*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Quản gia Bạch gật đầu, vội vàng đi ra ngoài: “Được được được. Tôi lập tức đi sắp xếp” 

Tám giờ sáng. 

Thím Lý cười tủm tỉm đẩy cửa phòng Tô Hiếu Nhiên ra, trên tay còn bưng một miếng bánh trái cây rất hấp dẫn: "Cô chủ, tôi vừa mới học làm bánh trái cây, cô cho tôi chút mặt mũi, nếm thử qua có được không?” 

Tô Hiểu Nhiên mỉm cười từ chối: “Gần đây rằng tôi có chút không tốt, không thể ăn đồ ngọt được.” 

Tám giờ mười phút. 

Dáng người cao lớn của ông Chu xuất hiện, ông ấy còn mang theo một dĩa trái cây đã được cắt sẵn vào phòng Tô Hiểu Nhiên: “Cô chủ, đây là do ông cụ Mộ gửi đến, hoa quả được vận chuyển từ nước ngoài bằng đường hàng không về đây lận. Cô nể mặt ông cụ ăn một miếng đi” 

Tô Hiểu Nhiên xoa mày, lên tiếng: “Cất vào trong tủ lạnh đi, tôi không muốn ăn” 

Tám giờ ba mươi phút. 

Trong biệt thự, có một người vệ sĩ quen biết Tô Hiểu Nhiên đang bưng một con gà nướng, lệ rơi đầy mặt đứng trước cửa phòng của cô: “Cô chủ, con gà yêu quý của tôi bởi vì hôm nay suy nghĩ không thông mà bay thẳng vào trong lò nướng tự sát, tôi thật sự đau lòng không nỡ ăn, nên mang đến đây tặng cho cô 

Tô Hiểu Nhiên: ".." 

“Mọi người muốn cho tôi ăn cái gì, còn có thể quá lắm nữa hay không?” 

Mấy tiếng sau. 

Quản gia Bạch ủ rũ trở lại phòng làm việc: “Cậu chủ, cậu trừ tiền lương của tôi đi” 

Từ sáng sớm cho tới tận trưa, ông ấy gần như đã điều động, khuyến khích sự giúp đỡ từ những người giúp việc, kể cả vệ sĩ cũng không bỏ qua. 

Làm hơn mười món ăn, tìm chục lý do khác nhau, thậm chí còn lợi dụng thời gian để chúc mừng đám cưới cho người làm công trong nhà 

Nhưng Tô Hiểu Nhiên nói không ăn là không ăn, không biết phải làm cách nào nữa. 

Bướng bỉnh đến đáng sợ. Mặc Hiên Sâm có chút đau đầu, day day ấn đường. “Có tin tức gì của Liễu Thanh Hùng không?” “Có” 

Quản gia Bạch âm thầm thở phào một hơn nhẹ nhõm: "Máy bay của đối phương đã bị chặn, hiện tại đang trên đường áp giải ông ta” 

“Đừng đưa người đến đây”. 

Mặc Hiển Sầm thở phào một hơi: “Trực tiếp đưa đến Hoa Viên Thiên Hương” 

"Gọi cả Tần Kiến Trung tới luôn" 

Nói xong, anh đặt thứ mình đang cầm trong tay xuống, dứt khoát đẩy xe lăn rời khỏi phòng làm việc. 

Trong phòng ngủ Tô Hiểu Nhiên vẫn đang dựa người vào cửa sổ, cùng Bất Ngôn xem anime và manga. 

Hai người còn rất cao hứng, hoa chân múa tay vui vẻ trò chuyện với nhau. Mặc Hiên Sâm đẩy cửa tiến vào, bọn họ lập tức im lặng. “Bất Ngôn”. 

Người đàn ông lạnh nhạt nhíu mày, thấp giọng mở miệng. 

"Da" Cậu thiếu niên vội vàng từ cửa sổ đứng dậy, còn đứng thẳng lưng rất nghiêm túc: “Anh”. 

“Lên xe chờ" 

"Dạ." 

Cậu thiếu niên nghe vậy lập tức bay nhanh rời khỏi đây, lúc ra tới cửa còn rất biết điều mà đóng cửa phòng lại. 

Trong phòng giờ đây chỉ còn lại hai người Tô Hiểu Nhiên và Mặc Hiền Sâm. 

Tô Hiểu Nhiên quay mặt sang hướng khác, không thèm nhìn anh. 

Mặc Hiên Sâm tâm tình bình tĩnh đẩy xe lăn đến trước mặt cô. 

Cho dù có đang đưa lưng về phía anh, Tô Hiểu Nhiên vẫn có thể cảm nhất rất rõ khí thế cường đại không thể bỏ qua trên người của người đàn ông kia. 

Trong vô thức hô hấp của cô gái dường như ngừng lại. 

Một lúc sau, chiếc xe lăn của người đàn ông đã xuất hiện trước mắt cô. Bàn tay to lớn của Mặc Hiên Sâm nắm lấy tay cô, kéo cô vào lòng anh. 

“Rột rột” 

Cơ thể vừa động, cái bụng trống rỗng của Tô Hiểu Nhiên rất không biết thức thời mà bắt đầu biểu tình. 

Người đàn ông khẽ mỉm cười. 

Tô Hiểu Nhiên vừa tức giận vừa xấu hổ, không thể làm gì hơn là bặm môi, giãy dụa muốn thoát khỏi vòng tay anh: "Có cái gì mà buồn cười chứ? 

“Đương nhiên là buồn cười rồi” 

Mặc Hiền Sâm thản nhiên giơ tay, nhẹ nhàng xoa mái tóc mềm mại của cô: "Ai cho em có suy nghĩ cách làm ngu ngốc để hơn thua với anh như vậy?" 

Tô Hiếu Nhiên cắn môi, không trả lời. 

Người đàn ông đưa tay nhẹ nhàng xoa cái bụng của cô: “Em đó, cứ nhất định không chịu ăn sẽ khiến anh đau lòng có biết không? 

Giọng nói của anh vốn dĩ trầm thấp rất có từ tính, bây giờ còn thêm giọng điệu cực kỳ cưng chiều đó nữa, thật sự làm cho người ta cảm thấy ngứa ngáy trong lòng. 

Tô Hiểu Nhiên gục đầu xuống, nhất thời không biết nên nói cái gì cho phải. Mặc Hiên Sâm bất đắc dĩ nở nụ cười, VỖ về trên lưng cô: “Thay quần áo đi” Tô Hiểu Nhiên ngẩn ra: “Thay quần áo làm cái gì?” Anh cố ý trêu chọc cô: “Đi ăn cơm”. 

Cô gái còn thật sự nhanh chóng lắc đầu từ chối: “Em đã nói rồi, em không ăn cơm” 

“Chắc chắn? 

“Chắc chắn” 

Mặc Hiền Sâm nhàn nhạt thở dài một tiếng, trong giọng nói còn lờ mờ mang theo sự thất vọng: “Vậy anh không gây khó dễ cho em nữa. Nếu em thật sự không muốn đi, thì để anh nói.” 

“Anh sẽ bảo quản gia Bạch nói với Liễu Thanh Hùng không cần chờ nữa, em sẽ không đi” 

Đôi mắt Tô Hiểu Nhiên lập tức sáng ngời. 

Liễu Thanh Hùng. 

Mặc Hiện Sâm muốn đưa cô đi ăn với Liễu Thanh Hùng sao? 

Cô vội vàng thoát khỏi lồng ngực của anh: “Em đi thay quần áo đây.” 

“Từ từ thôi.” 

Người đàn ông bất đắc dĩ, ôn nhu nhắc nhở một câu: “Đùi em còn đang bị thương đấy”. 

Tô Hiểu Nhiên thậm chí còn không quan đến vết thương trên đời mình. 

Cô nhanh chóng thay quần áo cho xong, rồi đi ra đứng trước mặt Mặc Hiện Sâm: “Được rồi, chúng ta đi thôi.” Nhìn thấy dáng vẻ hưng phấn của cô, Mặc Hiên Sâm chỉ biết lắc đầu, mở rộng vòng tay nói: “Ngồi vào đây” Tô Hiểu ngẩn người, vội vàng từ chối: "Không cần, không cần đâu, em tự đi được mà” “Để em đẩy giúp anh” 

Nói xong cô chạy ra sau lưng anh, có ý muốn đẩy xe lăn cho đối phương. 

Người đàn ông lại nở nụ cười: "Em có chắc chắn sau khi đẩy xe giúp anh một đoạn, miệng vết thương sẽ không bị hở ra đây không?” 

Nghe anh nói như vậy, lúc này Tô Hiểu Nhiên mới cảm giác được, miệng vết thương trên đùi lại bắt đầu có chút đau nhức. 

Nhưng cũng chỉ là do động tác lúc nãy dùng lực quá nhiều thôi. Trước đó vì rất phấn khích cho nên mới không có cảm giác gì. 

Nhân cơ hội cô còn đang ngẩn người, người đàn ông một tay vịn thành xe lăn, một tay kéo cổ ngồi vào trong lòng. Tay kia ôm cô, tay còn lại điều chỉnh xe lăn, lăn ra cửa. 

Mặt Tô Hiểu Nhiên bỗng chốc đỏ như mông khỉ. 

Địa điểm mà Mặc Hiên Sâm đưa cô đến ăn cơm là Hoa Viên Thiên Hương. 

Lần trước ở chỗ này ăn cơm lưu lại ký ức không tốt cho lắm, cho đến bây giờ Tô Hiểu Nhiên thấy ký ức kia dường như rất mới. Ở trong thang máy đi lên sân thượng, trong lòng Tô Hiểu Nhiên đã bắt đầu không yên. Lần trước ở trong này, suýt chút nữa Mặc Hiên Sâm muốn lấy mạng Bạch Thời Thông. Lần này sẽ không phải là mạng của Liễu Thanh Hùng đó chứ? Không được, cô còn chưa kịp trả lại công ty cho Liễu Thanh Hùng mà. 

Còn chưa đợi cô rối rắm xong, thang máy đã đến nơi cần đến rồi. 

Trên sân thượng của Hoa Viên Thiên Hương có đặt một bàn ăn trong, Liễu Thanh Hùng và Tân Kiến Trung đã ngồi chờ ở đó từ lâu rồi. 

Thấy Tô Hiểu Nhiên được Mặc Hiển Sầm ôm lên đây, Tần Kiến Trung cực kỳ không đúng đắn, huýt sáo trêu chọc: "Ôi chao, rất ân ái nha 

Khác với Tần Kiến Trung đang vui đùa cợt nhả kia, Liễu Thanh Hùng thì nơm nớp lo sợ đứng lên: “Cậu Mặc, cô chủ" 

“Không có gì? 

Mặc Hiền Sâm khoát tay áo về phía đối phương, xong rồi mới buông Tô Hiểu Nhiên ra. 

Người đàn ông lấy một trái táo đưa đến trước mặt Tô Hiếu Nhiên: “Bây giờ có thể ăn rồi phải không?” Tô Hiểu Nhiên đã sớm đói đến mức da bụng dính vào da lưng. 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play