Từng lời từng chữ của những người phụ nữ đó, đều giống như một mũi dao sắc nhọn cắm vào tim Tô Hiểu Nhiên.

Tay cầm cốc nước của cô bắt đầu hơi run.

Vốn dĩ, cô rất vui vẻ rất phấn khỏi cảm thấy tuyệt vời khi cô có một ông xã biết làm ăn. Nhưng cô không ngờ, sẽ nói người nói như vậy sau lưng cô.

Nhưng hình như bọn họ nói không sai.

Từ khi bắt đầu làm Tống giám đốc của tập đoàn Tô thị, thật ra cô chưa làm gì cho tập đoàn Tô thị cả.

Không những không làm gì, thậm chí tối qua khi Mặc Hiên Sâm đang bàn hợp đồng quan trọng, cô vẫn còn đang bận chuyện của mình.

Nhưng sau khi anh thành công, cô lại yên tâm thoải mái mà ở đây, hưởng thụ sự tán thưởng của người khác, hưởng thủ thành quả lao động của anh.

Cô hình như quả thật rất vô dụng.

“Tổng… Tống giám đốc Tô.” Có người đụng vào cô, ngạc nhiên hô lên.

Trong phòng trà lập tức trở lên yên tĩnh.

Tô Hiểu Nhiên chào hỏi với người kia, lúc này mới đi vào trong phòng trà.

Những cô gái vừa rồi còn đang nghị luận về Tô Hiểu Nhiên, yên lặng đứng trong đó nhìn cô.

Những cô gái này từ cách ăn mặc đến hành vi, đều có khí chất của tư sản.

Cảm giác hoàn toàn khác biệt với loại khí chất trên người Tô Hiểu Nhiên.

Dưới sự quan sát của những cô gái này, Tô Hiểu Nhiên đi rót nước nóng, điều chỉnh nhiệt độ.

Trong miệng bọn họ, cô là Tống giám đốc Tô, nhưng khi Tô Hiểu Nhiên đối mặt với bọn họ, trong lòng cảm thấy tự ti.

Cô và bọn họ có cách biệt quá xa.

Ảo não không vui, cô gái nhỏ trở về phòng họp.

Lúc này, Mặc Hiên Sâm đã sắp xếp xong những việc cần chú ý hiện tại, đợi cô quay lại tiến hành khen thưởng những nhân viện có đóng góp vào tối qua.

Anh đưa danh sách nhân viên cho cô: “Tiếp theo, để Tống giám đốc Tô của mọi người, đọc tên những nhân viên sẽ được tăng lương vào cuối thàng này cho chúng ta nghe.”

Sau khi giọng nói trầm thắp của người đàn ông vang lên, trong phòng họp vang lên tiếng vô tay rộn ràng.

Tô Hiểu Nhiên không hiểu sao cảm thấy danh sách trong tay có chút bỏng tay.

Cô ngước mắt, nhìn mọi người trong phòng họp, cuối cùng có chút thất bại trả danh sách cho Mặc Hiên Sâm.

Trong giọng nói của cô gái nhỏ có chút thất bại, mang theo máy phần tự giễu: “Tôi không có tư cách tiến hành khen thưởng gì với mọi người cả.”

“Vẫn nên để Tống giám đốc Mặc đọc đi.”

Nói xong, cô quay người, có chút chua sót rời khỏi phòng họp.

Trước ngày hôm nay, cô luôn cảm thấy cô và Mặc Hiên Sâm là vợ chồng, của cô chính là của anh, của anh chính là của cô.

Cho nên cô chưa bao giờ nghĩ về vấn đề rốt cuộc mình có xứng hay không.

Nhưng vừa rồi nghe thấy lời nói của những người phụ nữ đó, cô cảm thấy… cô quả thật rất không xứng.

Trong phòng họp trở lên yên tĩnh.

Mặc Hiên Sâm nhíu mày, ném danh sách cho Giang Đạt Dũng, đuổi theo phương hướng Tô Hiểu Nhiên rời đi.

Cô gái nhỏ chạy lên sân thượng trên tầng cao nhất.

Gió trên sân thượng rất lớn, làm tung chiếc áo phông trắng rộng trên người cô, thổi loạn mà tóc dài đen của cô.

Khi Mặc Hiên Sâm di chuyển xe lăn đến sân thượng, cô đang đứng quay lưng về phía anh, đứng trên sân thượng, hét cái gì đó về phía gió lớn.

Anh không nghe rõ cụ thể cô hét cái gì, nhưng anh nghe rõ bốn từ: “Tôi rất vô dụng.”

Cô vậy mà lại cảm thấy mình rất vô dụng.

“Hiểu Nhiên.”

Giọng nói trầm thấp của người đàn ông vang lên phía sau, khiến Tô Hiểu Nhiên đang phát tiết cảm xúc khựng lại.

Cô quay đầu lại, mắt đỏ hồng nhìn anh: “Sao anh lại lên sân thượng?”

Anh không nhìn thấy gì, biện pháp bảo vệ trên sân thượng lại không đủ chắc chắn, nhỡ đâu anh không cẩn thận đụng vào chỗ nào rơi xuống thì làm sao?

Nghĩ đến đây, cô hít mũi, vội vàng chạy đến kéo xe lăn của anh vào trong thang máy: “Anh không thể lên đây, mau quay lại.”

Anh vươn bàn tay to giữ lấy cô: “Em có thể lên, sao tôi không thể lên?”

“Em và anh không giống nhau.”

Tô Hiểu Nhiên mím môi: “Em nhìn thấy, anh không nhìn thấy. Ở đây rất nguy hiểm.”

“Biết nguy hiểm, em càng nên đi cùng tôi.”

Mặc Hiên Sâm nhàn nhạt ngẩng đầu lên, cảm nhận gió trên sân thượng: “Đã rất lâu rồi tôi chưa đến nơi cao gió thổi như vậy.”

Tay Tô Hiểu Nhiên đang muốn kéo anh trở về hơi khựng lại.

Cô mím môi: “Ông xã, anh muốn hóng gió ở đây sao?”

Mặc Hiên Sâm gật đầu: “Em phải ở cùng tôi.”

“Mắt tôi không nhìn thấy, em là đôi mắt của tôi.”

Cơ thể Tô Hiểu Nhiên khựng lại.

Một lúc sau, cô có chút thất vọng cúi đầu: “Thật ra Bất Ngôn thích hợp hơn em.”

“Thân thủ của cậu ta rất tốt, không những có thể làm đôi mắt của anh, còn có thể bảo vệ anh.”

kEm 2 “Trong mắt tôi, ai cũng không bằng em.”

Mặc Hiên Sâm cười nhẹ, kéo tay cô đặt lên xe lăn anh: “Chanh nhỏ, em có biết, từ nhỏ đến lớn, tôi nhận được bao nhiêu lời chỉ trích và nghị luận không?”

Tô Hiểu Nhiên mím môi, không nói gì.

Thật ra cô biết đến cả Giang Đạt Dũng cũng có thể nói anh xui xẻo ở trước mặt anh, đừng nói đến người khác.

Giọng nói trầm tháp của Mặc Hiên Sâm bay trong gió: “Có người nói, tôi là sao chỗi.”

Tô Hiểu Nhiên lắc đầu: “Em biết anh không phải.”

“Em vẫn sống tốt bên cạnh anh mà.”

Anh cười nhẹ: “Có người nói anh xui xẻo.”

“Có người nói tôi không xứng mang họ Mặc.”

“Có người nói tôi nên tự sinh tự diệt, rời khỏi nhà họ Mặc.”

“Có người nói tôi sống như vậy, không bằng chế.”

Anh tự giễu, dải lụa đen trên mắt khiến anh trở lên thần bí lại thê lương: “Em nói xem, tôi nên nghe ai?”

Tô Hiểu Nhiên mãnh liệt lắc đầu: “Bọn họ đều muốn đả kích anh, anh không được nghe, cũng không được tin.”

Cô thậm chí có chút kích động nắm lấy tay anh: “Ông xã, dừng nghe người khác nói, mình sống vui vẻ mà quan trọng nhất.”

Mặc Hiên Sâm cười: “Đừng nghe người khác nói, mình sống vui vẻ là quan trọng nhất?”

“Vâng.”

Người đàn ông giơ tay, kéo cô vào trong lòng anh, ôm cô: “Vậy vừa rồi em ở đây buồn rầu cái gì chứ?”

Cả người Tô Hiểu Nhiên khựng lại: “Em…”

“Vốn dĩ đang vui vẻ ra ngoài rót nước cho tôi, kết quả khi trở về, đến cả đọc danh sách nhân viên được tăng lượng cũng không muốn đọc nữa.”

Anh giơ tay bóp khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại của cô: “Để tôi đoán xem, bà xã nhỏ của tôi đã xảy ra chuyện gì?”

“Nhất định là nghe thấy người khác nói.”

Anh cố ý học giọng điệu khinh thường của những cô gái kia: “Cô ta dựa vào cái gì mà làm Tống giám đốc chứ? Cô ta không biết làm gì cả, còn không phải dựa vào ông xã cô ta sao?”

“Cô ta dựa vào đàn ông cũng không biết xáu hổ còn đến đây mở cuộc họp nữa, thật sự không biết xấu hỗ.”

Mỗi một câu nói của anh, đều đúng.

Mặt Tô Hiểu Nhiên đỏ lên, lại trắng bệch, cuối cùng bị giọng điệu của anh chọc cười.

Cô có chút xấu hỗ giơ tay ôm lấy cỗ anh, giương đôi mắt to ngắn nước nhìn anh: “Ông xã, sao cái gì anh cũng biết vậy?”

“Bởi vì tôi là ông xã em.”

Anh mỗ một cái lên môi cô: “Đừng trở thành người bởi vì những lời bàn tán của người khác mà nghi ngờ bản thân mình, được không?”

Cô xấu hỗ cúi đầu: “Nhưng em thật sự cảm thầy em ở phương diện này rất vô dụng.”

“Ông xã em rất hữu dụng là được rồi.”

Anh càng ôm chặt cô trong lòng: “Tôi vẫn còn nhớ, Chanh nhỏ của tôi học khoa tim, sau này phải làm bác sĩ khoa ngoạt rất lợi hại đấy.”

“Hiểu đạo lý có trước có sau, kỹ năng nghiệp vụ nghiên cứu am hiểu chuyên sâu, có lẽ những người bàn tán về em kia, nói không chừng sau này còn được em làm phẫu thuật tim cho đấy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play