Cửa sân thượng đã bị khóa, không vào được, anh tới chỉ để xác nhận xem Kiều Vi bị nhốt ở căn phòng nào để lát nữa tiện hoạt động.
Hiện tại thấy Kiều Vi bình an ở ngay trước mặt, tất cả áp lực lập tức biến mất, anh đỡ tường mái đến bên cạnh cửa sổ, thả người nhảy xuống, ôm cục nóng điều hòa, lắc lư trong không trung mấy cái mới giữ vững, dẫm lên đứng dậy, đi đến cống thoát nước, sau đó tiếp tục bò lên trên, chi viện cho hai cảnh sát nhân dân ở trên lầu.
Trái tim Kiều Vi lơ lửng trên không trung, rất sợ Hoắc Hào Chi sẽ ngã xuống.
Ngay nơi cô không nhìn thấy, trên sân thượng, có vài người đang đánh nhau.
Bọn họ mở cửa chống trộm trên sân thượng không phát ra nhiều tiếng động nhưng đối phương quá cảnh giác, cửa còn chưa mở đã bị phát hiện.
Tồi tệ hơn là thân thủ của họ xứng đáng với giá tiền cố chủ bỏ ra.
Điều kiện thời tiết quá xấu, cảnh sát không dám nổ súng.
Bởi vì gió lốc cuốn lấy cát bụi trên bãi biển, cho dù đánh trực diện cũng chưa chắc có thể nhìn rõ chiêu thức và động tác của đối phương, chưa nói đến vấn đề có đánh trúng hay không, rất có khả năng sẽ ngộ thương người bên mình.
Trên mặt đất khắp nơi đều là mảnh thủy tinh vỡ vụn, Hoắc Hào Chi đánh nhau với người kia lăn hai vòng dưới đất, toàn thân đầy máu.
Đối thủ cực kỳ khó chơi, mỗi lần ra tay đều là chiêu lấy mạng, từng quyền đấm vào thịt, anh hoàn toàn dựa vào khí thế liều mạng mới miễn cưỡng chống cự được.
Đánh tới cuối cùng, hai bên đều kiệt sức, lúc này họ gần như có thể cảm nhận lưỡi kiếm của gió và hơi nước phả vào mặt, người kia bóp cổ anh, định bóp cho nghẹt thở lại bị đầu gối của Hoắc Hào Chi phản kích từ phía sau.
Khát vọng sống sót giúp anh dồn hết sức vào cú đá này. Anh thậm chsi nghe rõ tiếng răng rắc sau lưng đối phương.
Có lẽ là gãy xương sống.
Lần này, tên côn đồ kia cuối cùng cũng hoàn toàn mất đi năng lực phản kháng, Hoắc Hào Chi thở hổn hển đẩy hắn ra, đứng dậy đi giúp người của mình.
Ngón tay người kia đeo nhẫn móng vuốt kim loại, khi ra đòn thì nắm đấm sẽ kèm theo gai thép, đánh vào người đều là đòn chí mạng, cảnh sát đặc nhiệm bị đánh đến máu chảy đầm đìa, mãi đến khi Hoắc Hào Chi gia nhập cuộc chiến, tên côn đồ kia mới lao đao.
Hai nắm đấm không địch lại bốn chân, sau khi người nằm dưới đất kia mất khả năng di chuyển, hai tên còn lại dù mạnh đến đâu cũng dần bại trận.
Trời đất xám xịt, những chiếc thuyền cập cảng gần như bị gió thổi muốn lật úp, những chiếc ô che nắng trên bãi biển, bông hoa và cây cỏ đều bật góc bay khắp trời.
Hoắc Hào Chi cảm thấy cơ thể như muốn bị thổi bay cứ như không phải của anh, anh vốn không gầy nhưng hiện tại phải bám vào thứ gì đó mới có thể duy trì thân hình trên mái nhà.
Mọi người đều có thể cảm nhận được cơn bão đang càng ngày càng gần.
Lại có một kẻ đã bị khống chế, ba người chưa kịp thở phào, xoay người thì thấy tên côn đồ còn lại trượt xuống từ chỗ Hoắc Hào Chi bò lên.
"Hắn chạy rồi!"
Cảnh sát đằng trước mới nhúc nhích thì bị đồng nghiệp phía sau gọi lại.
"Đừng đuổi theo, để hắn chạy đi, bão sắp tới rồi, chúng ta phải mau phá cửa vào trong tránh gió mới được, bằng không ai cũng đừng hòng sống!"
Hoắc Hào Chi trực tiếp nhặt góc kim loại của chiếc bàn kính vỡ trên nóc nhà, đập mạnh vào ổ khoá.
Chiêu này rất hiệu quả, sức anh cũng lớn, đập mấy cái ổ khóa liền lắc lư muốn rơi, nhưng đập được một nửa, Hoắc Hào Chi chợt nhớ tới một chuyện.
Anh dừng hai giây, ném công cụ cho người bên cạnh, chạy qua bên hông tòa nhà.
Xung quanh không có chỗ để tránh gió, nếu tên kia không phải kẻ ngốc thì chắc cũng biết cố thủ trong căn biệt thự này mới là cách an toàn nhất.
Nhưng hắn lại không!
Đặt mình vào hoàn cảnh người khác, nếu Hoắc Hào Chi là tên bắt cóc kia, giờ phút này anh vừa không muốn chết vừa không muốn mất đi tự do, vậy chỉ có một cách.
Khống chế Kiều Vi!
Leo xuống ống nước liền đáp xuống chỗ đối diện cửa sổ phòng Kiều Vi.
Tay hắn còn cầm vũ khí, chỉ cần dùng chút lực, đập nát cửa sổ căn bản không tốn sức!
"Cậu đi đâu vậy!" Cảnh sát lớn tiếng gọi anh.
"Mặc kệ tôi, hai anh vào trong trước đi!"
Hoắc Hào Chi giữ chặt vách tường mới không để bị gió thổi bay xuống.
Anh cúi đầu nhìn, quả nhiên thấy bức tường kính hai lớp lúc này đã đầy vết nứt, vỡ vụn sắp đổ.
Không kịp nghĩ nhiều, Hoắc Hào Chi trực tiếp phóng xuống.
Nhưng bây giờ muốn leo lên mép cửa sổ đã không còn dễ như khi nãy.
Không nói đến việc gió lớn như vậy anh có thể nhảy xuống đúng nơi hay không, chỉ riêng đối phó tên côn đồ kia đã không dễ dàng.
Lần đầu Hoắc Hào Chi thử nhảy qua, thiếu chút bị tên đàn ông kia từ trên tầng hai đẩy xuống, cũng may anh nhanh nhẹn, lập tức chộp lấy cục nóng điều hòa, chờ thời cơ bò lên trên.
Hành động liên tục bị gián đoạn, người đàn ông kia vô cùng khó chịu, bên ngoài cửa sổ từ trần đến sàn không có gì để bám vào, hắn không muốn bị gió thổi bay, không thể không dùng sức đập vào cửa kính.
Chỉ cần lớp keo cuối cùng bị bong ra, kính hai mặt sẽ bị vỡ tan tành.
Cửa sổ đã đầy vết nứt, Kiều Vi đoán được ý đồ của kẻ xấu, biết lúc này bản thân nên trốn vào toilet, kéo dài thời gian và không thêm rắc rối cho Hoắc Hào Chi là cách tốt nhất, nhưng cô không thể di chuyển được.
Cô trơ mắt nhìn Hoắc Hào Chi không ngừng thử cách phóng qua đây, trên trán đầy vết bầm tím, người đầy vết xước và máu, nhưng mỗi lần phi người qua, anh đều không hề do dự.
Lần đầu tiên trong cuộc đời Kiều Vi không kiềm được nước mắt của mình. Cô thà Hoắc Hào Chi mặc kệ cô, đi tìm một nơi trốn đi.
Vào giây cuối cùng, khoảnh khắc pha lê vỡ vụn, Hoắc Hào Chi cũng thành công phi người tới.
Tên đàn ông kia hoàn toàn không ngờ anh lại dùng cách chẳng khác nào tự sát này, không kịp đề phòng, suýt bị anh đẩy từ tầng hai xuống. Hắn bắt lấy cạnh của tấm kính vỡ, mãi đến khi tay đầy máu mới đứng ổn được.
Hắn nổi cơn thịnh nộ, lấy một ống tiêm trong túi ra, mở nắp, đâm thẳng vào cơ thể Hoắc Hào Chi.
Đó vốn là thuốc mê chuẩn bị cho trường hợp Kiều Vi tỉnh lại làm ồn.
Con người ta khi phẫn nộ rất dễ để lộ sơ hở, kim tiêm còn chưa bơm xong, Hoắc Hào Chi đã tìm được cơ hội đá hắn từ tầng hai xuống.
Chân lơ lửng trong không trung, tên bắt cóc kia theo bản năng kéo lấy mắt cá chân Hoắc Hào Chi rồi rơi thẳng xuống.
"Hào Chi!"
Hoắc Hào Chi lảo đảo mấy cái, theo đó rơi xuống, Kiều Vi mở to hai mắt, trái tim như muốn nhảy ra ngoài, vội phóng qua nắm chặt tay Hoắc Hào Chi.
Kiều Vi chưa từng nghĩ sức lực của mình lớn đến mức có thể giữ chặt Hoắc Hào Chi nặng gần gấp đôi trong gió bão.
Cơ thể anh lơ lửng trong không trung, cổ tay Kiều Vi cũng bị ma sát với mặt đất đến trầy da, mảnh thủy tinh cứa vào đến ra máu nhưng dù thế nào cũng không chịu buông tay.
Gió càng lúc càng mạnh, hơi nước trong không khí ngày càng dày, cơ thể Hoắc Hào Chi lắc lư dữ dội, hiện tại há miệng anh liền có thể nếm được vị mặn của biển.
"Vi Vi em đừng khóc, nghe anh nói."
Hoắc Hào Chi thở hổn hển, anh thật sự rất mệt, cơ thể rã rời, đến cả ngón tay cũng khó cử động, anh ngẩng đầu, dùng chút sức lực cuối cùng nhìn cô.
"Em mau buông tay anh ra đi, vào toilet, tự tìm một chỗ trốn đi, nếu không chúng ta chỉ có thể chết cùng nhau."
Cơn cuồng phong sẽ cuốn họ cùng ra khỏi đây.
"Em sẽ không buông tay!"
Kiều Vi liều mạng lắc đầu, hai mắt hoàn toàn bị nước mắt làm nhòe, cô không thấy rõ khuôn mặt của Hoắc Hào Chi, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy đường nét, trong đầu chỉ có một suy nghĩ.
Cô phải kéo Hoắc Hào Chi lên, anh không thể xảy ra chuyện gì, cô cũng không muốn chết.
Suy nghĩ này một khi xuất hiện liền như mọc rễ nảy mầm, cô nắm chặt tay anh, tay kia di chuyển dọc theo vách tường.
"Vi Vi..."
Vừa mở miệng Hoắc Hào Chi liền bị nước biển dội vào, nước cũng bắt đầu theo gió tụ một mảng dưới đất, máu trên người Kiều Vi theo đó lan ra.
Nếu Hoắc Hào Chi không bị tiêm thuốc mê, cho dù chặt đứt tay đứt chân anh tuyệt đối mềm nhũn như bông không thể cử động, chỉ biết dựa vào Kiều Vi kéo mình lên.
Hoắc Hào Chi khẩn cầu: "Không kịp nữa rồi, nghe lời anh đi, đây chỉ là tầng hai, anh ngã xuống cũng không sao đâu."
Kiều Vi không phải đứa trẻ ba tuổi, lời này đương nhiên không thể gạt được cô. Hoắc Hào Chi không có ba đầu sáu tay, anh ngã xuống sao có thể không có chuyện gì.
Cô nghiến răng lấy sức, tập trung lùi lại từng chút, không nói chuyện.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT