Hoắc Hào Chi dậy muộn, tùy ý mặc đồ rộng thùng thình, tới nhà hàng Pháp trễ hơn nửa tiếng.

Không biết cô gái đã ngồi ở đối diện bao lâu, trên gương mặt quả nhiên lộ vẻ thiếu kiên nhẫn.

Nhân viên kéo ghế cho anh, Hoắc Hào Chi ngồi xuống, mỉm cười: "Ngại quá, kẹt xe."

Đây chỉ là câu xã giao ai cũng biết.

Cô gái cố giữ bình tĩnh, cười đáp: "Không sao, tôi cũng vừa mới tới."

Chiếc nơ rời rạc và bộ đầm trang trọng không hề hợp nhau.

Cách anh ăn mặc như vậy đủ để thấy anh không coi trọng buổi xem mắt này, trùng hợp là thái độ của cô gái cũng tương tự.

Ngồi xuống, Hoắc Hào Chi liền cúi đầu xem điện thoại. Xuất phát từ lịch sự, cô giới thiệu tên mình.

"Tôi là Lâm Hân Lan."

"Hoắc Hào Chi."

Người đàn ông nhìn giao diện nhắn tin trong di động, không nhìn cô ta. Chờ nhắn tin xong, nhân viên tới đưa thực đơn, anh mới ngẩng đầu, hất cằm về phía đối diện: "Đưa cô ấy đi."

"Anh từng tới nhà hàng này chưa?" Cô gái thấy anh có vẻ quen thuộc.

"Từng tới."

"Có đề cử món nào không?"

"Trứng cá muối tôm hùm, gà với nấm cục đen."

Cô chọn theo ý anh, sau đó gọi thêm vài món, thấy trước mặt anh chỉ có ly nước, cô hỏi: "Anh không gọi cơm à?"

"Xin lỗi, dạ dày chưa tiêu hóa hết đồ ăn." Anh dựa lưng ra sau ghế.

"Nhưng một mình tôi ăn sẽ lại rất mất tự nhiên."

"Dễ thôi." Hoắc Hào Chi cười rộ, "Để không quấy rầy cô dùng bữa, tôi xin phép đi trước, bữa ăn này tôi trả tiền."

Anh ngồi thẳng người, giơ tay gọi phục vụ.

Trong lúc chờ tính tiền, anh cuối cùng cũng ngước mắt nhìn cô gái đối diện: "Nói thật có lẽ không lịch sự cho lắm, nhưng tôi nghĩ chúng ta không hợp nhau, hơn nữa tôi có người mình thích rồi. Xin lỗi."

Khóe môi tuy cười lễ phép nhưng đôi mắt đen nhánh lại hờ hững mang vẻ lười miếng thản nhiên, dù nói xin lỗi cũng không hề thấy trên mặt anh có chút nét ăn năn.

Thanh toán xong Hoắc Hào Chi đứng dậy.

Anh đẩy cửa đi, dáng vẻ dứt khoát.

Lâm Hân Lan nhìn ly nước trước mặt, khẽ cười.

"Sẽ gặp lại thôi."

Nói thẳng, nếu người đối diện hôm nay không đẹp trai, ly nước này có thể đã dội thẳng vào mặt anh. Từ lúc có ký ức đến giờ, đây là lần đầu tiên có người không nể mặt cô như vậy.

Không quan tâm mặt mũi hai bên gia đình, anh thế mà nói không màng liền không màng, trong giới đồn anh kiêu ngạo, hôm nay cuối cùng cũng được chứng kiến.

Có điều cũng chỉ có người xuất thân như Hoắc Hào Chi mới tự tin không sợ gì thế này.

Cô gái bưng ly nước, nhẹ nhàng nhấp một ngụm.

...

Hoắc Hào Chi vừa ra khỏi nhà hàng liền nhận được điện thoại của Từ Tây Bốc, giọng gấp gáp như gặp kẻ địch: "Anh hai, khi nào anh về vậy? Anh mau về đi! Chị Vi Vi tìm, người chơi bass đến rồi."

"Bớt làm lớn chuyện, tới thì sao?"

Sau khi sở thích đua xe bị mẹ cấm cản, Từ Tây Bốc chỉ còn ban nhạc là nơi cậu thấy hứng thú. Đang trong kỳ nghỉ không bị trường học trói buộc, cả ngày cậu đều vùi đầu vào tập luyện.

Buổi sáng Quý Viên và Lăng Lâm tập luyện một chút liền chuồn ra ngoài hẹn hò, bọn họ vừa đi, tay bass liền theo địa chỉ tìm tới.

Người nọ thoạt nhìn chỉ lớn hơn cậu vài tuổi nhưng kỹ năng đã rất thuần thục, quan trọng nhất chính là cậu ấy đẹp trai hơn cậu!

Về vị trí cuối cùng của ban nhạc, mẫu hình lý tưởng của Từ Tây Bốc là đàn ông trung niên khoảng ba mươi tuổi, ngoại hình chững chạc, lót đế nhan sắc cho cậu, thuận tiện kéo tuổi bình quân của ban nhạc lên.

Ai ngờ người tới lại như vậy. Khi nãy vốn định trổ tài làm khó cậu ấy một chút, kết quả lại bị vả vào mặt, thậm chí lòng tự trọng còn bị tổn thương.

Kỹ thuật không bằng người ta, vẻ ngoài cũng không bằng người ta, có thể tưởng tượng các fans sẽ hò reo tên ai, người chơi guitar chính như vậy còn đâu là cảm giác tồn tại!

"Tên đó đẹp trai, còn trẻ tuổi, bây giờ lại đang thịnh hành tình chị em, nếu chị Vi Vi thích cậu ta, anh cứ chờ khóc đi!"

Từ Tây Bốc trốn trong WC, liên tục kích động anh hai nhà mình, hi vọng trước khi xác nhận trình độ của tay bass kia mọi người đã đuổi cậu ấy đi, cậu không muốn làm đế lót!

Vừa hết câu, đột nhiên có người gõ cửa WC.

"Xin lỗi."

Từ Tây Bốc giật mình, thiếu chút nữa làm rơi di động vào bồn cầu. Cậu ho hai tiếng đứng thẳng người, cố gắng giữ bình tĩnh: "Có chuyện gì?"

"Cậu vào đó lâu rồi, tôi muốn hỏi xem khi nào mới có thể bắt đầu tập luyện, còn nữa..." Thiếu niên dừng một chút, lại hỏi, "Khi nào tôi mới có thể gặp chị Kiều Vi?"

Nghe chưa? Nghe chưa?

Từ Tây Bốc hận không thể dán di động vào miệng cậu ấy cho anh hai nghe. Thái độ này, vừa nghe là biết có trá.

Từ Tây Bốc cất điện thoại vào túi, lúc này mới ung dung mở cửa: "Ca sĩ chính đang đi công tác, chị Vi Vi bệnh nên nằm viện, cậu muốn gặp thì chờ mấy ngày đi, có điều cậu đừng lo, chỗ ở sẽ sắp xếp cho cậu, dù không được biểu diễn, tiền lương vẫn sẽ phát đều đều."

Viên Luật Thư không quan tâm đến chuyện tiền bạc, chỉ hỏi: "Bị bệnh?"

"Ừ."

"Bệnh gì?"

Từ Tây Bốc cũng không biết, cau mày đáp trả: "Cậu là mười vạn câu hỏi vì sao à? Đâu ra lắm vấn đề thế?"

Biết hỏi nữa cũng không được gì, Viên Luật Thư im lặng.

Một mình cậu tới thành phố G, trên người chỉ mang theo cây bass mới mua nhờ số tiền Kiều Vi để lại.

...

Kiều Vi nằm trên giường đến ngày thứ ba cuối cùng mới không còn cảm giác châm chích, đứng dậy đi lại, cơ thể đã không còn quá khó chịu.

Buổi sáng, y tá tới lấy máu, bác sĩ Dịch kiểm tra phòng theo thường lệ.

"Tối qua ngủ ngon không?"

"Cũng ổn."

"Thế thì tốt rồi." Bác sĩ Dịch cẩn thận xem lại các chỉ số xét nghiệm, cười thông báo với cô, "Cứ duy trì tinh thần như bây giờ, chuẩn bị một chút, ngày mai chúng ta có thể tiến hành hóa trị lần hai."

Trước khi đi, y tá trưởng dặn dò: "Đúng rồi, nếu ưa sạch thì hôm nay nhớ tắm rửa, sáng mai sẽ tiến hành phẫu thuật cấy ghép."

Việc tiêm thuốc hóa trị trong thời gian dài và thường xuyên dễ khiến tĩnh mạch bị tổn thương, còn có thể gặp biến chứng. Những bệnh nhân như Kiều Vi thường được chọc ống thông luồn vào tĩnh mạch chủ để tiện truyền dịch.

Nhưng Kiều Vi thì không được, cô gạt mọi người bệnh tình của mình, không muốn để lại dấu vết trên xương quai xanh để họ phát hiện. Mà sau khi đặt PICC (*) chi trên thì không thể cầm đồ nặng, cô còn kéo đàn, bởi vậy chỉ có thể cấy port(**).

(*) PICC (peripherally inserted central catheter) - đặt đường truyền tĩnh mạch trung tâm từ ngoại biên - là thủ thuật đặt một đường truyền tĩnh mạch trung tâm (TM chủ trên) từ tĩnh mạch ngoại biên. Một ống thông dài, nhỏ, mềm được đưa từ tĩnh mạch ngoại biên vùng cánh tay vào tĩnh mạch dưới đòn và đầu tận cùng ở tĩnh mạch chủ trên tai vị trí đổ vào tâm nhĩ phải nhằm mục đích thực hiện các liệu pháp truyền dịch đặc biệt.

(**) Port là đưa 1 catheter vào tĩnh mạch trung ương với mục đích tiêm truyền vào tĩnh mạch trung ương lâu dài. Việc sử dụng buồng tiêm truyền sẽ làm hạn chế các biến chứng của truyền ven ngoại thông thường.

Lúc tắm, Kiều Vi không dám dùng lược, chỉ dùng tay nhẹ nhàng chải chuốt mấy cái, sợ rụng nhiều tóc.

Lau hơi nước trên gương, mặt người trong gương hồng hào sau khi tắm, ánh mắt trong veo có chút tinh thần.

Sau khi buông bỏ mọi thứ, có khi Kiều Vi lại cảm thấy trạng thái của mình bây giờ còn tốt hơn thời gian trước, tuy cơ thể rất đau đớn nhưng cuộc sống lại phong phú đầy đủ.

Cô vẫn còn lo về tác dụng phụ của hóa trị nhưng không còn sợ hãi nữa.

Cô có ban nhạc mới, có những người bạn nhiệt tình, điều đó khiến cô muốn nỗ lực và hi vọng bản thân sẽ mau khỏe lại.

Nghĩ tới đây, Kiều Vi lại nhớ tới Hoắc Hào Chi. Lúc đi anh nói chỉ về hai ngày, bây giờ đã là ngày thứ ba rồi.

Kiều Vi đang do dự không biết có nên gọi cho anh hay không, vừa mở danh bạ thì Tịch Việt gọi đến.

Gần đây Hoàn Hải gặp chút phiền phức, đầu tiên là người bên Hoắc thị gặp vấn đề, hạng mục đình trệ không nói, còn bị cục thanh tra theo dõi, mấy hôm nay bị kiểm toán từ đầu tới cuối, trên dưới công ty đều căng thẳng không dám làm gì.

Dự án đường Thượng Lâm đã có chút tiến độ, quá trình phê duyệt đã trải qua hầu hết các thủ tục. Bên trên vốn dĩ không định tốn công giải quyết các rắc rối này, nhưng bức thư của Kiều Vi có đủ tình và lý, kiến nghị cũng có tính khả thi.

Đám lãnh đạo không muốn lật lọng, vài kẻ lặng lẽ kiến nghị chuyện này nên do một người có đức cao vọng trọng làm.

Bậc thầy kiến trúc sư định cư ở thành phố G lâu năm là lựa chọn tốt nhất.

Người lớn tuổi thường hoài niệm, huống chi bản thân kiến trúc sư kia là nhà nghiên cứu kiến trúc lịch sử, thời trẻ cũng từng nhận thiết kế mấy hạng mục quan trọng của thành phố, lời nói rất có trọng lượng. Nếu có thể được ông ấy ủng hộ, việc phá hủy đường Thượng Lâm chắc chắn sẽ có bước ngoặt.

Chuyện này muốn nói thì rất dài, Tịch Việt hẹn cô ra ngoài, Kiều Vi không thể ở quá xa bệnh viện nên hạn anh ở quán cafe cách đây hai con phố.

Tịch Việt thông minh, mang theo gương mặt ốm yếu rất dễ bị anh nhìn ra manh mối.

Giờ phút này, Kiều Vi cảm thấy may mắn vì cuộc hẹn phẫu thuật cấy ghép không phải hôm nay.

...

Gió lạnh, Kiều Vi thả tóc, đội mũ len, bọc khăn quàng cổ, đi bộ qua hai con phố mới rảo bước vào quán cafe.

Tịch Việt đứng dậy đón cô: "Vi Vi."

Gần đây công việc bận rộn, Kiều Vi lại dọn ra khỏi nhà, cùng sống trong một thành phố, số lần hai người gặp nhau lại càng ngày càng ít. Bây giờ nhìn thấy cô, tâm trạng Tịch Việt nhẹ nhàng đi rất nhiều.

Đợi Kiều Vi ngồi xuống, anh nén niềm vui, giơ tay xoa đầu cô.

"Sao vẫn gầy như vậy? Một mình ở bên ngoài không ăn cơm đầy đủ à?"

Kiều Vi lắc đầu.

Trời đất chứng giám, khoảng thời gian này chế độ ăn uống của cô chắc chắn có quy luật nhất trong đời. Cho dù không có khẩu vị, ăn vào liền nôn nhưng Kiều Vi vẫn cố gắng bỏ chút đồ vào bụng để nhanh khỏi bệnh.

Hình như Tịch Việt đã gọi đồ ăn trước, Kiều Vi vừa ngồi xuống nhân viên đã đưa món lên.

Quán cafe này khá nổi tiếng, ly đĩa tinh tế, hương vị đều theo sở thích của cô.

Chỉ tiếc Kiều Vi nhìn lướt qua liền biết có rất nhiều món bây giờ cô không thể ăn.

Bọn họ nói về chuyện đường Thượng Lâm chỉ cỡ hai mươi phút, trong lúc này, di động của Kiều Vi đổ chuông mấy lần nhưng vì đang nói chuyện nên cô đều tắt máy.

Thấy cô đổi di động, Tịch Việt cười hỏi: "Trước đây nói thế nào em cũng không chịu đổi, sao giờ lại đổi thế?"

"Cái kia hư rồi, không sửa được." Kiều Vi trả lời đơn giản.

...

Kết thúc buổi nói chuyện, Tịch Việt đưa cô một chiếc hộp.

Kiều Vi mở ra xem, là sợi dây chuyền bạc.

Trước đây cô luôn đeo trên cổ, thời điểm rời khỏi nhà họ Tịch mới trả lại Tịch Việt.

"Sao lại đưa em?"

"Nếu sợi dây chuyền đã tặng em rồi thì nó là đồ của em, em đeo cũng được, ném cũng được, không cần trả anh." Tịch Việt thở dài, nắm lấy bàn tay lạnh băng của Kiều Vi, nghiêm túc nhìn cô, "Vi Vi, dù em có rời khỏi nhà họ Tịch hay không, với anh em vẫn là em, đừng phân rõ giới hạn với anh được không?"

Bao nhiêu năm ở chung, cho dù là nuôi thú cưng cũng sẽ có tình cảm, huống chi là người.

Kiều Vi thật sự xấu hổ với Tịch Việt, cô không biết nên cảm ơn anh thế nào.

Mấy năm nay, mẹ cô không làm tốt cương vị của người mẹ kế, nhưng Tịch Việt không hề vì vậy mà giận chó đánh mèo với cô lần nào, anh luôn giúp đỡ, chăm sóc cô, lo lắng giúp cô giải quyết mọi việc. Dù cô không biết ơn thì cũng không thể không ghi tạc tình cảm này trong lòng.

"Được." Kiều Vi gật đầu, nhẹ nhàng rút tay về.

Muốn mẹ Kiều hoàn toàn hết hi vọng, cô chỉ có cách xa anh một chút.

Trước khi chia tay, Kiều Vi cúi đầu, nghiêm túc đặt sợi dây chuyền vào hộp cẩn thận.

Gài túi lại, cô bỗng cảm thấy có một bóng đen bao trùm, mới ngẩng đầu liền bị Tịch Việt hôn lên trán.

Lành lạnh, như chuồn chuồn lướt nước.

Kiều Vi chưa kịp hoàn hồn đã thấy Hoắc Hào Chi đứng sau Tịch Việt.1

Không biết Hoắc Hào Chi trở về từ khi nào, chắc là vừa vào quán cafe, trên người anh còn mang theo gió lạnh bên ngoài, trùng hợp là cảnh tượng cuối cùng đã bị anh chứng kiến.

Từng đường nét trên gương mặt anh như muốn đóng băng, đôi mắt đen nhánh lại như ngọn lửa đang bốc cháy.

Giờ phút này, Kiều Vi bỗng có cảm giác yêu đương vụng trộm bị bắt quả tang.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play