Bầu không khí căng thẳng giây lát.

Mẹ Kiều bình tĩnh lại, cười nói: "Thì ra trước đây Khả Du quen Vi Vi của bác sao? Bây giờ nó không chơi đàn nữa."

Sao có thể?

Hôm qua mới còn cùng học với giáo sư Chu, hôm nay lại nói không kéo đàn nữa?

Lâm Khả Du muốn hỏi, may mà phòng bếp lúc này lại mang một tô canh lên, mẹ Kiều thân thiết nhận lấy, tuy hơi nghi ngờ nhưng vẫn tươi cười.

Trong bữa tiệc, Kiều Vi cuối cùng cũng nghe ra đại khái Lâm Khả Du là tiểu thư nhà nào. Gần đây Hoàn Hải có dự án mới, đương nhiên phải tốn chút thời gian xã giao với bọn họ.

Nói chuyện phiếm mấy, chú Tịch và mấy người kia lại nói về bước tiếp theo của kế hoạch mới.

Kiều Vi và Lâm Khả Du đều không có hứng thú, cô vẫn luôn im lặng cúi đầu ăn cơm.

"... Diện tích trung tâm triển lãm rất lớn, rất khó chọn tuyến đường phù hợp..."

"Đường Thượng Lâm thế nào? Bên đó phù hợp nhất, đến khi ấy xung quanh đều là tòa nhà cao tầng được quy hoạch..." Mẹ Kiều bổ sung.

Đề nghị này đương nhiên rất hợp ý ba Tịch, ông trầm ngâm một lát liền gật đầu.

Đường Thượng Lâm?

Nghe đến đây, Kiều Vi ngẩng đầu nhìn mẹ Kiều, nhắc nhở: "Nhà ông ngoại ở đường Thượng Lâm."

Mẹ Kiều không vừa lòng với hành động ngắt lời này, tuy ngoài mặt vẫn tươi cười nhưng ánh mắt đã trầm xuống: "Nhà chúng ta không thiếu chỗ cho ông ngoại con ở."

"Mẹ biết ông ngoại sẽ không đồng ý di dời mà."

"Ông ấy lớn tuổi rồi, nên đổi chỗ ở tốt hơn, mời thêm hai người chăm sóc." Mẹ Kiều thong thả sửa lại khăn ăn.

Ở tuyến đường Thượng Lâm đa phần đều là các tòa nhà cũ, dân cư không nhiều, chi phí quy hoạch cũng rất thấp.

Mấy năm trước ông ngoại Kiều Vi được chẩn đoán mắc chứng Alzheimer, thường không nhớ mình là ai, mấy lần mẹ Kiều muốn đưa ông tới viện dưỡng lão nhưng ông nhất quyết không chịu. Cũng chỉ có ở nơi quen thuộc đó, trạng thái ông ấy mới có thể ổn định.

Trong bàn ăn còn những người khác.

Nếu là ngày thường, nói đến đây Kiều Vi chắc chắn sẽ bỏ cuộc, cô không thích trực tiếp phản bác người khác.

Nhưng lúc này, cô bỗng không muốn ngừng.

"Mẹ." Cô bình tĩnh nhìn người phụ nữ ngồi đối diện, "Ông ấy là ba của mẹ."

"Vi Vi, hôm nay con sao vậy?" Bà đặt khăn ăn lên bàn, mày đã nhíu chặt, ánh mắt ngầm có ý cảnh cáo, "Con không khỏe sao?"

Mẹ Kiều đeo vòng ngọc sang trọng trên cổ, dưới ánh đèn vàng nhạt, làn da bốn mươi tuổi vẫn trắng nõn mềm mại, bà luôn bỏ công chăm sóc khiến người ta không thể nhìn ra tuổi thật.

Đã rất lâu rồi Kiều Vi mới nghiêm túc quan sát bà.

Thấy bầu không khí không đúng, người đàn ông chủ tọa lên tiếng thay đổi đề tài, chuyện kế tiếp là học kỳ sau Kiều Vi vào Hoàn Hải muốn thực tập ở phòng nào.

Mẹ Kiều nghe tới đây, trả lời: "Em nghĩ thay nó rồi..."

"Con không có ý định thực tập ở Hoàn Hải." Lần này Kiều Vi dứt khoát xen ngang. Cô buông đũa, chậm rãi đứng dậy. "Phụ ý tốt của mọi người, xin lỗi. Con ăn no rồi, mọi người dùng bữa tiếp đi."

Kiều Vi cầm áo khoác treo sau ghế, bước nhanh ra khỏi phòng ăn.

Mẹ cô dường như có thể cân nhắc mọi thứ xung quanh, dù là ba ruột hay con gái, chỉ cần có lợi ích, bà ấy không tiếc áp đặt tất cả.

Nhưng bà không nên cho rằng mình có thể khống chế mọi điều trong tay. Lòng người là thứ khó nắm bắt, khó phỏng đoán nhất trên đời.

Mà Kiều Vi lúc này không muốn nghe theo bà nữa.

...

Phản ứng của Kiều Vi khiến mọi người trở tay không kịp.

Dù sao trong ấn tượng của mọi người, cô luôn là tiểu thư thông minh ngoan ngoãn, đây hình như là lần đầu tiên cô làm mất mẹ mình.

Nhìn tấm lưng kia lên lầu mà không thèm quay đầu lại, mẹ Kiều không thể cười được nữa.

"Để em đi xem." Bà xin lỗi, cô gắng duy trì phong độ mà đứng dậy, theo Kiều Vi lên lầu.

Vội lên phòng ngủ, Kiều Vi kéo cái rương cũ kỹ trên ngăn tủ ra. Đó là đồ cô mang theo lúc tới, hơn phân nửa là nhạc phổ tự tay ba cô viết, còn hai cuốn album, giấy thông báo nhập học trường âm nhạc.

Cô ở nhà họ Tịch bảy năm. Trong căn phòng to này tất cả quần áo đều là đồ hiệu, thậm chí có rất nhiều bộ chưa từng mặc lần nào, trên bàn trang điểm cũng không thiếu trang sức đắt tiền, nhưng khi thật sự thu dọn đồ đạc, cô phát hiện thứ mình muốn mang đi chỉ ít ỏi từng này.

Trước khi mẹ Kiều lên, Kiều Vi đã xách cái rương định xuống lầu.

"Không muốn vào Hoàn Hải, con muốn đi đâu?" Mẹ Kiều đóng cửa phòng lại, cố kìm cơn giận, "Con có biết mẹ vất vả thế nào mới đi được đến ngày hôm nay không? Mẹ làm nhiều như vậy là vì ai hả?"

"Nếu mẹ thật sự vì con, vậy mẹ dừng lại mà suy nghĩ xem con rốt cuộc cần thứ gì." Kiều Vi không trốn tránh, đôi mắt đen nhánh trầm tĩnh nhìn thẳng vào bà, "Con muốn về với âm nhạc."

Cô nói rất nhẹ nhàng, giống như đang nói "Con muốn ăn cơm" vậy.

"Kiều Vi! Con điên rồi! Lúc này con nói với mẹ con muốn về học âm nhạc?"

Kiều Vi lắc đầu: "Con cảm thấy trước đây mình thật hồ đồ, bây giờ tỉnh táo rồi, con sẽ làm chuyện mình vẫn luôn muốn làm."

Nói rồi, cô cúi người xách cái rương lên, đi ngang qua bà.

"Con giống hệt ba con vậy!" Mẹ Kiều ở phía sau giận mắng, "Mẹ không nên tốn nhiều tâm huyết cho con như thế!"

Kiều Vi dừng một chút, không quay đầu, đưa lưng về phía bà, gằn từng câu từng chữ: "Mẹ đưa tay lên ngực hỏi bản thân mình xem, tất cả tâm huyết của mẹ thật sự dành cho con sao?" Hỏi xong, cô cười cười, tự đáp, "Những thứ mẹ làm đều không phải cho con, mà cho chính mẹ. Tất cả những điều mẹ làm mẹ đều chưa từng quan tâm đến cảm nhận của con, cho dù chỉ là một phút."

Giọng nói rất nhẹ nhưng cũng rất lạnh, cứ như gió tuyết giữa mùa đông lạnh giá.

Kiều Vi mở cửa phòng, xuống lầu.

Mẹ Kiều đuổi tới cửa cầu thang, mặt nạ thong dong cuối cùng cũng bị xé xuống. Nhìn chằm chằm tấm lưng Kiều Vi, bà hét lên: "Hôm nay nếu con bước ra khỏi cánh cửa này thì vĩnh viễn đừng trở về nữa!"

Kiều Vi không hề dừng lại, bước nhanh về phía trước.

Bên phía nhà ăn nghe thấy ồn ào, Tịch Việt là người đầu tiên mở cửa chạy ra: "Vi Vi."

Kiều Vi bị kéo lấy cổ tay, chỉ có thể dừng bước.

"Em đi đâu?"

"Tịch Việt." Kiều Vi gọi anh một tiếng, rút tay về, "Anh về đi."

"Em muốn đi đâu, ít nhất phải nói rõ với anh chứ!" Tịch Việt nóng vội,"Em như vậy, sao anh có thể yên tâm để em ra ngoài? Chỉ vì chuyện quy hoạch đường Thượng Lâm sao?"

Nghe đến đây, Kiều Vi cuối cùng cũng quay đầu.

Cô đặt cái rương xuống, đưa tay tháo dây chuyền bạc xuống đưa cho anh.

"Làm phiền thời gian qua, cảm ơn anh đã chăm sóc em."

Kiều Vi nhìn thoáng qua phía sau anh, nhóm người giúp việc đều đang đứng ở cửa xem. Cô cúi đầu.

"Sau này đừng quan tâm em nữa."

Đây là quà Tịch Việt tặng Kiều Vi năm cô mười tám tuổi. Bao nhiêu năm qua, cô chỉ nhận món quà này.

Mà bây giờ, cô còn trả anh.

Tịch Việt rất hiểu cô, Kiều Vi vốn bướng bỉnh, chỉ cần là chuyện cô đã hạ quyết tâm, không ai có thể khiến cô thay đổi.

Anh cũng biết Kiều Vi không thích nơi này, nhưng bao nhiêu năm qua cô đều ở đây, anh thật sự không biết tại sao cô bỗng nhiên muốn rời khỏi đây đến thế.

Từng câu từng chữ cô nói lạnh nhạt quyết tuyệt, cứ như ngay sau đó sẽ cắt đứt quan hệ với nhà họ Tịch, với anh.

"Vi Vi..." Trái tim anh thắt chặt. Anh giữ lấy bả vai Kiều Vi, xoay người cô lại, cố gắng khuyên, "Em nghe anh nói, chỗ ông ngoại em anh sẽ nghĩ cách. Em đừng như vậy, được không? Anh biết em không muốn vào công ty, nhưng cho anh chút thời gian... Cho anh chút thời gian, anh sẽ không để ai ép em làm chuyện em không thích nữa. Em muốn quay lại với âm nhạc thì cứ quay về, không ai có thể ngăn cản em..."

Kiều Vi lắc đầu.

"Anh về đi." Cô nhìn chú Tịch và Lâm Khả Du ở phía sau, kéo tay Tịch Việt xuống, nhẹ giọng, "Cảm ơn anh, Tịch Việt."

Một câu này rất nhẹ như bày tỏ, lại như tạm biệt.

Lại như con dao cùn chặt xuống, từng chút từng chút khiến người ta không có cách nào thở dốc.

Tịch Việt nắm chặt sợi dây chuyền bằng bạc kia, không có cách nào bình tĩnh lại.

Chú Đàm chạy tới: "Tiểu thư muốn đi đâu? Tôi đưa..."

"Không cần đưa nó!" Tiếng mẹ Kiều từ phía sau truyền tới, "Cứ để tự nó đi, không có tiền, để tôi xem nó có thể kiêu ngạo bao lâu!"

Từ căn nhà đến dưới chân núi phải đi một đoạn đường dài, Kiều Vi còn cầm đồ, cô gầy yếu như vậy cũng không biết nên đi thế nào mới tới trạm xe buýt.

Nhưng chủ nhà đã lên tiếng, ai dám làm gì?

Mọi người chỉ có thể trơ mắt nhìn Kiều Vi xách rương, bóng dáng thon gầy từng bước biến mất ngoài cổng lớn.

...

Kiều Vi đi một đoạn mới nhớ ra đàn của cô còn nằm trong cốp xe của chú Đàm.

Nếu nó vào tay mẹ Kiều, có nằm mơ cũng biết bà ấy sẽ không trả cho cô.

Khó khăn lắm mới tìm được cây đàn kéo thuận tay, nhưng bây giờ lại không thể vòng về, Kiều Vi dở khóc dở cười, chỉ đành lấy di động ra định nhắn tin cho chú Đàm, nhờ ông ấy hai ngày nữa lén đưa cho cô.

Còn chưa kịp nhắn tin, Kiều Vi đã nghe phía sau có người gọi.

"Tiểu thư."

Kiều Vi vui mừng quay đầu: "Chú Đàm!"

Quả nhiên người đàn ông trung niên chạy tới, tay cầm hộp đàn.

Kiều Vi nhận lấy hộp đàn nặng trĩu, tâm trạng cuối cùng cũng bình yên.

"Tôi đưa tiểu thư tới trạm xe buýt." Ông cúi người nhận lấy cái rương trong tay Kiều Vi.

Lần này Kiều Vi không từ chối, nhẹ nhàng cảm ơn.

Người đàn ông thở dài: "Tuy tôi không biết phu nhân và tiểu thư sao lại cãi nhau, nhưng giữa mẹ con nào có mâu thuẫn không thể giải quyết..."

Có lẽ chú Đàm đang lo cô ăn no mặc đẹp lâu rồi, bỗng dọn ra ngoài, cuộc sống đã khó khăn, muốn khuyên cô về nhận lỗi.

Kiều Vi không giải thích. Đến trạm xe buýt, cô lại nhận cái rương từ tay chú Đàm, đặt xuống đất, nghiêm túc nói cảm ơn.

"Cảm ơn gì chứ?" Chú Đàm xua tay, "Mấy năm nay tiểu thư đã giúp tôi rất nhiều."

Kiều Vi lắc đầu, cúi đầu nhìn đồng hồ.

Xe buýt mười lăm phút sẽ có một chuyến, cô dứt khoát ngồi xuống, trong lúc chờ xe, đột nhiên thấy có một chiếc siêu xe màu đen từ trên núi lao xuống.

Trên núi vốn gió lớn, chiếc xe kia phóng đi như vậy càng khiến người ta giật mình.

Kiều Vi nhắm mắt, lại thấy xe ngựa kia lướt qua một đoạn bỗng quay về, cuối cùng dừng trước mặt cô.

Cửa sổ xe hạ xuống lộ ra gương mặt kiêu ngạo của Hoắc Hào chi.

"Đi đâu? Lên xe đi!" Hỏi xong, anh lười biếng hất cằm, "Tài xế miễn phí."

Kiều Vi không hề do dự, lập tức đứng dậy, mở cửa xe.

Chú Đàm vẫn nhớ chàng trai này, chính là kẻ cầm đầu đám ăn chơi trác táng trong sự cố lần trước, nhìn có vẻ không giống người tốt.

Chú Đàm vội gọi: "Tiểu thư..."

Kiều Vi quay đầu: "Chú Đàm, chú về đi."

Chiếc xe thể thao lần nữa phóng đi.

Lúc Tịch Việt lái xe tới cũng nhìn thấy đuôi siêu xe kia.

"Vi Vi đâu?" Anh hạ cửa sổ xe, hỏi người đàn ông trung niên đứng ở trạm xe buýt.

Chú Đàm chỉ có thể chỉ chiếc xe đã đi xa: "Tiểu thư mới lên xe đi rồi."

Lúc này, Tịch Việt chỉ đỡ tay lái.

Anh nhìn chằm chằm con đường phía trước, ánh mắt trầm xuống.

Chiếc xe kia anh nhận ra, là xe của Hoắc Hào Chi.

...

Trong không gian nhỏ hẹp của chiếc xe thể thao, Kiều Vi chỉ có thể đặt rương và hộp đàn dưới chân.

"Bỏ nhà đi hả? Sao mang theo nhiều thứ như vậy?" Hoắc Hào Chi trêu đùa, lại không ngờ bản thân chó ngáp phải ruồi đoán được chân tướng.

Kiều Vi không trả lời, tay đặt trên hộp đàn, chỉ nói: "Lo lái xe đi."

"Tưởng tôi đang say rượu lái xe à?" Hoắc Hào Chi lẩm bẩm. Bỗng nhiên nhớ lại dáng vẻ khó chịu của Kiều Vi lúc trước, hai tay liền nghiêm túc nắm tay lái, anh hỏi, "Đi đâu?"

Đi đâu?

Nhất thời Kiều Vi không nghĩ ra.

Cũng không thể tới nhà Quý Viên làm phiền, cô định thuê một căn chung cư gần đại học âm nhạc, nhưng chung cư không dễ tìm như vậy. Có thể tạm ở khách sạn trước, nhưng bảo Hoắc Hào Chi đưa cô tới khách sạn, Kiều Vi lại thấy không được tự nhiên.

"Qua vòng xoay này anh cho tôi xuống đi." Cô suy nghĩ, nói, "Chuyện lần trước ở bệnh viện, cảm ơn anh."

Hoắc Hào Chi bĩu môi: "Nói cảm ơn nhưng chẳng có thành ý gì cả."

"Vậy mời anh bữa cơm có tính là có thành ý không?" Kiều Vi nhìn anh.

"Mời cơm thì không cần..." Hoắc Hào Chi nhìn hộp đàn của cô, khóe miệng nhếch lên để lộ hai lúm đồng tiền, "Đàn cho tôi nghe một khúc là được."

Đôi mắt anh trong suốt thuần khiết giống hệt một đứa trẻ.

Kiều Vi bật cười: "Tôi đi đâu kéo đàn cho anh nghe hả?"

"Tới ban nhạc của tôi!"

"Anh muốn nghe gì? Lỡ tôi không biết kéo thì sao?"

Thấy Kiều Vi không thoải thác, anh lập tức nổi hứng thú, chớp mắt: "Đợi tôi nghĩ ra sẽ nói với em."

Anh bắt đầu hòa vào dòng xe, ngón tay thon dài gõ nhẹ trên tay lái, nếu có người quen ở đây chắc chắn sẽ nhìn ra tâm trạng cậu Hoắc lúc này rất tốt.

Bây giờ vẫn còn sớm, lúc đến quán bar, bên trong vẫn chưa bắt đầu kinh doanh.

Kiều Vi xách hộp đàn đi vào cùng Hoắc Hào Chi, bên trong đều là nhân viên bận rộn quét dọn, trên sân khấu, ban nhạc đang chỉnh âm.

"Cậu Hoắc."

"Sao hôm nay cậu Hoắc đến sớm thế?"

Chào hỏi xong, mọi người mới phát hiện có người đi cùng Hoắc Hào Chi. Vừa thấy Kiều Vi, tiếng huýt sáo liên tiếp vang lên.

Kiều Vi cuối cùng cũng biết Hoắc Hào Chi học huýt sáo với ai.

Biết kiềm chế một chút không? Hoắc Hào Chi trừng mắt cảnh cáo.

Làm như chưa từng thấy phụ nữ hả?

Mất mặt chết!

Anh nổi giận ném áo khoác cho nhân viên tiếp đón, ra lệnh: "Đóng cửa, đêm nay không buôn bán!"

Kiều Vi ngây ra: "Quán bar này của anh sao?"

"Mới mua năm trước."

Cô cứng đờ, kéo kéo góc áo anh: "Nè, tôi đàn xong thì đi ngay, không cần phải vậy chứ?"

Anh lại như không nghe thấy, nhìn quán bar một vòng, tiếp tục ra lệnh: "Quét dọn xong thì bảo họ về hết đi."

Lúc nói chuyện, Hoắc Hào Chi đã chống cạnh sân khấu, nhẹ nhàng nhảy lên, quay đầu ngồi xổm xuống, đưa tay về phía cô.

Không ngờ Kiều Vi lại nhíu mày nói: "Có đường đi, tại sao phải bò lên chứ?"

Dứt lời, cô chậm rãi ra phía sau sân khấu, theo cầu thang đi lên.

"Cậu Hoắc, không giới thiệu chút à?" Tay chơi bass thấy anh tức đến tím mặt, không nhịn được mà trêu ghẹo.

Mãi đến khi Kiều Vi đi đến đứng bên cạnh anh, tâm tình Hoắc Hào Chi mới tốt hơn một chút, đang muốn nói chuyện, Kiều Vi đã tự giới thiệu: "Chào mọi người, em là Kiều Vi. Lần trước xem bạn nhạc của các anh biểu diễn, em thật sự chấn động."

Cô tự nhiên hào phóng, khí chất không giống người bình thường, quan trọng nhất là vừa xinh đẹp lại vừa ngọt ngào.

Mắt mấy người đó sáng lên, từ tay chơi trống đến chơi guitar đều lần lượt lên bắt tay. Chào hỏi xong, đã có người gọi Vi Vi.

Trong số họ người lớn nhất cũng vừa ba mươi tuổi, cũng không biết Hoắc Hào Chi từ đâu quen được, khi ở cạnh họ, anh bớt đi sự bồng bột ngày thường của cậu ấm, thay vào đó là vui vẻ phấn chấn.

Hoắc Hào Chi bị làm lơ thấy họ thân nhau dễ như vậy, tâm trạng càng khó chịu.

Cho dù khi nãy Kiều Vi khen anh biểu diễn hay cũng không an ủi được!

Lúc đầu Kiều Vi chán ghét anh là sự thật không thể thay đổi.

Anh cầm chùy gõ vài nhịp trống thu hút Kiều Vi.

"Tôi muốn nghe bài chúc mừng sinh nhật!"

Kiều Vi quay đầu, không biết tại sao lại cảm thấy câu nói vừa rồi có vẻ uất ức: "Sinh nhật anh?"

"Không phải. Nhưng tôi muốn nghe."

"Tùy anh." Kiều Vi đặt hộp đàn xuống, ngồi xổm xuống mở ra.

"Vi Vi, thì ra em biết đàn violin hả?" Có người kích động vỗ tay, "Hay là chúng ta thử hợp tác một lần xem? Dàn nhạc của bọn anh đang thiếu một tay violin xinh đẹp đấy..."

Không đợi cậu ta nói hết câu, Hoắc Hào Chi càng không vui, tiếp tục bổ sung: "Happy Birthday Variations của Peter Heidrich phiên bản của Mozart, bản của Beethoven, bản của Wagner, bản Vienna, bản Hungary, điệu Tango, đàn tất cả một lần đi." Dứt lời, anh đắc ý nhướng mày với những người đứng sau Kiều Vi, "Biết không?"

Mọi người im lặng.

Không biết lại chọc anh chỗ nào, ở nhà họ Tịch thấy anh kiêu ngạo như vậy, đến đây lại thích trêu cợt người ta như trẻ con ấy.

Happy Birthday Variations vốn là bản tứ tấu, chỉ biểu diễn bằng violin nghe có vẻ thiếu thiếu.

Kiều Vi thở dài, ngồi xổm điều chỉnh âm thanh rồi đứng dậy.

"Wow, Vi Vi." Nhìn cây đàn trong tay cô, tay chơi guitar thốt lên, "Đây là đàn tốt đúng không?"

"Cũng tạm được."

Kiều Vi cúi đầu, cằm gác lên hộp đàn, bắt đầu biểu diễn.

Cây đàn quý giá như vậy thế mà bị cô dùng để kéo bài chúc mừng sinh nhật cho Hoắc Hào Chi.

Mấy người kia thở dài, quả nhiên là thế giới của kẻ có tiền.

Ánh đèn trên sân khấu tụ lại một điểm, dáng người Kiều Vi cao thẳng, hàng lông mi an tĩnh rũ xuống, tóc dài xõa ngang vai, vành tai trắng nõn dịu dàng.

Cổ tay cô nhẹ nhàng di chuyển, từng nốt nhạc mượt mà tuôn ra.

Giữa các biến tấu Kiều Vi không hề dừng, nhưng các phong cách khác nhau lại được cô thể hiện rõ ràng. Joseph Haydn nhẹ nhàng, Mozart tinh tế, Beethoven góc cạnh, Schumann trữ tình và mơ mộng, Brahms bao la rộng lớn...

Thảo nào là học sinh của giáo sư Chu.

Ngón tay Hoắc Hào Chi nhịp theo giai điệu, mãi đến khi Kiều Vi biểu diễn xong biến tấu Hungary mới mở mắt.

"Vi Vi, đàn thêm lần nữa đi.

Vi Vi?

Không biết anh sửa cách xưng hô từ lúc nào, Kiều Vi dở khóc dở cười: "Đàn nhiều như vậy anh còn chưa nghe đã à?"

"Vẫn chưa." Hoắc Hào Chi nghiêm túc gật đầu, "Lời cảm ơn không có thành ý tôi sẽ không nhận."

Kiều Vi thở dài, chỉ có thể lần nữa đặt violin lên xương quai xanh, đàn lại bản đầu tiên.

Nhưng lần này Hoắc Hào Chi cũng cầm đàn guitar của mình, tùy ý khảy vài cái, rất nhanh đã hợp vào biến tấu của cô, biến nó thành bản song tấu.

Đàn violin duyên dáng cổ điển kết hợp với guitar hiện đại tinh tế tạo thành sự hòa hợp hoàn mỹ.

Kiều Vi giật mình.

Bởi vì trong màn biểu diễn này, Hoắc Hào Chi đã hoàn toàn phối hợp ăn ý với cô.

Anh chỉ nghe cô đàn một lần, thậm chí không cần thời gian để sắp xếp lại.

Đây có lẽ là tài năng âm nhạc thừa hưởng từ giáo sư Tống.

Nghĩ vậy, cô dứt khoát tăng tốc, ngước mắt khiêu khích anh.

Hoắc Hào Chi nhướng mày, lập tức đuổi theo.

Điệu polka được biểu diễn theo phong cách Vienna, mỗi nốt nhạc đều như nam nữ đang xoay vòng tại chỗ, vừa hỗ trợ vừa đuổi theo nhau.

Nhịp điệu vui vẻ kích thích từng ngón tay, vô cùng thú vị.

Kiều Vi cuối cùng cũng cười, đi vào đoạn tiếp theo.

Bài chúc mừng sinh nhật đẩy lên cao trào bằng biến tấu Tây Ban Nha.

Kéo lâu như vậy tay cũng mỏi, nhưng Kiều Vi rất vui, cô hạ đàn xuống, cúi đầu xoa xoa ngón tay, bực bội cả ngày dường như đều được xua tan đi hết.

"Nè, đừng có bảo tôi chưa tặng quà sinh nhật cho em."

Kiều Vi ngẩng đầu, Hoắc Hào Chi ngồi ngay đối diện, hai chân giang rộng, hơi nghiêng người về phía trước tựa vào guitar, cười nhìn cô.

Anh lúc này hoàn toàn khác với ngày thường, mặt mày tươi sáng, tươi cười chân thành như làn gió tháng sau.

Sao cơ?

Kiều Vi sửng sốt.

"Ngày em sốt ở bệnh viện không phải sinh nhật em sao?" Hoắc Hào Chi nhíu mày, "Món quà đặc biệt như vậy không lẽ em vẫn không thích à?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play