Ba mẹ Quý Viên theo ban nhạc tuần diễn ở châu Âu chưa về, Kiều Vi có lòng tốt đưa bạn về nhà, khi đỡ lên giường, trời đã khuya, chỉ đành ở lại phòng khách ngủ tạm một đêm.

Chỉ là nhà của Quý Viên cách xa trường cô, sáng sớm ngày mai cô phải dậy sớm mới kịp tiết học ở trường.

Buổi sáng, đầu tư ngân hàng học là tiết của giáo sư Lâm, khi Kiều Vi ôm sách chạy vào cửa, cầu thang dưới phòng học đã chật kín người. Cô theo bản năng đưa mắt tìm kiếm, cũng may Nhậm Thu Oánh kịp thời đưa tay, cao giọng gọi cô.

"Kiều Vi, chỗ này."

Chương trình học của năm tư không nhiều lắm, sinh viên thông thường không chuẩn bị thi lên thạc sĩ thì chính là vội vàng thực tập, cũng chỉ có tiết của giáo sư Lâm mới thấy được cảnh rầm rộ như thế. Phòng ngủ của các cô, trong đó chỗ ngồi cạnh bốn người kia đã kín, chỉ còn vị trí còn thừa bên cạnh Nhậm Thu Oánh.

Kiều Vi khẽ cười, gật đầu, một mình chen chút qua lối đi nhỏ mà đến chỗ ngồi bên cạnh bạn cùng phòng. Chào hỏi một phen, cuối cùng, cô mới nghiêng người nghiêm túc cảm ơn Nhậm Thu Oánh.

Kiều Vi dáng người mảnh khảnh, một cái gật đầu mỉm cười cũng có nét xinh đẹp. Nhậm Thu Oánh ra vẻ bực bội: "Việc nhỏ như vậy cũng cảm ơn, may mà chúng ta cùng phòng lâu như vậy."

Kiều Vi khẽ cười.

Vì chuyện trong nhà, kỳ thật cô ít ngủ lại ký túc xá, thời gian ở bên bạn cùng phòng thậm chí còn không bằng những người bạn bình thường, cũng may quan hệ giữa họ rất hòa thuận, chỉ cần cùng nhau lên lớp đều có người giữ chỗ giúp cô.

Mặc kệ xuất phát điểm của họ là gì, ân huệ của người khác, Kiều Vi luôn ghi tạc trong lòng.

Lật sách giáo khoa ra, cô nhìn khắp nơi một vòng, hỏi: "Sao Luật Tĩnh còn chưa tới?"

"Đúng vậy, nghe nói giấy phép xin nghỉ của cô ấy gửi trường đã quá thời hạn, phụ đạo viên gọi điện thông báo mấy lần cũng không thấy bổ sung, hiện tại vừa nghỉ làm vừa trốn học, còn tiếp tục như vậy, không chừng sẽ bị thôi học..."

Nói đến đây, Nhậm Thu Oánh thấp giọng hỏi Kiều Vi: "Vi Vi, trong phòng chúng ta cậu hợp tính với cô ấy nhất, ngay cả điện thoại của cậu cô ấy cũng không nhận sao?"

Kiều Vi trầm mặc, không đáp.

Có câu người cũng như tên, trước nay Kiều Vi chưa từng gặp ai hạn chế tiếp xúc với mọi người như Luật Tĩnh.

Thành tích của cô ấy trong nhóm nhân tài của khoa tài chính cũng coi như nổi bật, mấy năm đại học rất hiếm bắt gặp cô ấy đi học trễ. Nhưng cô gái này lại thích quạnh quẽ, trong giờ học cũng chỉ có Kiều Vi có thể nói chuyện mấy câu, nhưng hết tiết cô ấy lại nhanh chóng tới phòng tự học.

Chỉ là, một người như vậy đã hơn hai tháng không đến trường.

Viên Luật Tĩnh là cô gái đến từ trấn nhỏ xa xôi phía Nam, bề ngoài thanh tú. Mang thai, phá thai... Lời đồn ác ý này bỗng nhiên nổi lên, nhưng một chữ Kiều Vi cũng không tin.

Cho dù gia cảnh khác nhau, nhưng tính cách của hai người có thể nói là hòa hợp, đương nhiên vì có duyên cớ. Sắp tốt nghiệp, nếu không có nguyên nhân bất đắc dĩ, Viên Luật Tĩnh không thể trốn học lâu như vậy, nếu không, mấy năm cố gắng của cô ấy đều như nước chảy về biển.

Cô có lòng giúp cô ấy, nhưng điện thoại lại không liên lạc được.

Nhắc tới, Kiều Vi bất giác thở dài.

OoOoO

Đó chỉ là mấy câu nói chuyện đầu giờ, giáo sư tới, phòng học ồn ào thoáng chốc an tĩnh lại.

Tiết học của giáo sư Lâm từ trước đến này đều rất khó dành chỗ, thầy không chỉ là giáo sư trẻ tuổi nhất đại học G, còn là học giả nổi tiếng nhất. Tuổi trẻ đầy hứa hẹn đã đành, thầy còn an tuấn nho nhã, mỗi lần giảng bài cho sinh viên cũng không máy móc phụ thuộc sách vở, còn thường hay lấy ví dụ thực tế, ngồi nghe luôn cảm thấy thú vị.

Chỉ là hôm nay, không giống ngày thương mở giáo trình, giáo sư cầm phấn viết tiêu đề "Phân tích phương pháp cải cách cổ phần" lên bản.

"Đóng sách giáo khoa lại, cũng không được sử dụng các công cụ tìm kiếm." Thầy bỏ phần xuống, cúi đầu nhìn đồng hồ, "Cho cả lớp mười lăm phút chuẩn bị, hôm nay tôi muốn nghe những đáp án mới mẻ."

Ngày thường giáo sư không hay cho kiểm tra trắc nghiệm, càng đứng nói đưa ra vấn đều vượt phạm trù học của khoa chính quy. Sinh viên bên dưới đều hoang mang, có người cả gan lớn tiếng hỏi: "Giáo sư, trả lời hay có được khen thưởng không?"

"Đương nhiên có." Giáo sư phủi sạch bụi trên lòng bàn tay, "Có người bạn nhờ tôi giúp tìm hai cấp dưới phù hợp, mọi người không phải đang tìm chỗ thực tập sao? Nếu đáp hay, vị trí thực tập lập tức có."

Nghe vậy, bên dưới cùng ồ lên.

Có thể thực tập ở các ngân hàng hàng đầu quốc gia, đối với sinh viên chính quy bọn họ mà nói là cơ hội quý giá, hơn nữa còn có giáo sư Lâm đề cử, thực lực tương đương với những người đã đi làm, nếu sau khi thực tập có thể được giữ lại, vậy đúng là một bước lên trời.

Giáo sư Lâm ngày thưởng giản dị, những sinh viên hôm nay không tới chắc chắn đều phải hối hận.

Nhưng dù có ngồi bên dưới, bọn họ sao có thể tìm được đáp án khiến mọi người cảm thấy mới mẻ đây? Vấn đề giáo sư Lâm đưa ra vốn không nằm trong phạm trù học của họ, không thể tìm tư liệu tương quan, thời gian chuẩn bị chỉ có mười lăm phút.

Nhất thời, bầu không khí như lắng đọng lại.

Ai cũng muốn nắm lấy cơ hội này, nhưng để trả lời tốt vấn đề, rất khó.

Hai phút trôi qua, hơn phân nửa ánh mắt sinh viên trong lớp học đều trống rỗng, đều đang tìm kiếm trong trạng thái mờ mịt. Nhậm Thu Oánh cắn đầu bút, liếc mắt nhìn sang bên trái.

Ánh mặt trời ngoài cửa chiếu vào dừng trên hàng lông mi của Kiều Vi, cô đang rũ mắt bấm bút chì kim trong tay mình.

Theo thói quen của cô ấy, giờ phút này Kiều Vi hẳn đã tìm điểm tiếp cận với đáp án, chuẩn bị liệt kê những phác thảo của mình.

Đầu ngón tay một chút cũng không run lên, thiếu nữ trong sáng trầm tĩnh, phảng phất vứt bỏ bầu không khí căng thẳng của lớp học.

Đúng rồi, với thân phận của cô ấy, cần gì phải quan tâm tới cơ hội tìm chỗ thực tập?

Nhưng nếu người đứng lên là cô ấy, nhất định sẽ trả lời vấn đề này rất tốt. Rốt cuộc Kiều Vi cũng trưởng thành trong hoàn cảnh như vậy, hiểu biết uyên bác, ánh mắt sâu rộng, hơn hẳn những nữ sinh bình thường như cô.

"Vi Vi..."

Nghe có người gọi, Kiều Vi nghiêng đầu lắng tai nghe.

"Cậu định trả lời thế nào?"

Câu hỏi này thật xấu hổ, trong lòng mọi người đều rõ mỗi người ở đây đều là đối thủ cạnh tranh của nhau, mà hiện tai những ai ngồi xung quanh đều dựng lỗ tai nghe, nếu Kiều Vi không nói, ngược lại có vẻ cô so đo keo kiệt.

Suy nghĩ một lát, Kiều Vi vẫn nói ra mấy từ khóa.

Với cô, như thế đã là tận tình tận nghĩa, còn về nội dung câu trả lời vẫn phải dựa vào cách giải thích của từng cá nhân.

Mười lăm phút đến, nam sinh khi nãy đòi giáo sư khen thưởng là người đầu tiên đưa tay.

Nam sinh này cũng là nhân vật nổi danh, chủ tịch hội sinh viên, từ trước đến nay nhận vô số giấy khen vào học bổng.

Cậu ta vừa đứng lên, bên dưới lập tức một mảnh kêu trời gọi đất.

Kiều Vi không nói tiếng nào, nghiêm túc nghe cậu ta trả lời. Cậu ta nói chuyện đều đều, không nhanh không chậm, quan điểm mới mẻ độc đáo, trật tự rõ ràng, rất có cái nhìn đại cục, quan trọng là, tâm lý và tổng hợp các tố chất của cậu ta đều rất tốt.

Quả nhiên, nam sinh vừa kết thúc phần trình bày của mình, giáo sư liền nghiêm túc ghi nhớ tên cậu ta, lại nhắc nhở mọi người bên dưới: "Còn một vị trí."

Cơ hội lướt qua giây lát, lại có mấy người bên dưới đứngg lên, nhưng tới cuối cùng, giáo sư cũng chỉ nhận xét một câu không tồi, mời ngồi xuống.

Nhậm Thu Oánh có chút căng thẳng, theo bản năng nhìn người bên cạnh, thấy Kiều Vi vẫn bình tĩnh ngồi một chỗ, cô cắn răng, rốt cuộc cũng đủ dũng khí đứng dậy.

Ban đầu trả lời còn hơi vấp, về sau cũng dần thuận lợi, nhưng giáo sư Lâm đối với phần đầu của cô lại cảm thấy hứng thú, không đợi cô trả lời xong đã đưa ra hàng loạt câu hỏi mở rộng.

Tình huống bất ngờ khiến Nhậm Thu Oánh ngây ra, cô căn bản chưa kịp nghĩ tới vấn đều này, chỉ biết lưỡi liếm môi nuốt nước bọt, căng da đầu tiếp tục đáp.

Kiều Vi chỉ nghe vài câu, trong lòng liền lắc đầu, khép tờ giấy lại, ném cây bút chì xuống.

Làm sao để giải quyết sự mất cân đối giữ cung và cầu trên thị trường, làm sao để tránh xung đột lợi ích giữa các cổ đông...

Vấn đề giáo sư hỏi vừa đúng phần vừa rồi Kiều Vi không kịp viết ra, mà những gì Nhậm Thu Oánh trình bày đều là những gì viết trên tờ giấy.

Nhưng điểm chính dù sao cũng là điểm chính, cô ấy chỉ biết một mà không biết hai thì dù thế nào cũng không thể trả lời tốt, nếu Kiều Vi đứng lên, cô có thể trình bày một cách hoàn thiện, đáng tiếc quan điểm này đã bị cướp đi, bây giờ đứng lên cũng không còn mới mẻ.

Không ngoài dự liệu, Nhậm Thu Oánh trả lời xong, giáo sư từ hưng phấn nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, gật đầu hỏi sau cô còn sinh viên nào khác không.

Ý là... Nếu không có người tốt hơn xuất hiện, người được nhận cơ hội có lẽ là cô.

Nhậm Thu Oánh chậm rãi ngồi xuống, căng thẳng tới lòng bàn tay đã đổ mồ hôi, toàn bộ sự chú ý hướng vê người bên cạnh, mà khiến người ta thật sự tuyệt vọng chính là...

Kiều Vi vẫn đứng lên.

Âm nhạc giúp não phải phát triển, có đôi khi tự Kiều Vi cảm thấy mười mấy năm học violon rốt cuộc không hề uổng phí, ít nhất về trí nhớ, khả năng suy nghĩ và sáng tạo xác thật hơn người bình thương một chút.

Cho dù không thể trả lời bằng suuy nghĩ lúc trước, nhưng trong thời gian ngắn nhất, cô cũng có thể từ góc độ người khác không nghĩ tới mà phân tích.

Không biết là di động của ai trong phòng không tắt, Kiều Vi cảm thấy cô vừa lên tiếng, xung quanh hết đợt này tới đợt khác di động rung lên, nhưng không có gì có thể quấy nhiễu cô, nhìn đôi mắt tỏa sáng của giáo sư, cô vứt bỏ tạp niệm, tiếp tục nói.

Giọng nói mềm nhẹ như nước chảy róc rách, lại như sự va chạm của các tảng băng, rất rõ ràng, nhưng khiến người nghe vô cùng thoải mái.

Kết thúc, giáo sư quả nhiên cười vỗ tay, cuối cùng ghi lại tên cô và thông tin liên lạc vào hồ sơ đăng ký.

"Tốt, vị trí thư hai đã có chủ. Hai bạn sinh viên này nhớ cuối tuần tới chỗ tôi nhận thư giới thiệu..."

Giáo sư Lâm vừa dặn dò vừa xóa đề mục trên bản, bắt đầu giảng bài chính thức.

Kiều Vi theo tiến độ mở sách giáo khoa, khi nghiêng đầu, mới thấy hai mắt Nhậm Thu Oánh đã đỏ.

Ngày thường Nhậm Thu Oánh rất thích cười, quan hệ với bạn bè cũng rất tốt, lúc này mấy người bạn cùng phòng đang nhỏ giọng an ủi, còn vỗ vai trấn an cô ấy.

Xác thật tiếc nuối, trong cái nháy mắt ngắn ngủi, cô ấy và cơ hội kia đã cách nhau rất xa.

Mọi người xung quanh đều nhịn không được mà nhìn Kiều Vi.

Kiều Vi hiểu những ánh mắt đó có ý nghĩa gì, rốt cuộc nếu không phải có biến số là cô, vị trí thực tập đã thuộc về Nhậm Thu Oánh.

Đa số thời điểm, bất luận là đúng hay sai, sự đồng tình của mọi người đều dành cho kẻ yếu. Bọn họ đều cảm thấy, vị trí thực tập này Kiều Vi cô có hay không cũng mấy khác biệt, nhưng vẫn đi đoạt cơ hội duy nhất của người khác.

Cô trầm tĩnh cúi đầu, gạt bỏ tất cả ánh mắt kia, chuyên tâm viết bài.

Con người không thể đặt mình vào hoàn cảnh của người khác, đương nhiên sẽ không biết, mỗi một cơ hội đối với Kiều Vi mà nói có bao nhiêu quan trọng.

Nếu có thể, ai sẽ nguyện ý để người khác thay mình sắp xếp mọi thứ? Nếu lần này cô có thể vào ngân hàng top đầu của quốc gia thực tập, mẹ Kiều sẽ không còn lý do chính đáng ngăn cản...

Dù thế nào, cô cũng phải tự do hơn hiện tại.

Đại học tài chính G là một trong ba trường đứng đầu cả nước, Kiều Vi từ một sinh viên nghệ thuật chuyển sang lớp văn hóa, hôm nay có thể ngồi ở chỗ này không phải dựa vào bản lĩnh âm nhạc đáng tự hào kia, mà vì ba năm thức khuya dậy sớm tự học.

Mẹ Kiều là người phụ nữ mạnh mẽ, thủ đoạn ngày càng tăng rất xứng với dục vọng khống chế của bà ấy.

Kiều Vi mười lăm tuổi không thể quyết định chuyên ngành của mình, nhưng từ lúc đó cô đã thấy rõ, cho dù sau này đi theo con đường nào, bản thân chỉ có thể đi xa hơn, ngày càng mạnh hơn.

Xa đến mẹ Kiều không thể khống chế cô, mạnh đến không được lần nữa chối bỏ tất cả mình thích.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play