Đôi mắt to tròn đầy nước của Tô Hiểu Nhiên lập tức sáng lên.
Cô mở to mắt nhìn Dịch Quốc Thiên: “Đàn anh, anh nói rất đúng.”
“Ông xã em vẫn luôn là Tần Kiến Trung khám mắt cho anh ấy, luôn khám Đông y.”
“Nói không chừng Đông y lại có hi vọng.”
Thấy cô phần khích như vậy, Dịch Quốc Thiên cười: “Anh cũng chỉ cung cấp ý tưởng mà thôi, không hề có nghĩa Đông y nhất định có thể trị khỏi được.”
“Em có thể đưa ông xã xem đi xem sao, nhỡ đâu có thể trị khỏi thì sao?”
Tô Hiểu Nhiên vội vàng gật đầu: “Vâng.”
“Vậy đàn anh, anh có thể nói địa chỉ của ông cụ kia cho em không? Hôm nào xem đưa ông xã em đi.”
“Trong một ngọn núi ở quê chúng ta.”
Dịch Quốc Thiên cau mày suy nghĩ: “Có điều Hiểu Nhiên, anh kiến nghị tốt nhất em nên dùng danh nghĩa đưa ông xã em đi thư giãn, đưa anh ta đến ngọn núi đó, nhân tiện đến chỗ ông cụ Đông y.”
Tô Hiểu Nhiên nhíu mày: “Tại sao?”
Dịch Quốc Thiên bắt đầu dụ dỗ cô: “Một, là vì bác sĩ Đông y đó có quan hệ thân thích với anh, ông xã em vẫn luôn có địch ý với anh, nếu nghe thấy em đưa anh ta đi, anh ta sẽ điều tra, điều tra ra bác sĩ Đông y kia có quan hệ với anh, anh ta sẽ hiểu nhầm.”
Tô Hiểu Nhiên ngần ra, sau đó gật đầu: “Ừ, còn gì nữa?”
“Còn có chính là…”
Dịch Quốc Thiên lại suy nghĩ: “Nhất định ông xã em còn hi vọng có thể chữa khỏi mắt hơn em, nhưng Đông y chỉ là thử thôi, em không nói trước với anh ta, anh ta sẽ không ôm hi vọng, cuối cùng thất vọng, đúng không?”
Tô Hiểu Nhiên mím môi suy nghĩ: “Cũng đúng.”
Hít sâu một hơi, cô mang theo cảm kích nhìn Dịch Quốc Thiên: “Cảm ơn đàn anh, chắc gần đây ông xã em có thời gian.”
“Em tìm thời gian lấy cớ đưa anh ấy về thăm bà nội thư giãn, nhân tiện đưa anh ấy đi xem sao.”
Sau khi quyết định như vậy, bữa tối hôm đó, Tô Hiểu Nhiên dính bên cạnh Mặc Hiên Sâm.
“Ông xã ông xã, chúng ta đã lâu rồi không đi thăm bà nội.”
Cô nằm trên đùi Mặc Hiên Sâm, đôi mắt đen láy nhìn anh.
Mặc Hiên Sâm cười nhẹ một tiếng giơ tay xoa đầu cô: “Không phải mấy ngày trước vừa mới gọi điện thoại, nói đã xuất viện về nhà rồi sao?”
“Nhưng gọi điện thoại là gọi điện thoại, gặp mặt là gặp mặt.”
Tô Hiểu Nhiên cong môi: “Ông xã, đúng lúc gần đây vừa mới bàn xong một mối làm ăn lớn, các nhân viên đều ra ngoài thư giãn, anh cũng nên thả lỏng một chút.”
“Em đưa anh về quê thăm bà nội, nhân tiện thư giãn một chút, dẫn anh đi bắt cá cho mèo ăn có được không?”
Mặc Hiên Sâm cười: “Em còn biết bắt c4?”
“Tất nhiên biết rồi.”
Nhắc đến những kỹ năng học được khi ở dưới quê, Tô Hiểu Nhiên vô cùng tự hào ngắng cao đầu: “Em câu cá hay bắt cá đều rất giỏi đấy.”
“Từ nhỏ những người trong thôn đã không bằng em rồi.”
Mặc Hiên Sâm cười: “Em lợi hại vậy sao?”
“Vâng.”
Tô Hiểu Nhiên nghiêm túc giảng cho anh: “Bắt cá giống câu cá, đều phải bình tĩnh, nghiêm túc.”
“Khi em bình tĩnh nghiêm túc, những đứa trẻ khác đều không phải đối thủ của em.”
“Khi còn nhỏ em luôn bắt được rất nhiều cá, con to thì để cô rửa sạch rán lên, con nhỏ thì mang về nhà cho Qủa đào nhỏ ăn.”
“Qủa đào nhỏ là mèo em nuôi dưới quê. Em nhặt về từ khi còn nhỏ bằng bàn tay.”
“Bây giờ chắc gọi là Qủa đào to rồi.”
Dù sao cũng là đứa trẻ lớn lên dưới quê, Tô Hiểu Nhiên nằm trên đùi Mặc Hiên Sâm, nhắc đến chuyện dưới quê, vừa nói đến thì không dứt.
Từ mèo mà cô nuôi, đến cả Ngai Nhân nhà bên sinh ra một đứa con mập mạp, chuyện trong nhà, cô đều kể cặn kế cho anh nghe.
Đến cả quản gia ở bên cạnh cũng nghe đến nỗi buồn ngủ.
Những người nhà quê đó, bọn họ hoàn toàn không quen biết, cũng hoàn toàn không quan tâm có được không. Ai nghe vào chứ.
Nhưng Mặc Hiên Sâm lại nghiêm túc, bình tĩnh, vừa xoa đầu cô, vừa nghe những câu chuyện nhỏ của cô, thỉnh thoảng còn tò mò hỏi một chút.
Ví dụ “Cuối cùng Tô Vãn Tình đó đã gả cho người ta chưa?”
Ví dụ “Bạch Minh nhà chú em cũng biết trèo cây sao?”
Thậm chí, anh còn quan tâm hỏi tuổi của bà cụ trong thôn nhà họ Tô mà Tô Hiểu Nhiên nói.
Thím Lý và ông Chu đều xem đủ rồi.
Đây vẫn là cậu chủ của bọn họ sao?
Bình thường cậu chủ của bọn họ đều lạnh lùng đến mức lười nghe chuyện phong lưu của Mặc Tử Hàn.
Bây giờ lại có thể bình tĩnh nghe Tô Hiểu Nhiên kể chuyện trong nhà của những người nhà quê đó sao?
Quả nhiên thứ như tình yêu, có thể khiến gười ta hoàn toàn mát đi lý trí mà.
Tô Hiểu Nhiên nằm trên đùi Mặc Hiên Sâm kể chuyện, cuối cùng kể đến ngủ mát.
Mặc Hiên Sâm nhẹ nhàng cúi đầu xuống, vuốt mái tóc đen láy của cô, khóe môi không nhịn được khẽ nhếch lên.
Ngắng đầu, anh nhìn quản gia đang buồn ngủ đứng phía sau: “Ép chặt hành trình gần đây, rút ra thời gian một tuần.”
Quản gia hồi thần lại, cau mày nhìn Mặc Hiên Sâm: “Cậu chủ, cậu là… muốn về quê với cô chủ sao?”
Nên Trong giọng nói trầm thấp của Mặc Hiên Sâm toàn là cưng chiều: “Xem dáng vẻ, cô ấy nhớ nhà rồi.”
Đã một tháng từ khi cô gả cho anh rồi, cô nhớ nhà cũng là bình thường thôi.
Anh nên sớm chăm sóc cảm nhận của cô, đưa cô về quê.
Đây là thất chức của một người làm chồng như anh.
Quản gia cau mày: “Nhưng cậu chủ, bây giờ đang là thời gian mắu chốt.”
“Sau khi chúng ta ký thỏa thuận với tập đoàn Đông Lâm, tập đoàn Đông Lâm có thể phản bội bát kỳ lúc nào, cũng có thể đưa ra hàng chất lượng kém bắt kỳ lúc nào.”
“Bên phía tập đoàn sẽ phải đối mắt với các loại vấn đề bát kỳ lúc nào, cần phải có cậu ngòi trần.”
Mặc Hiên Sâm nhắm mắt thở một hơi: “Thử điều Cố Minh Chung trở về đi.”
Cả người quản gia Bạch khựng lại.
“Cậu chủ, Cố Minh Chung liên quan đến quá nhiều chuyện, điều cậu ta trở về có phải quá lộ liễu không?”
“Không lộ liễu.”
Mặc Hiên Sâm cúi đầu vuốt mái tóc mềm mại của Tô Hiểu Nhiên: “Mặc dù cậu cả Cố Minh Chung nhà họ Cố đã đoạn tuyệt quan hệ với nhà họ Có, làm ra thành tựu ở nước ngoài.”
“Nhưng anh ta vẫn dành tình cảm cho em gái anh ta Cố Tử Dao.”
Quản gia Bạch gật đầu: “Cậu ta có tính cách như vậy.”
“Nếu đã như vậy…”
Trong đôi mắt sâu không thấy đáy của Mặc Hiên Sâm lóe lên một tia sáng giảo hoạt: “Vậy thì cô chủ Cố Tử Dao nhà họ Cố xảy ra tai nạn xe, nằm hôn mê không tỉnh, không rõ sống chết trong phòng ICU, Cố Minh Chung nóng lòng từ nước ngoài trở về, không vấn đề gì chứ?”
Quản gia Bạch: “…”
“Không vấn đề gì.”
Mặc Hiên Sâm đứng dậy, ôm cơ thể nhỏ nhắn của Tô Hiểu Nhiên trong lòng: “Vậy thì quyết định như vậy đi.”
Quản gia Bạch mím môi: “Được, tôi sẽ đi thông báo với Cố Minh Chung và nhà họ Có.”
Nói xong, ông ấy lại cảm thấy có chút không ổn, quay đầu nhìn bóng lưng Mặc Hiên Sâm bé Tô Hiểu Nhiên lên lầu: “Nhưng cậu chủ, Cố Tử Dao đang là một người bình thường như vậy, nếu đưa ra tin tức cô ta hôn mê không tỉnh, cô ta sẽ không thể ra ngoài gặp người khác được nữa.”
“Cô ta có đồng ý không?”
Mặc Hiên Sâm nhàn nhạt nhướng môi, bình thản bề Tô Hiểu Nhiên lên lầu: “Cô ta sẽ đồng ý.”
“Nói với cô ta, đây là hình phạt cho việc khiêu khích ly gián.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT