*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Trên phố đi bộ tiếng người huyên náo, đèn đường tỏa ra ánh sáng màu vàng cam, tiêng người bán rong nhịp nhàng chào khách, hàng người chen chúc đầy ắp trên con đường nhỏ hẹp.
Vân Hiện và Khương Nghênh sóng vai nhau đi về phía trước, bước đi không nhanh không chậm giống như đang tản bộ.
Thấy bên đường có người bán đồ hầm, Khương Nghênh mua một cốc, cá viên tươi ngon chấm thêm chút tương cà, ngon lành hơn món salad ban nãy nhiều rồi.
*Đồ hầm này nó là món gì của Nhật mà t không gọi nổi tên:
Cô nhai nuốt cánh bắc cực (dạng cá viên hình như cánh gà) ngọt mà không cay, chỉ số tâm trạng tăng lên từng chút một.
Đi được mấy bước, Khương Nghênh cảm giác không đúng lắ, cúi đầu nhìn một cái.
“Vân Hiện.” Cô gọi anh, “Đợi một chút, dây giày tôi bung ra rồi.”
Nghe thấy vậy Vân Hiện rũ mắt, tầm mắt cũng nhìn theo cô.
Hôm nay Khương Nghênh mặc váy liền thân dài đến đầu gối kiểu Pháp, cổ váy hơi thấp, lộ ra hình dáng xương quai xanh, mái tóc xoăn nhẹ màu nâu xõa trên bả cai, chân đeo một đôi giày vài buồm màu trắng.
Bình thường cô lạnh lùng thanh cao như trăng trong nước, nhưng hôm nay lại diễm lệ như bông hoa phượng vĩ nở rộ trên cành, lại giống như quả anh đào chín mọng vào mùa xuân.
Mặt mũi của Khương Nghênh không được coi là xuất chúng, vùng Giang Nam nhiều người đẹp, vẻ ngoài của cô cũng được coi là ưa nhìn.
Nhưng Vân Hiện mượn ánh trăng ngây người nhìn cô hồi lâu.
Mãi đến khi Khương Nghênh đưa cốc giấy cho anh, Vân Hiện mới bang hoàng tỉnh lại.
“Cô mặc váy không tiện lắm, để tôi làm cho.” Nói xong anh quỳ một gối xuống, người đàn ông dùng ngón tay thon dài của mình nhanh chóng thắt một chiếc nơ con bướm xinh xắn.
Ý thức được người đàn ông đang làm cái gì, tứ chi của Khương Nghênh cứng ngắc, chỉ cảm giác như trong cơ thể có một chùm pháo hoa đang nổ tung, đốm sáng bắn ra bốn phía, tim đập bình bịch, ngay cả hô hấp cũng trở nên hỗn loạn.
Cho dù trong lòng biết hành động của đối phương chỉ xuất phát từ phép lịch sự, nhưng Khương Nghênh vẫn không chịu nổi mà trầm luân.
Cô nhìn chiếc nơ con bướm trên giày vải buồm màu trắng ngẩn người, đáy lòng loạn cào cào.
Mấy phút trước cô còn mới thuyết phục bản thân mình, mày và người này chắc chẳng còn cơ hội nào nữa, làm bạn với anh ấy là tốt lắm rồi.
Nhưng lúc này đây, bởi vì anh mà trái tim đập thình thịch không cách nào khắc chế được.
Vân Hiện thấy cô mãi không đuổi theo, dừng bước xoay người lại: “Khương Nghênh? Đi thôi.”
Khương Nghênh cắn môi dưới, không lên tiếng, chỉ yên lặng sải bước đến bên cạnh anh.
Phố đi bộ rất dài, đầu phố và cuối phố là hai quang cảnh khác nhau, bọn họ sắp đi tới cuối đường, xung quanh dần trở nên yên ắng.
Gió đêm thổi tung mái tóc, Khương Nghênh đang gạt lọn tóc vướng trên mặt ra sau tai.
“Ông chủ Vân.” Cô gọi Vân Hiện một tiếng.
Vân Hiện ngừng bước nhìn cô: “Sao thế?”
Khương Nghênh nói: “Quên không nói với anh cảm ơn nhé.”
Vân Hiện gật đầu: “Ừ, không cần khách sáo.”
Khương Nghênh nói tiếp: “Còn có rất xin lỗi, xin lỗi đã thêm phiền phức cho anh rồi.”
Vân Hiện trả lời: “Không có chuyện gì.”
Khương Nghênh còn muốn nói gì đó, nhưng thấy Vân Hiện vội đi tới một sạp hàng bán đồ trang sức.
Bà chủ là một cô gái trẻ, đang ngồi trên ghế chơi game.
Nghe thấy tiếng động, cô gái đó nhanh chóng ngẩng lên nhìn hai người một cái, vội vã nói với thành viên trong đội mình: “Tôi có khách rồi, tắt máy trước đây.”
Khương Nghênh cười với cô ấy, thông cảm nói: “Cô tiếp tục chơi đi, chúng tôi tự xem là được.”
“Được ạ, ngại quá.” Cô gái vội vã cầm điện thoại lên giết về tiên cốc.
Vân Hiện cúi người nghiêm túc chọn lựa, Khương Nghênh hỏi anh: “Anh muốn mua à?”
“Ừ.” Anh gật đầu, cầm lấy một đôi cho Khương Nghênh xem, “Cái này thế nào?”
Vân Hiện chọn một đôi bông tai hình quả anh đào, chiếc lá màu vàng, quả mọng làm bằng thủy tinh đỏ.
*Bông tai anh đào:Khương Nghênh nhận xét nói: “Khá xinh xắn.”
Bà chủ vừa thao tác nhân vật vừa hỏi: “Anh đẹp trai muốn mua một đôi à?”
“Ừ, chính là đôi này.” Vân Hiện nhanh nhẹn quét mã thanh toán.
Bà chỉ chỉ hộp quà bên cạnh: “Có cần gói lại cho anh không?”
Hiện lắc đầu: “Không cần.”
Anh nắm lấy đôi bông tai, quay người nói với Khương Nghênh: “Đeo thử không?”
Lúc này Khương Nghênh mới phản ứng lại, không thể tin nổi chỉ vào mặt mình: “Cái này mua cho tôi sao?”
“Nếu không thì sao?” Vân Hiện đưa đôi bông tai cho Khương Nghênh, “Đeo lên xem thế nào.”
Khương Nghênh ngơ ngác nhận lấy đôi bông tai, cô cúi sát người trước tấm gương, không biết có phải vì ánh sáng tối tăm, cô làm thế nào cũng không đeo lên được.
“Shhhh” Đầu nhọn của bông tai cọ vào da thịt, Khương Nghênh khẽ rên một tiếng.
“Để tôi.” Vân Hiện đón lấy chiếc bông tay trên tay cô, giơ tay dùng ngón cái và ngón trỏ khẽ xoa lên vành tai bị chọc đỏ của cô.
Mượn ánh sáng của ngọn đèn, Vân Hiện tìm thấy lỗ tai, động tác của anh hơi vụng về lúng túng, nhưng vô cùng cẩn thận.
Lúc anh cúi người lại gần, hô hấp của Khương Nghênh như ngừng lại, nghiêng đầu nhìn chiếc bóng trên nền đất.
Gần gũi dính lấy một chỗ, giống như đang ôm hôn.
Bà chủ ngẩng đầu nhìn hai người bọn họ một cái, cười híp mắt nói: “Ánh mắt bạn trai cô tốt thật, rất hợp với chiếc váy hôm nay của cô.”
Đã có kinh nghiệm, bên còn lại anh xỏ rất nhanh, Vân Hiện thẳng người dậy, lùi về sau nửa bước, hài lòng nhận xét: “Không tồi, khá thích hợp với cô.”
Trên vành tai có hơi nặng chút, Khương Nghênh nuốt nước bọt, cả vành tai đỏ rực lên.
Lão bản giết được một tên địch, giọng nữ mạnh mẽ tuyên bố: “You have slain an enermy.”
Khương Nghênh cảm thấy cô cũng đang điên cuồng mất máu, sắp bị kẻ địch cắt mất đầu.
“Tại sao lại mua cái này cho tôi?”
Vân Hiện đáp: “Cảm thấy hợp với cô, không phải đồ gì đắt đỏ, đeo chơi thôi.”
Chợt ngừng lại, anh nói tiếp: “Khương Nghênh, chuyện của buổi tối hôm nay, cô chỉ cần bắt đầu nhớ từ con phố này về sau.”
Gió đêm gợn qua, Khương Nghênh sờ lên mặt bông tai, trời đất rộng lớn, trong thế giới của cô hình như chỉ có người đàn ông trước mắt này, không nhìn nhìn thấy bất cứ ai nữa.
Bọn họ sóng vai quay lại nhà hàng, Khương Nghênh uống rượu không thể lái xe được, cô gọi lái xe thuê, trước khi lên xe, Vân Hiện dặn dò cô về tới nhà thì nhắn tin báo bình an.
Khương Nghênh bình tĩnh vẫy tay tạm biệt anh, bình tĩnh về đến nhà, bình tĩnh gửi tin nhắn cho Vân Hiện nói cô về rồi, bình tĩnh chuẩn bị đi tẩy trang đánh răng rửa mặt.
Nhưng đến khi tháo bông tai xuống, cô không còn khống chế được nét mặt của mình nữa, khóe miệng điên cuồng giương lên.
Cảm giác rạo rực trong lòng Khương Nghênh lúc này rất cần có một người để chia sẻ.
Thẩm Huyên vừa nhận điện thoại, đã nghe thấy một tràng: “A a a a a a.”
“Con mẹ cậu a cái gì đấy, tớ sắp điếc đến nơi rồi!” Thẩm Huyên vừa xoa tai vừa quở trách.
Giọng điệu Khương Nghênh vô cùng mạnh mẽ: “Thẩm Huyên, mùa xuân đến rồi!”
Đầu điện thoại bên kia yên lặng mấy giây, hỏi: “Có phải cậu uống rượu không.”
“Uống một chút, nhưng vẫn ổn, chưa say.” Khương Nghênh giơ tay sờ lên gương mặt nóng bỏng của mình.
“Vậy cậu đóng giả chim khách báo xuân cho tớ làm gì?”
“Không phải, tớ nói là,” Khương Nghênh lại bật ra một tràng tiếng cười ngu ngốc, “Mùa xuân của tớ đến rồi.”
Thẩm Huyên lập tức hiểu ý: “Chà, tình hình gì đây? Ai đấy?”
Khương Nghênh lật người: “Chính là người mà tớ từng kể với cậu ấy, ông chủ tiệm cà phê dưới lầu.”
Thẩm Huyên giục cô: “Mau nói nghe xem nào! Anh ta làm cái gì rồi?”
Khương Nghênh nắm lấy điện thoại, đang định mở lời bỗng ngừng lại, chuyện hôm nay cô xung đột với Phù Thần vẫn nên không nói thì hơn.
Ngẫm nghĩ một lát, cô nhảy thẳng sang tình tiết phía sau, bắt đầu nhớ lại từ đoạn phố đi bộ.
Khương Nghênh vừa chia sẻ, trong đầu vừa hồi tưởng về những khung cảnh đó, trái tim vô cùng kích động, cô toét miệng, gò má hếch lên giời: “Hôm nay mấy lần tớ còn muốn dừng lại bấm huyệt nhân trung của mình cơ, thực sự muốn ngất luôn ấy.”
Thẩm Huyên cắn hạt dưa, nhịn không được cảm thán: “Mẹ nó ngọt thế!”
“Tớ vốn định buông tha rồi, tính cách hoàn toàn bại lộ trước mặt anh ấy.” Giọng nói của Khương Nghênh dần trầm xuống.
“Nhưng mà Thẩm Huyên, tớ thực sự rất thích anh ấy.”
Mùa xuân đến rồi, anh đào núi nở rộ, đám côn trùng yên lặng ngủ đông cũng ngóc đầu trở lại, mèo trong khu chung cư kêu không biết ngày đêm.
Mập mờ và lo sợ điên cuồng lớn lên.
Không hề giống với lòng dạ ngổn ngang của cô, Thẩm Huyên trong điện thoại trực tiếp nói: “Thích thì theo đuổi đi!”
“Nhưng mà tớ….”
Không dám mà.
Cô đang muốn nhờ bạn thân giúp nghĩ cách, thì nghe thấy đối phương õng ẹo nói: “Chồng tớ về rồi, không nói nữa. Chúc Khương Trực Thụ và Tương Cầm sớm ngày thành đôi.”
*Có ai nhớ bộ phim Thơ ngây có nhân vật Giang Trực Thụ không?
Khương Nghênh chưa kịp nói gì, đối phương đã cúp điện thoại rồi.
“Cạn lời!” Cô phẫn nộ trong lòng ghim người phụ nữ đã kết hôn này một món nợ.
Sinh nhật Khương Nghênh vào tiết trồng cây, lại mang họ Khương, cho nên có được cái tên “Khương Trực Thụ” này (Trực thụ: 植树 trồng cây, mà họ Khương(姜) của Khương Nghênh đồng âm với họ Giang(江)của anh Trực thụ kia.)
Tương Cầm?
Hình tượng của Vân Hiện cũng chẳng quá phù hợp.
Khương Nghênh mở wechat ra, tìm khung trò chuyện với Vân Hiện, mở cài đặt, đổi cho anh một ghi chú tên mới.
Kí ức không thể xóa bỏ, cũng không thể mất đi.
Nhưng sau này nhớ lại đêm nay, cô sẽ không nhớ về trò hề giữa cô và Phù Thần trong nhà hàng Tây nữa.
Cô chỉ nhớ đến con phố náo nhiệt và đôi bông tai hình anh đào.
*
Lúc Vân Hiện đứng ở cửa nhà hàng Tây, cuối cùng mới nghĩ ra anh quên cái gì. Nhìn mục thông báo thấy hàng tin nhắn wechat, vội vã nhìn lướt qua, toàn bộ đều là tin nhắn Lý Chí Thành gửi tới, anh nhanh chóng gọi một cuộc điện thoại qua đó.
“A lô.”
“Bắt cóc hả? Giết con tin đi, tôi không chuộc người.”
Giọng nói của Vân Hiện lộ ra ý cười: “Cậu vẫn ở trong nhà hàng à?”
Lý Chí Thành hỏi ngược lại: “Cậu còn ở trái đất không?”
Vân Hiện tự biết mình đuối lý, thành khẩn nhận lỗi: “Tôi có việc đột xuất nên đi trước, quên mất không nói với cậu một tiếng, xin lỗi nhá.”
“Cút đi, tên đàn ông thối.” Lý Chí Thành mắng xong, nhỏ giọng hỏi: “Cậu đang ở đâu, có cần tôi đi đón không?”
Vân Hiện cười rộ lên: “Không cần, tôi tự về rồi.”
Về đến nhà, Lý Chí Thành đang ngồi trong phòng khách chơi game, Vân Hiện lấy hai lon bia trong tủ lạnh ra, ném cho hắn một lon.
Lý Chí Thành kẹp tay cầm, hỏi anh: “Việc gì đột xuất thế?”
Vân Hiện kéo nắp khoen, uống một ngụm bia lạnh, tỉnh rụi nói càn: “Tô Thừa xin nghỉ, tôi tới tiệm đóng cửa.”
“Cái này mà cậu cũng quên nói với tôi được?” Lý Chí Thành cầm chiếc gối ôm ném về phía Vân Hiện.
Vân Hiện nhẹ nhàng tóm được: “Lớn tuổi rồi, trí nhớ không tốt.”
Lý Chí Thành hừ một tiếng, nói: “Chẳng qua cậu bỏ lỡ một màn kịch hay rồi, sau đó tôi nghe nói trong sảnh lớn có một nam một nữ đánh nhau.”
Vân Hiện không vui ừ một tiếng, ngồi dựa trên ghế sô pha trả lời tin nhắn của Khương Nghênh.
[Hoàng hôn màu cam: Tôi về đến nhà rồi.]
[Thấy núi: Ừ, ngủ sớm một chút.]
Lý Chí Thành nói: “Hình như là gã đàn ông bị đánh, bị ăn một cái tát mạnh lắm, chậc chậc, có lẽ ngoại tình bị bắt được. Sống yên ổn không tốt sao, cứ phải chọc vào phụ nữ.”
Trong đầu Vân Hiện lóe lên một màn trong nhà hàng, cái tát Khương Nghênh đặt xuống không hề có một chút do dự, nhanh, chuẩn, ác.
Anh vỗ vai Lý Chí Thành, nói lời thấm thía dặn dò: “Sau này đối xử với nhân viên tốt một chút.”