Kiều Vi lắc đầu, nỗ lực ép bản thân tỉnh táo lại, nhìn vào gương điều chỉnh lại sắc mặt, cuối cùng mới mở cửa.
"Vi Vi..." Quý Viên nghẹn ngào gọi, cô ấy vẫn luôn ở ngoài cửa toilet chờ cô, "Sao lại ho nhiều thế?"
"Chắc là bị cảm."
"Chi bằng chúng ta tới bệnh viện khám đi..." Quý Viên lo lắng, "Có phải sốt rồi không?"
"Không có." Kiều Vi lắc đầu, "Uống thuốc rồi sẽ không sao."
"Tớ đi lấy thuốc trị cảm cho cậu."
Không kịp cho Kiều Vi nói gì, Quý Viên đã xoay người chạy ra phòng khách.
Kiều Vi thở dài.
Quý Viên là hòn ngọc quý trên tay cả nhà, mười ngón tay chưa từng dính nước, cô ấy nào biết thuốc cất ở đâu?
Quả nhiên, chạy đi chưa đến hai phút, cô ấy liền hô to gọi nhỏ với phòng bếp: "Mẹ, tủ thuốc nhà mình ở đâu vậy?"
OoOoO
Bữa tối dọn đầy một bàn, đều là món lúc nhỏ Kiều Vi và Quý Viên thích ăn, đáng tiếc dù tay nghề tốt thế nào, hôm nay Kiều Vi vẫn không có tâm trạng ăn uống.
Nhận ánh mắt quan tâm của người lớn, cô căng da đầu ăn hết nửa chén, cuối cùng cũng chờ được ba mẹ Quý Viên ra ngoài, chuẩn bị trước cho buổi biểu diễn tối nay.
Nhà hát nhạc kịch là đại bản doanh của ban nhạc thành phố G, rất gần nhà họ Quý. Kiều Vi nhắm mắt dựa vào sô pha nghỉ ngơi, chờ Quý Viên cơm nước xong, lại thay đồ. Gần tới giờ mở màn, hai người mới cùng đi xe đến.
Nhà hát này khi nhỏ Kiều Vi rất thường tới, năm bảy tám tuổi, ba đã từng dẫn cô lên sân khấu biểu diễn.
Khi đó cô nhớ hầu hết tên cô chú trong ban nhạc, còn thường cùng Quý Viên trốn sau màn che nhìn mọi người tập luyện.
Sảnh nhà hát thay đổi hơn khi xưa rất nhiều, hai cây bạch quả trong sân vẫn vươn cao, dù vào mùa này chỉ còn cành cây trụi lủi, nhưng không hề mất đi chút khí thế nào.
Bảo vệ vẫn là hai chú ấy, đã nhiều năm qua đi, bọn họ sớm không còn nhận ra Kiều Vi, vẫn là Quý Viên lấy ra thiệp mời, hai người họ mới bằng lòng cho cô qua.
Mọi thứ trong trí nhớ dường như đều thay đổi, nhưng cũng dường như chẳng thay đổi gì cả.
Đây là buổi hòa nhạc biểu diễn những bài của ba cô.
Ban đầu, khi Kiều Vi ở trong điện thoại nghe dì Quý nói, chỉ nghĩ đây là một buổi hòa nhà bình thường, tới cổng đại sảnh rồi mới biết, rất nhiều xe của các trường âm nhạc dừng bên ngoài.
Phát hiện ánh mắt nghi ngờ của Kiều Vi, Quý Viên cười rộ giải thích: "Buổi biểu diễn lần này do đại học âm nhạc bỏ vốn ra mời mọi người đấy, nói là để chúng ta cảm nhận sức ảnh hưởng của bậc thầy âm nhạc."
Vừa vào trong, hội trường đã được học sinh ngồi lấp đầy, Quý Viên trực tiếp dẫn cô lên lầu hai.
Sau ánh đèn lập lòe mấy lần, xung quanh dần yên tĩnh, thính phòng hoàn toàn tối sầm lại.
Khúc nhạc dạo là tác phẩm thành danh của ba cô, Biên giới biển.
Phần mở đầu của bass như biển rộng cuộn sóng, từng đợt dâng trào, làn gió phả vào mặt dẫn dắt tiếng đàn violin nối tiếp, nhịp 3/3 đầy cá tính như bước chân nhẹ nhàng, tràn ngập khao khát hướng tới tương lai.
Sân khấu và ánh đèn quen thuộc, điểm khác biệt chính là vị trí độc tấu violin kia, lúc trước thuộc về ba cô.
Cô không biết vì sao, trong khoảnh khắc này, bỗng nhiên cảm thấy trước mắt trở nên mơ hồ.
Tất cả cảnh tượng trên sân khấu dần trùng lặp với quá khứ.
Đây là giai điệu ba cô viết năm cô chào đời.
Giai điệu quen thuộc này cô đã luyện tập trăm ngàn lần khi nhỏ, nhạc phổ ba cô tự tay chép cho cô bây giờ còn cất trong gác xếp đầy bụi và không nắng.
Đã bao lâu rồi cô không mở cái rương đó lần nữa?
Có thật sự chỉ vì khống chế không chạm vào không?
Trong sảnh chỉ còn tiếng violin và tiếng sáo song tấu, âm sắc cao thấp hòa quyện, sóng biển mênh mông rộng lớn thật giống cái ôm của ba.
Người khác đắm chìm vào âm nhạc bay bổng, nhưng lòng bàn tay Kiều Vi lại ngày càng nắm chặt.
Giờ phút này, cô thật muốn khóc một trận cho đã.
Nhưng cuối cùng cô chỉ nhìn chằm chằm sân khấu dưới ánh đèn, từng giọt nước mắt lặng lẽ rơi đầy mu bàn tay.
Đối với giới âm nhạc mà nói, thật ra ba vẫn còn rất trẻ. Ông như sao băng lóa mắt trên trời, sau khi để lại vầng sáng lộng lẫy liền biến mất khỏi âm nhạc, cũng biến mất khỏi cuộc đời Kiều Vi.
Ngoại trừ tư liệu hình ảnh ông tỏa sáng khi còn trẻ, ngoại trừ những bản thảo cất ở bảo tàng, ngoại trừ tên cùng tác phẩm của ông trong sách giáo khoa...
Dường như chẳng thể tìm được chút tung tích ông ấy còn sống trên thế giới này.
Cô không biết ba cô còn sống hay không, nhưng cô biết, mình sắp chết rồi.
Cô chưa bao giờ hối hận như vậy, vì sao lại lãng phí thời gian của bản thân vào những việc mình không hề thích, vì sao phải nơm nớp lo sợ, sống vì những người không liên quan kia chứ?
Một chút cô cũng không hề hạnh phúc.
Cô quá áp lực.
Cô trách ba vì sao không dẫn theo cô cùng đi, trách mẹ vì sao ích kỷ lạnh nhạt như vậy, nhưng người cô trách nhiều nhất thật ra là bản thân cô, cô nhát gan yếu đuối, biến bản thân thu nhỏ lại, khiến tất cả sức giãy giụa nhỏ bé đến mức không thể thấy.
Chẳng ai kề dao lên cổ cô, ngoại trừ chính cô, không ai có thể khống chế cuộc đời cô cả.
Nhưng cô, mãi đến bây giờ mới bừng tỉnh.
"Vi Vi?" Quý Viên quay đầu, trong bóng đêm, cô không ngờ lại thấy bạn tốt ngồi cạnh của mình lại khóc, "Cậu khóc à?"
Sau một lúc lâu vẫn không nhận được câu trả lời của Kiều Vi.
Quý Viên lo lắng.
Cô chưa bao giờ thấy Kiều Vi khóc.
Cho dù chỉ là ngậm nước trong mắt cũng chưa từng.
Trong lòng cô, Kiều Vi là người rất có chủ kiến, cô ấy luôn biết mình muốn làm gì, trong cơ thể mảnh khảnh kia luôn chứa năng lượng cực lớn, cho dù năm đó nghỉ học ở trường âm nhạc, cô ấy cũng có thể lập tức dựa vào sức lực của mình thi đậu trường đại học số một ở thành phố G
Cô ấy dũng cảm kiên cường, không chịu khuất phục, bước ra nửa bước liền quyết không lùi về sau.
Khác với cô.
Nếu không phải trùng hợp quay đầu, đời này có lẽ cô sẽ không thấy bộ dáng Kiều Vi khóc thút thít. Trong khoảnh khắc đó, cô thật sự hối hận khi đưa Kiều Vi tới nơi này.
Cô muốn Kiều Vi lần nữa chơi đàn, dùng hết mọi cách dụ dỗ cô ấy, lừa cô ấy.
Nhưng cô lại không nghĩ đến, khát vọng với sân khấu của Kiều Vi chưa bao giờ ít hơn cô, lúc trước cô ấy phải hạ bao nhiêu quyết tâm, có bao nhiêu đau khổ mới có thể từ bỏ được việc chơi đàn?
Quý Viên cũng muốn khóc theo: "Vi Vi, cậu đừng khóc mà..."
Cô nắm chặt tay Kiều Vi, là cô ấu trĩ nông cạn, là lỗi của cô!
"Chúng ta đi thôi, chúng ta không nghe nữa, bây giờ ra ngoài."
"Không." Kiều Vi lắc đầu. Ánh mắt cô trước sau vẫn hướng về sân khấu, môi mỏng hé mở, "Quý Viên."
Quý Viên vội gật đầu, nắm chặt tay cô, dựng lỗ tai lên nghe cô nói tiếp.
"Bây giờ tớ quay lại nơi đó, còn kịp không?"
Giọng Kiều Vi khàn khàn giống như ba ngày chưa nói chuyện, cũng giống như người đi trên sa mạc đã rất lâu không được uống nước.
Rất trầm, mỗi một chữ đều rất nặng nề.
Quý Viên không dám tin vào tai mình, nước mắt cuối cùng cũng không nhịn được mà rơi xuống, cô cố gắng không cho bản thân khóc thành tiếng, nhào vào lòng Kiều Vi.
Buổi biểu diễn cuối cùng cũng kết thúc, nhiệt độ lúc này đã xuống rất thấp, Kiều Vi lại cảm thấy cả người nóng ran.
Ba mẹ Quý Viên đi nói chuyện, nhân viên quản lý giao cho họ mượn nhà hát trống một lúc.
"Vi Vi, tớ mượn được đàn của chú Đàm này! Tớ vừa nói tên cậu chú ấy liền cho mượn, bất công quá." Quý Viên xách hộp đàn vội chạy tới.
"Người ta hiện giờ là trưởng ban nhạc đấy." Quý Viên nâng hộp đàn đến trước mặt cô, tươi cười, "Tuy rằng không bằng đàn của chú để lại cho cậu, nhưng cậu có thể mượn kéo trước."
Kiều Vi nhận lấy, ngón tay vừa chạm vào hộp đàn, còn chưa mở ra, cô đã ngửi được mùi tùng quen thuộc.
Tim đập loạn nhịp, ngón tay bắt đầu run rẩy.
Trên sân khấu rực lửa, chiếc đàn màu nâu dường như tự phát ra ánh sáng. Phần eo cùng tay cầm có các đường vân mịn màng, vân gỗ vô cùng đẹp mắt.
Cô vuốt ve phần bụng đàn, run lên, âm G trầm đục lần nữa vang vọng bên tai.
Lâu quá.
Cô chờ khoảnh khắc này, thật sự lâu quá rồi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT