Hộp quà mỏng nhưng lại nặng trĩu, hình như là một quyển sách.
Kiều Vi do dự một lát mới mở hộp quà ra, đợi nhìn rõ thứ bên trong, cô không khỏi sửng sốt.
Bên trong là một xấp hợp đồng.
"Đây là cái gì?" Kiều Vi không dám tin, "Anh mua Phiếm Nhạc?"
"Ừ." Tịch Việt cởi nút áo sơ mi ở cổ, dịu dàng nói, "Từ hôm nay trở đi nó là của em."
"Anh bắt đầu thu mua từ khi nào?"
Trước đó, Kiều Vi không hề nghe thấy chút phong phanh nào.
"Năm trước, sau khi hợp đồng thu mua đưa ra bên kia cứ trong trạng thái bàn bạc, mãi đến mấy tháng trước mới chịu đồng ý. Cũng may cuối cùng cũng kịp sinh nhật năm nay của em."
Phiếm Nhạc được mệnh danh là dàn nhạc giao hưởng tư nhân lâu đời nhất của thành phố G, trong những năm đầu ra mắt rất nổi tiếng, từng thuê không ít nhạc sĩ nước ngoài viết bài. Nhưng mấy năm nay khủng hoảng kinh tế nghiêm trọng, ban nhạc cũng ngày càng sa sút.
Nhưng Tịch Việt mua nó làm gì?
Mấy năm nay, kể cả nhiều ban nhạc nổi tiếng của nước ngoài cũng lần lượt phá sản chứ đừng nói tới trong nước. Thiếu kinh phí là khó khăn chung của lĩnh vực này vì cách hoạt động và tài trợ còn chưa rõ ràng. Mua ban nhạc cũng không thể bảo đảm lợi nhuận, còn rất có khả năng phải đổ tiền vào liên tục.
Nếu không có lợi ích thương nhân sẽ không đầu tư.
"Sẽ lỗ đấy." Cô nhìn hồi lâu, đóng tài liệu lại.
"Em không có lòng tin với anh vậy sao?" Tịch Việt mỉm cười, "Sau này sáng tạo thay đổi, sẽ không lỗ nữa."
Kiều Vi vẫn cúi đầu không nói chuyện.
"Không phải em thích cái này à?"
Cô thích, nhưng cô biết mẹ cô đang nghĩ gì, món quà này, cô không thể nhận.
Chú Tịch cũng sẽ không vui.
"Em không cần." Kiều Vi trả hộp quà cho Tịch Việt, xoay người kéo chăn lên, đưa lưng về phía anh nằm xuống.
"Vi Vi..." Tịch Việt ở sau bất lực gọi.
Kiều Vi nhắm mắt, không trả lời.
...
Mãi đến khi trời sáng làm thủ tục xuất viện, Kiều Vi vẫn không gặp lại Hoắc Hào Chi, có lẽ anh đã đi rồi.
Cũng không biết anh nói gì với bác sĩ, sáng sớm lúc tới kiểm tra, bác sĩ chỉ hỏi thăm sức khỏe của cô, còn bệnh tình cụ thể một chữ ông cũng không nói với Tịch Việt.
Còn chưa kịp cảm ơn anh, Kiều Vi nghĩ.
Nằm ở giường bên cạnh là một cậu bé đầu trọc khoảng năm sáu tuổi, mắt to, dễ thương thông minh.
Lúc cô thu dọn bình truyền dịch, thằng bé vẫn còn hai bình treo trên giường, vui vẻ ăn táo mẹ gọt cho nó ăn.
Tấm màn vén lên, thằng bé thấy Kiều Vi phải đi, vội gọi: "Chị xinh đẹp!"
Kiều Vi bật cười, quay đầu nhìn nó: "Có gì không?"
"Chị sắp xuất viện à?"
"Ừ."
Thằng bé có vẻ mất mát, ngay cả táo cũng không muốn ăn: "Nếu chị có thể ở lâu thêm mấy ngày thì tốt rồi."
Người phụ nữ trẻ bên cạnh vội gõ nhẹ trán nó một cái, quát khẽ: "Thằng bé này, chị ấy hết bệnh rồi thì cần gì phải ở lại bệnh viện, mau xin lỗi đi."
"Nhưng con cũng khỏi bệnh rồi." Thằng bé mờ mịt quay đầu, "Mẹ, không phải mẹ nói cô chú ở bệnh viện không nỡ xa con nên mới giữ con ở lại thêm mấy ngày sao?"
Người mẹ sửng sốt, nước mắt suýt rơi ra.
Có lẽ trong phòng bệnh chật hẹp này, ai nấy đều có nỗi khổ không thể kể với người ngoài.
"Không sao." Kiều Vi tới gần.
Cô không thường tiếp xúc với trẻ con, nhưng vẫn thử giơ tay xoa đầu nó, mỉm cười.
Thời điểm thật sự cười, gương mặt Kiều Vi như có làn gió lướt qua, rất có thiện cảm.
Thằng bé vui vẻ trở lại, tố cáo với cô: "Anh trai tối qua hung dữ lắm!"
"Anh ta mắng em à?"
"Không có." Thằng bé cúi đầu suy nghĩ, mới nói, "Chỉ là anh ấy không cho em nhìn chị, còn kéo màn lại."
"Có lẽ anh ta không cố ý, chị thay anh ta xin lỗi em." Xin lỗi xong, Kiều Vi tạm biệt.
Mãi đến lúc rời khỏi phòng bệnh, Tịch Việt mới hỏi: "Người tối qua đưa em đến bệnh viện là bạn em sao?"
Tài xế đã nói sơ qua với anh.
Kiều Vi không giấu giếm: "Là Hoắc Hào Chi."
"Anh ta?"
"Vô tình gặp trên đường?"
Tịch Việt nhíu mày, không dám tin.
Anh quen biết vị thiếu gia kia nhiều năm như vậy, đối phương sao có thể tốt bụng tới mức đi lo việc bao đồng?
Lại nghĩ tới cuộc đối thoại vừa rồi trong bệnh viện, Tịch Việt dừng bước phía sau Kiều Vi, chần chờ một lúc lâu, lại hỏi: "Em và anh ta quen biết nhau từ khi nào vậy?"
Tịch Việt còn chưa nói hết câu, ở ngã rẽ có người chạy vội tới đâm trúng Kiều Vi, nước ấm cầm trong tay đổ ra ngoài, tuy Kiều Vi tránh kịp nhưng vẫn bị ướt giày và ống quần.
Tịch Việt vội ngồi xổm xuống xem cô có bị phỏng không, đề tài này cứ thế mà bị gác lại.
...
Bên kia, Hoắc Hào Chi vừa đáp xuống thành phố G đã nổi trận lôi đình, hai người anh em tốt chỉ dám đi theo từ xa, không dám lại gần.
Anh vội rời khỏi sân bay, như nghĩ tới điều gì đó, đột nhiên dừng lại, xoay người nhìn hai người kia.
"Chuyện này hai người đã biết ngay từ đầu đúng không?"
Hai người họ không đáp.
Nhưng Hoắc Hào Chi biết, nếu không phải nghe được phong phanh, bọn họ đã không đến mức chột dạ cùng anh chạy tới Hào Sơn mấy ngày.
"Sợ đắc tội ba tôi nhưng không sợ đắc tội tôi đúng không? Được lắm!" Anh nhếch môi, "Muốn biến tôi thành tên ngốc lần hai hả?"
Nói xong, anh lập tức xoay người rời khỏi đại sảnh.
Lần này giận thật rồi.
"Hào Chi..."
Nghiêm Khôn định chạy theo gọi anh lại bị người còn lại kéo tay, "Đây là chuyện nhà người ta! Hào Chi có bà, có mẹ, không đến mức chịu thiệt đâu, nhưng còn cậu..." Anh ta cảnh cáo, "Muốn bị liên lụy hả?"
Nhà họ Hoắc rất có thế lực, muốn tạo chút phiền phức cho nhà bọn họ dễ như trở bàn tay.
...
Hoắc Hào Chi rời khỏi đại sảnh, xe đã ngừng ở cổng sân bay chờ anh.
Tài xế chạy tới, cúi đầu chào: "Cậu Hoắc."
"Hoắc Trọng Anh đến đây lúc nào?"
"Hai ngày trước."
"Ký rồi?"
"Dạ vâng."
"Hay lắm, chân trước tôi vừa đi, sau lưng anh ta liền tới." Sắc mặt Hoắc Hào Chi âm trầm, "Phụ từ tử hiếu hợp sức chơi tôi, đừng tưởng mọi việc đã kết thúc!"
"Cậu Hoắc, bây giờ chúng ta đi đâu?"
"Xe để tôi tự lái." Hoắc Hào Chi mở cửa xe chỗ ghế điều khiển, quay đầu dặn dò, "Anh về trại nuôi ngựa, đám người cầm tiền lương của tôi mà không biết làm việc, hôm nay bảo bọn họ cút hết đi!"
...
Anh trực tiếp lái xe đến công ty.
Văn phòng ở thành phố G của ba anh nằm ở đây, thời gian này để duy trì vẻ chuyên nghiệp siêng năng của mình, rất có khả năng ông ta đang ở đây.
Ném chìa khóa cho bảo vệ, Hoắc Hào Chi mặt không cảm xúc đi vào. Trong mắt người khác, dáng vẻ này vô cùng hùng hổ đáng sợ.
Người ở quầy lễ tân thấy cậu Hoắc tới, vội gọi điện lên lầu.
Hoắc Hào Chi vừa tới thang máy, thư ký của Hoắc Trọng Anh đã tới. Ông ta cúi người, cung kính dẫn đường cho anh.
"Thông tin nhanh đấy!" Hoắc Hào Chi khinh thường.
"Cậu Hai." Thư kí vội đi theo, như muốn theo sát anh.
Hoắc Hào Chi nghe vậy, bỗng dừng lại, quay đầu.
"Cái gì?"
Hoắc Hào Chi không thường tới công ty, chỉ gặp mặt vài lần, ấn tượng sâu nhất chẳng qua là có lớp vỏ bọc đẹp đẽ bên ngoài. Hiện tại, nhìn thẳng vào đôi mắt đen nhanh kia, thư ký đột nhiên thấy rét run.
"Cậu Hai..."
Hoắc Hào Chi trực tiếp nắm lấy cổ áo ông ta, hỏi lại lần nữa, "Ông kêu tôi là gì?"
Khóe môi trên gương mặt tuấn tú hơi cong lên, trông vô hại nhưng lại khiến người ta phải rùng mình.
Thư ký cuối cùng cũng nhớ ra rằng cậu chủ ăn chơi trác táng trước mặt không chỉ kiêu ngạo không nghe ai, còn là một tiểu ma đầu không hơn không kém.1
Năm mẹ con Hoắc Trọng Anh vào cửa, từng có người dùng chuyện con riêng của ba anh lớn hơn anh ra cười nhạo, bị anh tát một cái phải vào viện năm hơn hai tháng. Đến cuối cùng, ba mẹ người ta còn phải mang quà tới tận nhà xin lỗi.
Lúc trẻ có lời đồn nói anh khi còn ở Anh du học từng dùng súng, thiếu chút bắn chết tên cướp vào nhà họ.
Mười lăm mười sáu tuổi anh đã to gan như vậy, bây giờ còn có gì không dám làm?
Những người không biết sợ mới đáng sợ nhất.
Nếu anh hôm nay quyết tâm xử lý ông ta, ở đây ai cũng không cản anh được.
"Cậu Hoắc." Ông ta run sợ gọi lại.
Hoắc Hào Chi buông tay, phủi phủi vai ông ta: "Hoắc Trọng Anh đâu?"
"Tổng giám đốc không ở đây..."
Anh lại mặc kệ, trực tiếp đẩy cửa vào văn phòng.
Tầng cao nhất trống không, quả nhiên không có người. Hoắc Hào Chi đi dạo một vòng, đứng trước một bình hoa cổ.
"Bước ra là một đao, né tránh cũng là một đao, ông mau kêu anh ta bước ra đây!"
"Tổng giám đốc đang bận..." Bí thư khó xử.
Hoắc Hào Chi trực tiếp duỗi tay đẩy, bình hoa lập tức rơi xuống, vỡ thành từng mảnh.
"Lỡ tay." Hoắc Hào Chi đút hai tay vào quần, tỏ vẻ vô tội, lại chậm rãi đi đến trước mặt bình sứ khác, "Ông nói xem anh ta đang bận gì hả? Bận phá đồ của tôi sao?"
"Cậu..."
Thư ký còn chưa kịp nói gì, lại một món đồ sứ bị phá hỏng.
Hoắc Hào Chi lướt qua tất cả món đồ dễ vỡ trong phòng, đến khi mệt mỏi ngồi xuống ghế da trâu trước bàn làm việc nghỉ ngơi, Hoắc Trọng Anh cuối cùng cũng chạy tới.
Hoắc Hào Chi gác chân lên bàn.
Người đến đang ở tuổi lập gia đình, kính gọng vàng, đồ vest giày da, dáng vẻ là người trong thương trường.
Anh ta nhìn căn phòng, đột nhiên bật cười: "Hào Chi, em ấu trĩ như vậy đúng là trẻ con."
Hoắc Hào Chi không cười: "Xé hợp đồng đi. Đồ của tôi, anh không có quyền ký tên."
"Hào Chi, việc này em tìm anh cũng vậy thôi, không được ba cho phép, anh dám làm gì?" Hoắc Trọng Anh ra hiệu cho thư ký đi lấy trà, anh ta tự mình rót cho anh một ly, đẩy tới trước mặt, "Hay là em về để đô tìm ba thử xem?"
"Anh cho rằng chút hành động này của mẹ con hai người có thể gạt được ai?" Hoắc Hào Chi hất đổ ly nước vào mặt anh ta, "Nếu không phải anh xúi giục, ông ta chắc chắn sẽ không đầu tư vào Hoàn Hải."
Nụ cười trên mặt Hoắc Trọng Anh cứng lại, tay nắm chặt thành đấm rất lâu mới buông lỏng.
Thư ký cuống quít chạy tới giúp anh ta lau mặt, lại bị anh ta đẩy ra.
"Chuyện này ván đã đóng thuyền. Hào Chi, bây giờ em tới tìm tôi thì thế nào? Có thể thay đổi gì sao?"
"Có thể chứ!" Hoắc Hào Chi cuối cùng cũng đứng dậy, một quyền đánh vào mặt anh ta, "Nếu bảo tôi là trẻ con, đánh anh vài cái chắc không sao đâu nhỉ?"
Mắt kính của Hoắc Trọng anh rơi xuống sàn, khóe môi bầm tím.
"Anh cho rằng địa vị của mình đã được củng cố rồi sao?" Hoắc Hào Chi lạnh lùng nhìn anh ta, "Đừng có chọc tôi. Đây là lần cuối cùng tôi cảnh cáo anh đấy!"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT