Nhìn Kiều Vi vào phòng bệnh, mẹ Hoắc mới xoay người: "Đi thôi."

Người phía sau vội đuổi theo: "Bà chủ, chúng ta lén cậu Hoắc tới đây liệu có ổn không..."

"Tôi đã nói gì hả? Tôi uy hiếp chúng chia tay sao?" Mẹ Hoắc ném túi xách cho trợ lý, "Tôi phải nhân lúc bệnh tình bạn gái nói chưa chuyển biến tốt tìm cho nó đối tượng kết hôn, nếu không sợ là sau này nó không muốn cưới vợ nữa."

"Nhưng cậu Hoắc chịu ngoan ngoãn nghe lời sao?"

"Lời tôi nói nó đương nhiên không nghe." Mẹ Hoắc hất cằm về phía phòng bệnh, "Người kia mở lời, nó sẽ đồng ý..."

Dứt lời, thang máy tới.

Mẹ Hoắc khoanh tay bước vào, nhìn mặt kính bóng loáng sửa sang tóc mái, cửa thang máy chậm rãi khép lại, người vừa đi qua bỗng quay về, tay giữ cửa.

"Chờ đã."

Mẹ Hoắc nghe tiếng, ngẩng đầu nhìn.

"Kiều Mẫn?" Bà khẽ cười, "Đúng là đã lâu không gặp, suýt chút không nhận ra cô."

Đúng vậy, mẹ Kiều trang điểm nhẹ, lại không mang giày cao gót, không còn sự chỉnh tề trước giờ.

Mẹ Kiều giữ cửa thang máy nhìn chằm chằm người phụ nữ đối diện, nhướng mày: "Sao cô lại ở đây?"

"Đi ngang."

Đi ngang qua thành phố G, đi ngang qua bệnh viện này, đi ngang qua khoa ung bướu ở tầng 19?

Trên thế gian này làm gì có nhiều sự trùng hợp như vậy, mẹ Kiều hỏi thẳng: "Cô tới tìm con gái tôi?"

"Đúng thì sao?" Sợ bị con trai biết, mẹ Hoắc vốn định che giấu, nhưng bây giờ mẹ Kiều đã hỏi như vậy, bà cố ý thở dài, "Con gái ở đâu đúng là khiến bậc làm cha làm mẹ đứt ruột đứt gan mà."

"Cô đã nói gì với Vi Vi nhà tôi?"

"Nhìn bộ dáng muốn ăn thịt người của cô kìa, ngoài thăm bệnh tôi còn có lý do nào khác sao?" Mẹ Hoắc duỗi tay ấn nút đóng cửa.

Mẹ Kiều lập tức chen chân vào.

"Muốn vào thì vào, chắn ở cửa làm gì."

"Nè, đừng có làm ảnh hưởng tới người khác."

Trong thang máy đầy tiếng phàn nàn nhưng mẹ Hoắc không hề dao động: "Cô đã nói gì?"

"Cô tự đi hỏi con bé không phải được rồi sao?"

"Lại ra vẻ dòng dõi thư hương nữa đúng không hả?"

"Đúng là điên rồi." Mẹ Hoắc trợn mắt lên, "Tôi không có nhiều thời gian, không rảnh nói nhảm với cô, tránh ra."

Mẹ Kiều giơ tay tát mẹ Hoắc một cái: "Tôi thấy cô mới là kẻ điên đấy."

Cái tát này vừa nhanh vừa tàn nhẫn, trong thang máy lập tức trở nên im ắng.

Mẹ Hoắc che mặt quay đầu nhìn mẹ Kiều, lớn tiếng mắng: "Trợ lý Hồng, cậu chết rồi hả?"

"Bà... Bà chủ..." Trợ lý cũng ngây dại, giơ tay muốn đỡ nhưng lại nơm nớp lo sợ rút về.

Sống đến từng tuổi này, đây là lần đầu có người dám dùng bàn tay chạm vào mặt mình, mẹ Hoắc giận tới nổi điên: "Cô dựa vào đâu mà đánh tôi?"

"Tại sao cô lại chạy đi nói lung tung với con gái tôi hả?"

Mẹ Hoắc không thích mẹ Kiều cũng có lý do. Thời đại học bạn trai bà là nhân vật nổi tiếng trong trường, người đàn ông kia tuấn tú ôn hòa, vô cùng có tri thức. Nhưng quen nhau một tháng, bà lại phát hiện trong sách giáo khoa của đối phương có kẹp thư tình viết cho Kiều Mẫn.

Mẹ Hoắc cao ngạo một đời sao có thể chịu nổi sự nhục nhã này! Bạn trai của bà thế mà có coi một người phụ nữ đầy dã tâm là nữ thần!

Bà tức giận đề nghị chia tay, ai ngờ mới chia tay, đối phương liền dùng tốc độ nhanh như sét đánh cặp kè với Kiều Mẫn, có điều chưa tới hai tuần đã bị Kiều Mẫn đã.

"Tôi càng muốn nói đấy, ai bảo nó là con gái cô, ai bảo nó cứ quấn lấy con trai tôi!"

"Cái rắm! Rõ ràng là con trai cô mặt dày la liếm ở bệnh viện!"

Mẹ Hoắc cười lạnh: "Con trai tôi sao có thể mặt dày la liếm? Cũng tại vì nó quá giàu tình cảm, cô có biết ở đế đô có bao nhiêu cô gái muốn gả cho nó không? Bởi vì con gái cô sống không được bao lâu nữa nên tôi mới khách sáo như vậy..."

Một giây sau, mẹ Kiều trực tiếp núm tóc mẹ Hoắc, kéo ra khỏi thang máy.

Trước mặt công chúng, hai người lao vào đánh nhau.

Mẹ Hoắc mang giày da và giày cao gót, lại để mất cơ hội, chẳng mấy chốc trên mặt đã có hai vết thương lớn, trợ lý Hồng gấp tới độ chân tay luống cuống nhưng lại không dám tiến lên.

Lúc này, cửa thang máy sắp đóng lại thì bị người ta ấn nút mở ra. Quần chút ăn dưa tiếp tục xem hai quý bà đánh nhau, có người nhỏ giọng thảo luận: "Bà cô kia nhìn có khí chất như vậy sao đánh nhau hung thế..."

"Trợ lý Hồng!" Mẹ Hoắc tức giận hét lên.

Người đàn ông sợ đến rét run, vội chạy tới ngăn cản: "Đóng cửa, đừng nhìn đừng nhìn!"

"Tưởng đang quay phim truyền hình à, còn nói bao nhiêu cô gái muốn gả cho bà ta..."

"Thà hủy mười ngôi chùa còn hơn hủy một mối lương duyên, độc đoán như thế nên giáo huấn một chút."

...

Kiều Vi ở một mình trong phòng rất lâu, nghe tiếng mở cửa, còn tưởng là y tá tới lấy máu, quay đầu lại thì thấy mẹ Kiều.

"Hôm nay còn sớm..." Chưa tới giờ tan làm, Kiều Vi khó hiểu.

"Vừa họp xong mẹ liền đến đây."

Hoắc Hào Chi đi đế đô, mẹ Kiều sợ một mình Kiều Vi ở bệnh viện không ai chăm sóc, bà đặt thuốc lên tủ đầu giường.

"Một loại thuốc mới của Mỹ, bác sĩ nói từ hôm nay sẽ uống thử."

Thuốc chia thành từng gói nhỏ, mỗi gói vài viên.

"Mẹ mới tới phòng của bác sĩ à?"

"Ừ."

Kiều Vi ngẩng đầu, mới phát hiện sau tai người phụ nữ có vết xước, máu đã khô.

Cô giơ tay chỉ chỗ tương tự của mình, hỏi: "Sao vậy?"

"Chắc là do không cẩn thận bị trầy." Mẹ Kiều giơ tay lau vết máu, cẩn thận hỏi, "Hôm nay đã xảy ra chuyện gì sao? Hộ lý nói khi nãy con cứ ngồi thờ thẫn bên cửa sổ."

"Không có gì." Kiều Vi trông rất bình tĩnh, uống thuốc xong liền ngoan ngoãn từ bên cửa sổ về giường.

Kiều Vi rất giỏi che giấu tâm sự, cho dù gặp chuyện không vui cũng không thổ lộ ra.

Nếu không gặp mẹ của Hoắc Hào Chi ở thang máy, bà chắc chắn cũng không đoán ra.

Người phụ nữ kia từ lúc quen biết thời đại học đã là thiên kim tiểu thư, nói năng hùng hổ chưa từng quan tâm đến cảm xúc của người khác, không nghĩ cũng biết bà ta chẳng nói được gì tốt đẹp.

...

Bên kia, Hoắc Hào Chi đang ở đế đô nhận được tin nhắn của mẹ Kiều, đọc nội dung, anh giận đến suýt chút ném điện thoại đi. Anh nắm chặt, nhìn bức ảnh bảo vệ gửi mới buộc mình rút tay lại, gọi điện cho mẹ.

"Mẹ tới bệnh viện?"

"Cáo trạng nhanh thật." Vết thương trên mặt mẹ Hoắc bị thuốc kích thích, đau đến rên lên một tiếng, "Ra tay nặng như vậy, cô tưởng mặt tôi là da heo hả? Đổi người khác đi..."

"Dạ." Thợ trang điểm sợ hãi, vội cúi đầu đứng dậy.

Mẹ Hoắc lúc này mới nói tiếp: "Hào Chi, con đừng qua lại với mẹ con đó nữa, con đàn bà đanh đá Kiều Mẫn kia, con có biết hôm nay bà ta làm gì không? Bà ta..."

"Lần cuối cùng."

"Lần cuối cùng gì?"

"Nếu mẹ còn xen vào chuyện của con thì đừng nhận đứa con trai này nữa."

Qua điện thoại, giọng của Hoắc Hào Chi vừa bình tĩnh lại quyết tuyệt.

"Hoắc Hào Chi... Con!"

Còn chưa dứt lời, đầu bên kia đã cúp máy.

"Nó có ý gì hả?" Mẹ Kiều tức giận nghiêng đầu hỏi.

Thợ trang điểm mới tới không hiểu có chuyện gì.

"Đúng là quá đáng, nếu không phải thấy nó vất vả, tôi giúp nó làm gì? Sinh đứa con trai mà chẳng khác nào sinh cục xá xíu..."

...

Càng nghĩ càng lo, Hoắc Hào Chi sợ mẹ nói ra những lời không thể vãn hội, dặn dò chuyện nhà máy xong, rạng sáng liền mua vé máy bay về thành phố G, đến lúc hạ cảnh, trời vẫn còn chưa sáng.

Ngay cả hộ lý vệ sinh còn chưa bắt đầu làm việc, tầng 19 hết sức im ắng.

Anh nhẹ nhàng mở cửa, trong bóng tối, Kiều Vi cuộn tròn ngủ một bên, hơi thở bình yên.

Còn ở đây.

Cũng may, còn ở đây.

Hoắc Hào Chi nhìn hồi lâu, cẩn thận cởi giày, nằm phía sau cô, hai tay ôm eo cô, đầu gác lên bả vai. Hai người cùng nằm trên một chiếc giường bệnh, dựa vào nhau, trái tim cuối cùng cũng phẳng lặng trở lại.

Uống cà phê để không ngủ gần 40 tiếng đồng hồ, bôn ba chạy qua chạy lại giữa mấy nhà xưởng, giờ phút này mắt Hoắc Hào Chi đã thâm tím, râu mọc ra còn cũng chưa kịp cạo, anh thật sự rất mệt, vừa nhắm mắt liền thiếp đi.

Tiếng hít thở đều đều truyền đến, Kiều Vi mở mắt. Thật ra lúc cửa mở, cô đã tỉnh, đoán là Hoắc Hào Chi nên không nhúc nhích.

Cô nhẹ nhàng xoay người lại.

Khuôn mặt người đàn ông gần trong gang tấc, ánh đèn ngoài hành lang chiếu vào, ngoại trừ vết thương trên trán còn chưa mờ, khuôn mặt này đẹp trai đến khó tin.

Có điều hàng cung mày cứ nhíu lại, tay cũng nắm chặt, cứ như đang ở trạng thái chiến đấu bất cứ lúc nào.

Kiều Vi giơ tay vuốt phẳng cung mày rồi hôn lên chóp mũi anh.

Ở chung bao nhiêu ngày đêm, dù nhắm mắt lại, cô cũng có thể phác họa đường nét của người đàn ông này.

Rất mệt đúng không?

Nếu không có cô, Hoắc Hào Chi nhất định vẫn còn là cậu ấm, mỗi ngày đều không lo không nghĩ, không cần lo lắng bất cứ chuyện gì.

Lời mẹ Hoắc nói lại vang vọng bên tai.

"Nếu cô có thể khỏi bệnh, tôi đương nhiên sẽ không ngăn cản hai đứa. Tính tình Hào Chi cô cũng biết, cuộc đời nó còn dài như vậy, cô nhẫn tâm để nó sống trong đau đớn mất đi cô cả đời sao? Kiều Vi, nếu bây giờ cô không quyết định thì đến lúc đó sẽ không còn ai có thể giúp nó nữa."

Bà ấy nói đúng.

Trong đầu Kiều Vi hiện lên rất nhiều hình ảnh, lát thì là tấm vải màu trắng phủ lên người Tiểu Sinh, lát thì nghĩ đến mẹ cậu bé khóc đến đứt từng khúc ruột.

Khoảnh khắc ấy quá tàn nhẫn, ngay cả một người ngoài như cô cũng không quên được. Cô không dám tưởng tượng nếu bản thân thật sự có ngày đó, Hoắc Hào Chi sẽ thế nào.

Cố chấp, kiêu căng, ngỗ nghịch...

Những thứ đó đều chỉ để người ngoài xem, Hoắc Hào Chi chân chính là một người đơn thuần, đối với cô như vậy, đối với bạn bè như thế, đối với bà nội anh cũng chẳng khác gì.

Anh chỉ đang trang bị một bộ giáp tưởng chừng không thể phá hủy, nhưng thật ra trái tim rất mềm yếu, chọc nhẹ vào là bị thương.

Quyết định đi, Kiều Vi à.2

Đáy lòng cứ nhắc đi nhắc lại.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play