Đường Nhất Vi phần khích đến mức gần như muốn vỗ tay cho Tô Hiểu Nhiên.

Chắc chắn rồi, mặc dù gia đình Tô Hiểu Nhiên có rất nhiều chuyện rắc rồi, nhưng đầu óc cô vẫn rất tỉnh táo trước những sự kiện lớn như thế này.

Sắc mặt lớp trưởng trở nên vô cùng khó coi.

Cậu ta dùng vẻ mặt vặn vẹo nhìn Tô Hiểu Nhiên: “Chanh nhỏ, số tiền này không tính như vậy.”

“Lúc đầu khi cậu gặp khó khăn, các bạn học chung tay giúp đỡ. Tuy tiền không nhiều lắm, nhưng dù sao cũng như là trong lúc cậu gặp mưa thì đưa cho cậu cây dù, đúng không?”

“Cậu không thể vì mọi người đã đưa cho cậu ít tiền mà đối xử với tắm chân tình của chúng tớ như vậy được chứ?”

Tô Hiểu Nhiên cũng nhìn lớp trưởng và cười: “Thật ta tôi là người biết cảm ơn.”

“Nhưng các cậu cũng không thể thấy tôi là người nặng tình nghĩa mà bắt tôi cậu trả hơn hai tỷ tư cho một bữa cơm này của các cậu chứ?”

“Hơn hai tỷ tư, có thể chữa trị cho hai trẻ em mắc bệnh nan y đang ở ranh giới sống chết, cũng có thể xây dựng được một trường tiểu học đẹp đẽ ở quê hương chúng tôi.”

“Đừng nói là tôi không có nhiều tiền như vậy, cho dù là có, tôi cũng chỉ dùng nó để làm những việc có ý nghĩa.”

“Mà không phải là…”

Cô liếc nhìn một mớ hỗn độn ở hội trường.

“Mà không phải là chỉ tiêu nó cho một bữa ăn cho một nhóm người thậm chí không hề tôn trọng tôi.”

Những lời này Tô Hiểu Nhiên vừa thực tế vừa lạnh nhạt.

Hơn hai mươi tám sinh viên trong hội trường, nhanh chóng yên lặng.

Cuối cùng, vẫn là lớp trưởng là người đầu tiên có phản ứng.

Cậu ta mím môi nhìn Tô Hiểu Nhiên: “Chanh nhỏ, cậu nghĩ nhiều rồi, chúng tớ không có coi thường cậu.”

“Phải không?”

Tô Hiểu Nhiên cười nhạt một tiếng, sau đó quay đầu nhìn cô gái nhân viên phục vụ: “Cái gì nên nói tôi đã nói xong rồi.”

“Mười lăm triệu trên bàn là tiền tôi đã trả cho bọn họ, số tiền còn lại, nên làm cái gì thì làm.”

Cô không có nghĩa vụ phải làm người trả tiền cho những kẻ phô trương lãng phí lại xem thường cô.

Nói xong, Tô Hiểu Nhiên xoay người chuẩn bị rời đi.

Lớp trưởng lanh tay lẹ mắt kéo cô lại.

Cậu ta bóp cổ Tô Hiểu Nhiên: “Cậu không trả tiền, để chúng tôi bị cảnh sát bắt ư?”

“Tô Hiểu Nhiên, lòng dạ cậu thật độc ác.”

Hành động này của cậu ta, khiến cho Đường Nhất Vi và cô gái nhân viên phục vụ lập tức hoảng sợ.

Cô gái phục vụ chạy đi gọi người, Đường Nhất Vi vội vàng nói: “Lớp trưởng. Cậu làm cái gì vậy?”

“Tôi làm cái gì?”

Lớp trưởng cầm lấy con dao trên bàn kề vào cỗ Tô Hiểu Nhiên, trừng mắt nhìn Đường Nhất Vi: “Cậu không phải là bạn tốt của cậu ấy sao? Cậu liên hệ với gia đình cậu ấy, yêu cầu bọn họ đem tiền tới.”

Tô Hiểu Nhiên cau mày kêu tên lớp trưởng: “Trương Đình Tùng, cậu làm như vậy là phạm pháp.”

“Phạm pháp?”

Lớp trưởng cười lạnh một tiếng: “Uy hiếp cậu trả tiền là phạm pháp, cậu không thanh toán hóa đơn chúng tôi bị cảnh sát bắt cũng là phạm pháp, dù sao kết quả cũng như nhau.”

“Thay vì để cho cả lớp vào cục cảnh sát thì không bằng để mình tôi vào.”

Một câu nói, giành được sự ủng hộ của mọi người.

“Lớp trưởng thật là trọng tình trọng nghĩa.”

“Hu hu hụu, thật là lớp trưởng tốt của chúng ta.”

“So với Tô Hiểu Nhiên, thì lớp trưởng thật sự quá tốt.”

Từng tiếng bàn luận lần lượt vang lên xung quanh.

Tô Hiểu Nhiên cau chặt mày.

Trước đây cô ở trong lớp cô chỉ muốn chăm chỉ học tập thật tốt, trừ Đường Nhất Vi ra thì cô cùng những người bạn học khác nhiều nhất chỉ là giao tình đi học chung, hoàn toàn không thân.

Hôm nay, nghe thấy lời nói của những người bạn cùng lớp này, cô cảm thấy khiếp sợ không nói nên lời.

Hóa ra, thường ngày những bạn học trông giống người này, thực ra tam quan cũng chỉ là thế này.

“Chính là ở đây.”

Cô gái nhân viên phục vụ mang người quản lý lâu đài Tím cùng bảo vệ chạy vào.

Nhưng lớp trưởng lui lại rất nhanh.

Con dao trên tay cậu ta ép chặt vào cỗ Tô Hiểu Nhiên: “Đường Nhất Vi, mau bảo người nhà cậu ấy đem tiền tới.”

“Trương Đình Tùng, nếu bây giờ cậu buông Hiểu Nhiên ra, cậu vẫn còn cơ hội, nếu không thật sự cậu sẽ phải ngồi tù.”

Đường Nhất Vi cau mày nhắc nhở.

“Chàng trai, cậu bình tĩnh một chút.” Người quản lý cũng mở miệng trấn an.

Nhất thời, trong phòng trở lên lộn xộn.

Trên hành lang bên ngoài hội trường.

Khi một người phụ nữ mặc bộ đồ đỏ đi ngang qua, nghe thấy thanh âm ồn ào liền nhíu mày: “Có chuyện gì vậy?”

Người quản lý của nhà hàng đứng ở bên cạnh nhanh chóng giải thích: “Có một nhóm sinh viên nghèo.

đến đây ăn cơm, nhưng không có khả năng thanh toán hóa đơn, đang náo loạn.”

Cố Tử Dao khẽ cau mày: “Báo cảnh sát chưa?”

“Chưa, bởi vì bên trong có một người đủ khả năng thanh toán hóa đơn, bọn họ đang ép cô ấy phải trả tiền.”

Trên khuôn mặt của người phụ nữ hiện lên một tia không thể tưởng tượng được, sinh viên bây giờ thực sự biết cách chơi.

Từ khe cánh cửa khép hờ, cô ta ngước mắt nhìn vào bên trong.

Nháy mắt, đã nhìn thấy người phụ nữ bị ai đó dùng dao uy hiếp.

Mắt phượng của người phụ nữa nhíu chặt một cái.

Hóa ra là cô ấy.

“Người này có lẽ chúng ta không thể chọc vào được.”

Trên môi cô ta nở nụ cười mỉa mai: “Nói cho quản lý Lý bên trong, đừng gọi cảnh sát, tránh phiền phức.”

Cố Tử Dao lại liếc nhìn người phụ nữ bị con dao dùng cơm đặt ở trên cổ, suy nghĩ một chút.

“Kích thích chọc tức người cầm dao, đỗổ máu thì không cần tính tiền, nắm chắc cục diện.”

“Đừng gây ra án mạng, nhưng phải nhìn thấy máu.”

“Khi nào xong việc, đưa người phụ nữ đó tới tìm tôi.”

Nói xong, cô ta cười lạnh một tiếng, nhắc chân bỏ đi.

Người quản lý bị lời nói của Cố Tử Dao làm cho bối rồi.

Rốt cuộc thì người phụ nữ này có thể động vào được hay không?

Không gây ra án mạng, nhưng vẫn muốn nhìn thấy máu?

Mặc dù người quản lý không hiểu, nhưng vẫn đem mệnh lệnh của Cố Tử Dao, không thiếu một chữ nói cho quản lý Lý ở bên trong.

Quản lý Lý và nhân viên phục vụ cũng có nét mặt sửng sốt, nhưng bọn họ vẫn cố gắng làm theo.

Dưới sự kích thích của bọn họ, con dao trong tay Trương Đình Tùng cuối cùng cũng cứa vào cổ của Tô Hiểu Nhiên.

“Hiểu Nhiên.”

Đường Nhất Vi sợ hãi trực tiếp lao về phía trước, may mà vét thương rất nông, chẳng qua là bị cắt một lớp da mỏng, rịn ra tia máu mà thôi.

Nhân viên bảo vệ nắm lấy cơ hội để giữ Trương Đình Tùng lại.

Trong phòng rối loạn không hề nhẹ.

Người quản lý cau mày đi vào: “Cô Cố nói tối hôm nay không tính tiền khách trong phòng.”

Nói xong, anh ta rũ mắt nhìn xuống cỗ vẫn còn dính máu của Tô Hiểu Nhiên: “Cô Tô, tôi mang cô đi băng bó vết thương, đúng lúc cô chủ nhà chúng tôi muốn gặp cô.”

Đường Nhất Vi vừa lấy khăn giấy ra lau vết máu trên cổ Tô Hiểu Nhiên, vừa nhíu mày: “Không tính tiền?”

“Đúng vậy.”

Người quản lý cao giọng nói: “Bữa cơm tối nay, cô Cố của chúng tôi đồng ý nể mặt cô Tô, cho nên miễn phí cho mọi người.”

“Nhưng…”

Anh ta rũ mắt nhìn Trương Đình Tùng một cái: “Người này cố ý làm cô Tô bị thương, cứ giao cho đồn cảnh sát đi.”

Bên trong căn phòng hoàn toàn im ắng.

Mọi người nhìn mọi thứ trước mắt, không biết nên cảm ơn Tô Hiểu Nhiên hay cảm ơn Trương Đình Tùng.

“Một lũ cặn bã.”

Lúc dìu Tô Hiểu Nhiên rời đi, Đường Nhất Vi không quên ném cho họ một cái nhìn hung ác.

Dưới sự hướng dẫn của người quản lý, Tô Hiểu Nhiên và Đường Nhát Vi rẽ trái rẽ phải, cuối cùng cũng đến được phòng làm việc trên tầng cao nhất.

Nói là phòng làm việc, không bằng nói là một căn phòng nghỉ ngơi cá nhân.

Trong phòng làm việc được trải thảm trắng mềm mại, cách bài trí của gian phòng cũng rất nữ tính.

“Bà chủ.”

Có Tử Dao đứng ở cửa cười với Tô Hiểu Nhiên: “Bà chủ còn nhớ tôi là ai không?”

Tô Hiểu Nhiên nhíu mày suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng cũng nhớ ra, người phụ nữ này, không phải là Cố Tử Dao đã đuổi theo Mặc Hiên Sâm để nói xin lỗi cách đây không lâu sao?

Cô lịch sự gật đầu một cái với Cố Tử Dao: “Tôi nhớ.”

“Thật là trùng hợp.”

Đầu tiên là Cố Tử Dao bị vết thương trên cổ Tô Hiểu Nhiên làm cho kinh ngạc, sau đó vừa lầy bông gòn và thuốc khử trùng ra sát trùng cho cô, vừa xúc động nói: “Không nghĩ tới bà chủ sẽ tới nhà hàng của tôi để dùng cơm.”

Tô Hiểu Nhiên hơi ngắn ra: “Đây là nhà hàng của cô?”

“Đúng vậy.”

Cố Tử Dao cười nhạt một tiếng: “Màu tím của lâu đài Tím chính là màu tím của Cố Tử Dao.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play