Tô Hiểu Nhiên còn chưa kịp giải thích thế nào thì đôi môi mỏng của Mặc Hiên Sâm đã hôn cô. Anh siết chặt hay tay cô, ôm chặt cô vào lòng rồi mặc ý mà hôn cô. Hơi thở lạnh lẽo của anh phả vào, Tô Hiểu Nhiên có chút choáng váng.
Cô cảm thấy linh hồn của mình sẽ bị nụ hôn của anh hút đi mất.
Người đàn ông buông cô ra, mỉm cười xấu xa: “Mợ Mặc, như thể có hài lòng không?"
Trái tim Tô Hiểu Nhiên như xoắn chặt lại với nhau, nhốn nháo cả lên. Cô vùng vẫy thoát ra khỏi vòng tay của anh nhưng lại bị anh hung hăng giữ chặt lại.
Khoảng cách giữa hai người rất gần, rất nguy hiểm. Tô Hiểu Nhiên tiếp tục giãy dụa, Mặc Hiên Sâm tiếp tục giữ lấy cô. Cuối cùng Tô Hiểu Nhiên không còn sức lực. Cô bĩu môi: “Sao anh lại khỏe vậy chứ..."
Trước khi kết hôn, ông cụ Mặc đã căn dặn rất kỹ, nói Mặc Hiên Sâm cơ thể suy yếu nhiều bệnh, ông ta muốn cô chăm sóc thật tốt cho anh.
Tô Hiểu Nhiên cũng nghĩ rằng Mặc Hiên Sâm là bệnh nhân giống như bà của cô ấy.
Nhưng bây giờ, cô cụp mắt xuống, nhìn bàn tay to lớn của người đàn ông đang đặt trên vòng eo mảnh mai của mình.
Cô khoe khoang mình khỏe mạnh, nhưng căn bản không đầu lại một bệnh nhân" giống như anh! Tô Hiểu Nhiên bĩu môi làm ra vẻ bất mãn, giống như một trái đào mật.
Mặc Hiên Sâm mỉm cười, anh đổi cho cô một tư thế thoải mái rồi để cô ngồi trên đùi anh: “Tôi chỉ là không nhìn thấy mà thôi, những chỗ khác, thì đều rất khỏe mạnh."
Vừa nói, anh vừa mỉm cười xấu xa ghé sát vào tai cô, giọng nói trầm ấm từ tính kích thích màng nhĩ của cô: “Bên dưới cũng rất khỏe mạnh, bây giờ không biết mì Mặc có muốn thử không?"
Tim Tô Hiểu Nhiên bỗng nhiên nhảy loạn cả lên.
Cô nóng bừng cả mặt, lắc đầu nguầy nguậy: “Không, không, không! Em không muốn!" Mặc Hiện Sâm trở nên thích thú, cúi đầu ngậm lấy vành tại của cô: “Không cần à?"
"Không phải mợ Mặc nói là... nhất định phải sinh con cho tôi sao?"
"Em em... em nhất định sẽ sinh con cho anh, nhưng bây giờ... bây giờ không được!" Tô Hiểu Nhiên sợ đến mức lời nói chẳng được mạch lạc chút nào! Cô không thể hiểu nổi tính khí của Mặc Hiên Sâm, cô thực sự sợ anh... sợ rằng anh sẽ ở trong xe... "Dù sao thì... thì cũng không được!" Anh không nói, chỉ nhìn cô bằng ánh mắt đó, ánh mắt chứa đầy sự nguy hiểm và độc đoán. Tô Hiểu Nhiên bị ánh mắt của anh làm cho giật mình. Bộ dạng này của anh, dường như lúc nào cũng có thể... Cô giật mình sợ hãi giống như một con thỏ con, nước mắt rưng rưng nhìn anh: “Không được." Mặc Hiên Sâm khẽ nhướng mày, giọng nói vẫn nhàn nhạt: “Thật sự không muốn à?" "Ừm..."
Tô Hiểu Nhiên cất giọng run run như khóc: “Anh là chồng của em, anh muốn làm gì em cũng được."
"Nhưng... hic hic, đừng làm ở trên xe mà!" "Còn có tài xế... xấu hổ lắm..." Tận trong xương cốt, Tô Hiểu Nhiên vẫn là người phụ nữ truyền thống cổ hủ. Cô không thể chấp nhận mấy chuyện cuồng dã như thế...
Mặc Hiên Sâm khẽ mỉm cười: “Tôi có thể bảo tài xế xuống xe."
"Như vậy cũng... cũng không được..."
"Rất nhiều tin tức về vụ quan hệ trên xe..."
Cô nói một cách cẩn thận, cố gắng tìm hiểu cảm xúc của anh: “Chúng ta có thể ở trên giường trong phòng ngủ ở nhà.."
"Hoặc nếu anh không thích trên giường... dưới đất cũng không sao..."
Người đàn ông bị cô làm cho bật cười: “Không phải mợ Mặc đang nghi ngờ chuyện đó của tôi có vấn đề đó chứ?"
"Không có không có!"
Tô Hiểu Nhiên vội vã gật đầu: “Là em lấy nhầm, số thuốc đó không phải là cho anh." Không phải cho anh? Mặc Hiên Sâm vẫn duy trì nở nụ cười trên môi: “Vậy thuốc này của mợ Mặc... là muốn cho ai?" Tô Hiểu Nhiên: "..." Lời giải thích như thế này dường như càng nói càng không rõ ràng...
Trong lòng sốt ruột, cô chỉ đành tùy ý nói đại: “Là bạn thân Đường Nhất Vi của em, bạn trai của cô ấy ở trên giường kiểu nào cũng không được, cho nên cô ấy đến bệnh viện mua thuốc, tình cờ cầm lẫn của em".
Đường Nhất Vi dám lừa đồng đội, thì cô sẽ đổ oan cho cô ấy! Bộ dạng nói vớ nói vẩn của cô làm nét mặt thanh tú của Mặc Hiên Sâm mang một chút ý cười.
Cảm nhận được tâm trạng của anh dần dịu đi, Tô Hiểu Nhiên nhẹ nhàng lắc lắc cánh tay anh: “Thật sự là lấy nhầm mà, sao em có thể nghi ngờ ông xã mình có vấn đề được chứ!
Giọng nói ngọt ngào béo ngậy như rót đầy mật. Lúc này, xe dừng lại. Mặc Hiên Sâm điềm nhiên nói: "Em có nửa tiếng nữa để đi vào thay quần áo"
Giọng của anh vẫn trầm thấp, nhưng Tô Hiểu Nhiên có thể nghe thấy được, trong giọng nói của anh còn mang theo mấy phần vui mừng!
Có vẻ như anh không còn tức giận nữa!
Cô nhanh chóng thoát ra khỏi vòng tay anh. Vừa đi một bước, cô lại nghĩ tới điều gì đó, quay đầu nhìn anh: “Anh không xuống xe à?"
Mặc Hiên Sâm nhàn nhạt nhếch môi: “Mợ Mặc hỏi tôi có xuống xe không sao, là muốn cùng tôi đi vào phòng ngủ tiếp tục việc khi nấy à?"
Ngay khi giọng nói của người đàn ông đó vừa dứt, Tô Hiểu Nhiên nhanh chóng chạy như bay vào biệt thụ.
Nhìn bóng lưng phơi phới sắc xuân của cô, Mặc Hiên Sâm đưa tay ra sau đầu, trên môi nở một nụ cười nhàn nhạt.
Tô Hiểu Nhiên và thím Lý ở trong phòng thay đồ cả mười phút, cuối cùng mới thống nhất ý kiến chọn một chiếc váy màu hồng phấn trông rất dịu dàng thùy mị cho cô mặc.
Sau khi thay trang phục, thím Lý còn nghiêm túc trang điểm cho Tô Hiểu Nhiên để phù hợp với bộ trang phục này.
Đây là lần đầu tiên Tô Hiểu Nhiên mặc một bộ trang phục và trang điểm xinh đẹp như thế này, ngoại trừ
buổi hôn lễ ngày hôm qua.
Cô thấy bản thân trong gương giống như một con búp bê, thích thú xoay vài vòng. Thím Lý mỉm cười nhìn cô: “Mợ cả, nửa giờ trôi qua rồi"
Lúc này Tô Hiểu Nhiên mới định thần lại, vội vàng cầm lấy túi xách, mang đôi giày cao gót bảy phân bước ra khỏi cửa.
Tâm sự của thiếu nữ không thể giấu được, vừa lên xe cô đã muốn khoe khoang với Mặc Hiên Sâm. Nhưng khi nhìn thấy dải băng màu đen trên mắt người đàn ông này, cô liền câm nín.
Mặc Hiên Sâm, anh ấy không thể nhìn thấy được...
Dù cô có trở nên xinh đẹp đến đâu, anh cũng không thể nhìn thấy cô chứ đừng nói đến việc khen ngợi cô.
Cô có chút thất vọng, mím chặt môi: “Chúng ta có thể đi rồi."
Mặc Hiên Sâm nhàn nhạt nhìn cô một cái: “Lái xe"
Xe nổ máy.
"Mắt nhìn của thím Lý trước giờ vẫn rất tốt."
Giọng nói trầm thấp của Mặc Hiên Sâm trở nên dịu dàng hơn một chút: “Chắc bây giờ em rất xinh đẹp" Tô Hiểu Nhiên bỗng nhiên bừng tỉnh. "Phải phải, thím Lý thật sự rất biết chọn quần áo!"
"Em nói với anh!”
Cô phấn khích vừa bắt đầu miêu tả cho anh nghe bộ quần áo hôm nay cô chọn đẹp cỡ nào, vừa nắm chặt lấy tay anh đặt lên người cô: “Đây là kết hồ điệp, anh có cảm nhận được không? Thứ này rất là đẹp!"
"Ở đây có một vết bóp lưng áo, sờ thấy không? Chứng tỏ em rất ốm đấy..." Trên đường đi, cô vô thức nắm lấy tay người đàn ông mò tới mò lui trên người mình
Thỉnh thoảng, tay anh lại chạm vào làn da trơn bóng của cô, cô cũng chẳng để ý, trên mặt vẫn hưng phấn mà nói tiếp.
Mặc Hiên Sâm thấy bộ dạng hớn hở vui mừng của cô mà mỉm cười bất lực.
Cô gái ngốc nghếch này. Khi Tô Hiểu Nhiên nói đến mức miệng khô khốc, chiếc xe liền dừng lại. Người tài xế bước xuống đất lấy chiếc xe lăn đã được gấp ngay ngắn, mở ra và đỡ Mặc Hiên Sâm ngồi lên.
Tô Hiểu Nhiên kinh ngạc nhìn căn nhà lộng lẫy nguy nga trước mặt. Cô cho rằng biệt thự của Mặc Hiên Sâm đã đủ sang trọng.
Không ngờ được là...
"Hiên Sâm, sao có thời gian về nhà cũ vậy?" "Ô, đúng rồi, suýt nữa tôi quên mất, hôm qua cậu kết hôn rồi, nên đưa vợ đến gặp ông nội sao?"
Một giọng nam đầy chế giễu vang lên. Tô Hiểu Nhiên cau mày nhìn về phía phát ra giọng nói.
Trước cổng nhà cũ, một người đàn ông mặc đồ đen đang khoanh hai tay trước ngực, trên môi nở nụ cười với cô và Mặc Hiên Sâm.
Khi cô đang nhìn về phía người đàn ông áo đen, người đàn ông đó cũng ngẩng đầu nhìn cô, khi bốn mắt nhìn nhau, người đàn ông liền nháy mắt với cô: “Đây là em dâu mới cưới hôm qua à?"
Tô Hiểu Nhiên cảm thấy trong lòng một trận ớn lạnh.
Tô Hiểu Nhiên từng nhìn thấy anh ta trên bức chân dung gia đình nhà họ Mặc, đây là con của nhà chú hai, anh họ của Mặc Hiên Sâm, Mặc Tử Hàn.
Không ngờ người đàn ông này cũng ra dáng người đó chứ, vậy mà lại nói năng tùy tiện như vậy!
Mặc Tử Hàn đi về phía bọn họ, trơ trẽn nheo mắt nhìn Tô Hiểu Nhiên: “Nhưng không ngờ, em dâu của tôi lại xinh đẹp như thế!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT