lại sợ Lý Sơ Hạ không vui, dù sao cũng là người ta tự tay pha cà phê, không thể không uống một miếng nào. Vì vậy, cậu nói tiếp: "Thỉnh thoảng đổi khẩu vị cũng tốt, lát nữa em sẽ uống thử cà phê của anh pha."

Lý Sơ Hạ hứng thú nhìn Tần Tư Mộc uống sữa xong, còn thè lưỡi liếm miệng, anh chỉ thấy thú vị chứ không có buồn một chút nào. Anh gắp trứng rán và thịt nguội ra đặt lên bánh waffle, đưa cho Tần Tư Mộc: "Buổi sáng em không quen uống cà phê không sao, vậy nếm thử bữa sáng của anh nhé?"

Tần Tư Mộc rất sẵn sàng, cậu không đi ra phòng ăn, mà chọn một chỗ trống gần đó, đặt đĩa xuống, gắp một miếng thịt nguội lên cắn một miếng, cảm giác nóng giòn cực kỳ ngon.

"Thế nào? Ngon không?" Lý Sơ Hạ tiếp tục làm đồ ăn.

Tần Tư Mộc gật mạnh: "Ngon lắm!"

Lý Sơ Hạ: "Ăn ngon là được rồi, nếu không ngon, anh sẽ kêu dì làm lại."

Tần Tư Mộc đang tập trung ăn, không để ý đến những lời khoe khoang của Lý Sơ Hạ. Lý Sơ Hạ thấy cậu ăn nghiêm túc, không khỏi nhíu mày, hai người cùng nhau làm điểm tâm, cùng nhau ăn bữa sáng, lâu lắm rồi anh mới có cảm giác yên bình như vậy.

Đột nhiên, phía sau có tiếng người trêu chọc: "Niệm An đang thì thầm cái gì với anh Bình An đó?"

Người nói là ba ba của Lý Sơ Hạ, tên là Lý Lê, bởi vì Tần Tư Mộc đưa lưng về phía cửa, nên Lý Lê tưởng cậu là Tần Niệm An.

Tần Tư Mộc và Lý Sơ Hạ đồng thời quay đầu qua nhìn Lý Lê, hai người đều sững sờ.

Bây giờ Lý Lê mới nhìn thấy nốt ruồi ở khoé mắt của Tần Tư Mộc, mới nhận ra là mình vừa làm trò cười. Nhưng tướng mạo của ông thiên về lạnh lùng, nên vẫn giữ được vẻ mặt nghiêm túc, coi như chuyện vừa rồi chưa từng xảy ra.

"Khụ!" Lý Lê hắng giọng một tiếng, thản nhiên nói: "Lúc nãy ta không nhìn rõ, nhầm Tư Mộc thành Niệm An, xem ra ta đã già thật rồi."

Lý Sơ Hạ nhanh chóng giảm bớt sự ngượng ngùng: "Ba ba của con không có già một chút nào."

Ánh mắt của Lý Lê mang ý cười: "Ta kêu con làm bữa sáng, con làm xong chưa? Bọn ta đang chờ ở nhà ăn đây."

"Xong rồi ạ." Lý Sơ Hạ đáp, lấy mấy cái đĩa ra, lần lượt đặt bánh waffle, trứng rán và thịt nguội lên đĩa. Tần Tư Mộc phụ Lý Sơ Hạ bưng đĩa ra nhà ăn, chợt thấy Lý Sơ Hạ quay trở lại nhà bếp, lúc quay lại, trên tay có thêm một ly ca cao nóng.

Anh đặt ca cao trước một cái ghế trống, quét mắt nhìn một vòng, làm bộ lơ đãng hỏi: "Niệm An chưa xuống sao?"

Mộc An trả lời anh: "Khoảng mười giờ mới thấy nó vác mặt xuống."

Tiếp theo, gia trưởng nhà họ Tần, Tần Ngạo nói tiếp: "Thằng bé có thói quen làm việc và nghỉ ngơi không tốt như vậy, ta e là sau này Sơ Hạ cực khổ rồi."

Vừa nghe đã biết trong câu này có ý trêu ghẹo, trong lúc ba vị phụ huynh cười, một người vốn bình tĩnh như Lý Sơ Hạ cũng không kiềm được đỏ mặt lên, không dám hé răng nói lời nào.

Về phần Tần Tư Mộc, cậu nhìn tách ca cao nóng hổi bốc khói nghi ngút, so sánh với tách cà phê đắng trước mặt. Đột nhiên cảm thấy không chỉ miệng đắng, mà tim, gan, dạ dày, phổi cũng đắng theo.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play