Edit: Ying
Beta: ChiiChoo
Đôi mắt cười của Kỷ Diệc cong cong, kéo thành hình vòng cung.
Cậu ngừng bút một lát, đưa tay vò đầu cô: "Không sao, dựa theo tốc độ tiến bộ của cậu, học kỳ sau cậu sẽ biết làm thôi."
Tang Uyển chống cằm, tự hỏi rằng bản thân có thể đạt tới trình độ này của cậu hay không.
Bên ngoài thư viện ánh mặt trời rực rỡ, xuyên qua cửa sổ lớn sát đất, ánh nắng chiếu toàn bộ vào trong.
Tóc Kỷ Diệc được phủ bởi một lớp ánh sáng trắng mềm mại.
Tang Uyển cầm lấy cuốn tạp chí cậu vừa xem ban nãy, lật qua lật lại, hỏi cậu: "Cậu ăn sáng chưa?"
"Ăn rồi." Cậu không ngẩng đầu lên.
"Lừa người."
Động tác trên tay Kỷ Diệc ngừng lại.
Cậu nghiêng mặt qua, vừa nghiêm túc vừa đáng thương: "Hình như cũng hơi đói."
Kỷ Diệc xoa xoa ấn đường: "Tớ thức dậy quá sớm, chưa ăn sáng, lại chóng mặt, có lẽ là hạ đường huyết... Cậu cho tớ dựa một lát, tớ nghỉ một lát là ổn rồi."
Tang Uyển tránh sang bên cạnh, co người lại: "Ngồi thẳng, làm cho xong bài thi của cậu đi."
Kỷ Diệc ngoan ngoãn ngồi im.
Một lát sau, lại hỏi: "Tang Tang, buổi tối ngày mùng bốn cậu có rảnh không?"
"Có chuyện gì sao?"
"Có một bộ phim mới chiếu, được đánh giá không tệ, hai chúng ta cùng nhau đi xem đi."
Tang Uyển đã rất lâu không đi rạp chiếu phim rồi, bình thường đến thời gian xem ti vi cũng không có.
Con người cũng không thể lúc nào cũng căng thẳng, hiếm khi có kỳ nghỉ, cô ngược lại cũng thật sự muốn thả lỏng một chút.
Tang Uyển có thích thì có thích thật nhưng bà cô chưa chắc sẽ đồng ý cho cô đi.
Kỷ Diệc nhìn cô, ánh mắt long lanh.
Cô miễn cưỡng đáp: "Tớ suy nghĩ một chút."
Trong nụ cười của Kỷ Diệc có hàm ý khác.
Ngừng lại một lát, có lẽ là có chút mong đợi lại có chút mất mát. Ánh mắt cậu cứ ngập ngừng, hết nhìn lên lại nhìn xuống.
Cậu gật đầu, khôi phục lại dáng vẻ vui vẻ: "Được, vậy cậu suy nghĩ kỹ đi."
***
Giữa trưa, chính là lúc kinh doanh tệ nhất, trong tiệm cắt tóc dường như không có người.
Trần Tĩnh uể oải dựa lưng vào ghế, dáng vẻ bát quái như thường ngày.
Quanh đi quẩn lại cũng chỉ có một chủ đề đó.
"Tại sao Hà Dao Dao luôn thích người mà người khác thích?"
Cô chỉ muốn đem Tang Uyển và Lục Chi Dao đắp nặn thành Lương-Chúc bản hiện đại, Hà Dao Dao chính là Mã Văn Tài luôn đứng giữa gây khó dễ. Cô liến thoắng nói một lúc lâu, mẹ cô mới quay lại hỏi.
"Vậy con người Lục Chi Dao như thế nào?"
"Ngoại hình cũng ổn, thành tích hạng hai toàn khối, bố mẹ đều đã mất, tính tình kì quái."
Mẹ cô cười một tiếng: "Người ta giỏi như thế, hay là con đi tranh giành một chút."
"Mẹ điên rồi?" Trần Tĩnh ngồi thẳng người dậy: "Với cái tính tình kia của cậu ta, con sẽ sống không bằng chết."
"Là một nhân tài, bố mẹ lại không còn, tính tình có khó chiều một chút thì đã sao? Cũng không thể chỉ có điểm tốt được?"
Trần Tĩnh buồn bực: "Con không phải nói cái đó, mẹ, con vẫn còn nhỏ, mẹ có thể đừng cứ lúc nào cũng nghĩ đến những chuyện đó không?"
"Cái gì gọi là những chuyện đó, đây đều là những chuyện thực tế."
Trần Tĩnh đá đá chân, nhíu mày: "Con còn phải học tập."
Mẹ cô cười nhạo: "Học tập có ích gì? Học giỏi còn không bằng gả đúng người. Mẹ con hồi đó có một bạn học làm chức cao trong lớp, lấy phải một người làm công trình, bây giờ trên tay có bao nhiêu tiền con có biết hay không......"
Trần Tĩnh không kiên nhẫn nữa, dứt khoát đứng dậy, tính toán dùng âm thanh ghế ma sát với mặt đất cắt ngang lời của mẹ cô.
Vừa đứng dậy, cô nhìn thấy một người đứng bên ngoài cửa tiệm, trùng hợp thay, người đó cũng đang nhìn cô.
Bắt gặp ánh mắt của Trần Tĩnh, đối phương quay người liền đi.
Trần Tĩnh ngẩn người, đuổi theo.
"Hồ Thi Di?"
***
Hồ Thi Di có chút ngại ngùng, cũng có chút thấp thỏm, lúng ta lúng túng không biết nên nói gì.
Trần Tĩnh thì lại rất nhiệt tình, kéo cô ấy vào lại trong tiệm: "Cậu chạy cái gì? Tớ cũng không ăn thịt người. Cậu cắt tóc à?"
Hồ Thi Di im lặng gật gật đầu.
Cô ấy không ngờ rằng Trần Tĩnh sẽ xuất hiện ở đây.
Cắt tóc là chuyện nhỏ, nhưng Hồ Thi Di đã phải đấu tranh tâm lý mới đến đây.
Sự xuất hiện của Trần Tĩnh giống như một chiếc kim, chọc thủng bong bóng can đảm của cô ấy.
Trần Tĩnh khiến toàn bộ kế hoạch của cô ấy đảo lộn.
Không biết là do tự trọng hay là thẹn thùng, khiến cô ấy không dám mở miệng để nói ra suy nghĩ của bản thân. Cô đi vào trong tiệm, nhỏ giọng nói: "Cô cắt ngắn một chút là được."
Trần Tĩnh nhìn cô ấy một cái.
Cô dùng khuỷu tay huých một cái, ý bảo cô ấy đừng mở miệng, lại cất cao giọng: "Mẹ, mẹ xem xem cậu ấy hợp với kiểu tóc nào?"
Mẹ cô đánh giá một hồi: "Tóc của cháu khá ngắn, cũng không có nhiều kiểu tóc có thể cắt. Có điều khuôn mặt của cháu xinh xắn, cằm cũng nhọn, nếu không thì cắt kiểu tóc búp bê đi."
Hồ Thi Di ậm ừ vài tiếng, không nói câu nào.
"Được, vậy cắt kiểu tóc búp bê!" Trần Tĩnh thay cô đồng ý.
Mái tóc vốn dĩ được vén ngược lên lần nữa được thả xuống.
Những sợi tóc hất lên trên một lần nữa ôm lên khuôn mặt.
Bởi vì trên trán thường mọc mụn, cô không thể nào để tóc mái, chỉ có thể để tóc mái hai bên, vừa hay che được hai bên má.
Cắt tóc xong, Trần Tĩnh "woa" một tiếng, thiếu chút nữa vỗ tay: "Như thế này đẹp biết bao nhiêu, sau đợt nghỉ lễ này quay trở lại trường, cậu chắc chắn sẽ khiến mọi người kinh ngạc."
Hồ Thi Di vẫn có chút không tự nhiên, sờ mái tóc mới, cười một cách miễn cưỡng, cúi đầu tìm ví tiền.
Trần Tĩnh xáp lại gần nhìn xem.
Một lát sau, cô giống như phát hiện ra đại lục mới, một phát giành lấy túi tiền của cô ấy: "Đây là cậu?"
Cô chỉ vào bức ảnh được đặt trong ví tiền.
Hồ Thi Di cúi đầu: "...Lúc học cấp hai..."
"Thật xinh đẹp! Cậu học trường nào vậy? Cậu chắc phải là hoa khôi của trường không?"
Hồ Thi Di không đáp lại, lấy lại ví tiền, thanh toán, cúi thấp đầu, xoay người rời đi.
Lúc đóng mở cửa kính, chuông gió treo trên cao phát ra âm thanh leng keng.
Bóng dáng rời đi của cô ấy trông thật kiêu ngạo và cô độc.
Trần Tĩnh bĩu môi.
Tấm ảnh thật khiến người ta phải kinh ngạc. Nhưng ấn tượng lưu lại sâu trong đầu cô vẫn là gương mặt xấu xí hiện tại của Hồ Thi Di.
***
Ngày mười tháng ba.
Tang Uyển vẫn như cũ đến thư viện.
Thời gian hẹn cùng Kỷ Diệc xem phim là ngày mai, nhưng cho đến bây giờ, cô vẫn chưa nhắc đến chuyện này với bà của mình.
Cho dù không nói cũng biết, bà nhất định sẽ không đồng ý.
Cô nhất định phải tìm một lý do chính đáng hơn nữa.
Nhưng vẫn luôn có những sự việc không lường được trước. Buổi tối trong lúc đang do dự, cô nhận được điện thoại của Hà Dao Dao.
Đã mười giờ rồi, Hà Dao Dao ở đầu dây bên kia cẩn thận hỏi.
"Tang Uyển, cậu và Lục Chi Dao đã làm lành rồi à?"
Tang Uyển ngồi trên ghế nghe động tĩnh từ phía cửa đối diện.
Bên đó thi thoảng phát ra tiếng cười lớn của cô Lục Chi Dao, có lẽ là đang xem chương trình thú vị nào đó.
Lục Chi Dao vẫn yên tĩnh như mọi khi.
Tang Uyển nghĩ một chút , trả lời: "Tớ không biết."
Cô thật sự không biết.
Lục Chi Dao tức giận lúc nào, làm lành lúc nào, đều là do tự cậu ta quyết định.
Cô dường như cũng chẳng làm gì.
Có thể làm lành thì làm lành, không làm lành thì cũng chẳng sao.
Hà Dao Dao ừm" một tiếng dài.
Hà Dao Dao có lẽ là có chút do dự, qua một lúc, mới nhẹ giọng hỏi
một câu: "Vậy...quà sinh nhật của Lục Chi Dao, cậu đã chuẩn bị chưa?"
Tang Uyển ngẩn ra: "Sinh nhật cậu ấy?"
"Đúng." Hà Dao Dao nói chuyện rất chậm, "Ngày mai chính là sinh
nhật của cậu ấy. Đáng nhẽ tớ không muốn nói với cậu đâu."
Cái cô nhóc này.
Tang Uyển nhếch miệng cười cười.
Ngày mai à... ...
Ngày bốn tháng mười.
Tuy rằng Tang Uyển ở đầu dây bên này gật gật đầu, nhưng lại không nói câu nào.
Hà Dao Dao không nghe thấy động tĩnh phía bên kia, lại nói tiếp:
"Tớ hẹn Lục Chi Dao ngày mai đi triển lãm khoa học kỹ thuật."
"Không đi dã ngoại à?"
"Tớ rất muốn lên kế hoạch đi dã ngoại, nhưng Lục Chi Dao không muốn đi, nên đành thôi vậy."
Tang Uyển cười nói: "Chúc các cậu ngày mai đi chơi vui vẻ."
"...Cậu có đến không?"
Thanh âm của Hà Dao Dao ngừng lại một lát: "Không chỉ có tớ và Lục Chi Dao, vẫn còn các bạn học khác, mọi người cùng nhau đi."
Ngày mai.
Tang Uyển suy nghĩ rất lâu, đồng ý: "Được."
***
Sau khi ngắt điện thoại, cô đi ra khỏi phòng ngủ, đến ngồi bên cạnh bà trên sô pha.
"Bà ngoại, ngày mai con muốn ra ngoài đi chơi với bạn học."
Bà đang xem tivi quay lại, nhìn cô, lông mày lập tức nhíu chặt lại.
"Tụ tập? Con không học bài à? Học sinh cấp ba cả ngày chỉ nghĩ đến chơi bời, còn ra cái thể thống gì chứ?"
Bà khoát tay, thái độ cương quyết: "Không được."
Mỗi lần nói chuyện cùng bà của Tang Uyển, không khí đều cực kỳ căng thẳng.
Chỉ cần hai câu nói là có thể khiến tâm trạng của người khác chuyển từ tốt sang xấu, tức sôi cả máu.
Tang Uyển hai tay đan vào nhau đặt trên đầu gối.
"Bà ngoại, ngày mai là sinh nhật của Lục Chi Dao."
Bà định nói gì đó lại thôi, nhưng có vẻ vẫn muốn từ chối.
Cô chớp lấy thời cơ nói trước bà: "Lúc trước bà bị say nắng té xỉu, có phải mẹ của Lục Chi Dao chăm sóc bà không? Còn có lần bà té ngã, có phải bố của Lục Chi Dao cõng bà đi bệnh viện không?"
Cô giống như đang đàm phán, bình tĩnh lại sắc bén.
"Cô của Lục Chi Dao như thế nào, bà cũng biết mà, sinh nhật Lục Chi Dao, bà ta không dày vò người khác là tốt rồi, đừng nói đến là chúc mừng sinh nhật."
"Bố mẹ cậu ấy giúp bà nhiều như vậy, bây giờ họ không còn nữa, cậu ấy đón sinh nhật, thời gian này con nói cái gì cũng đều phải cẩn thận. Nếu không, làm sao xứng đáng với điều bà thường dạy 'Nhận ơn một giọt trả ơn một dòng - sống phải biết khắc ghi ơn nghĩa của người khác' đây. Như vậy không phải là vong ân phụ nghĩa sao?"
"Nhận ơn một giọt trả ơn một dòng" là câu nói bà thường xuyên nói với Tang Uyển.
Bà luôn nhắc đi nhắc lại những lời này khiến Tang Uyển nhớ rõ trong lòng.
Lúc này Tang Uyển đem những lời bà từng nói ra đàm phán với bà, khiến bà có chút khó xử.
Bà chỉ có thể buồn bực mà xua xua tay: "Con muốn đi thì đi, còn dạy dỗ bà sao, không biết trên dưới, lễ phép gì cả. Bà đã phản đối con chưa?"
Đúng như dự tính, kế tiếp lại là một hồi dạy dỗ vô nghĩa " Người lớn không sai", Tang Uyển vẫn còn chuyện khác phải làm, không muốn nghe bà càm ràm, đứng thẳng người dậy.
"Vậy bà ngoại, ngày mai cháu sẽ về trễ chút." Cô cười một tiếng, đi vào phòng ngủ, "Ngày mai cháu không ở nhà ăn cơm tối nha."
Cô đóng cửa lại.
Những câu nói "Bà có nói như thế nào cũng là bà của cháu" của bà cụ từ bên ngoài vẫn vang vọng vào phòng cô.
Tâm trạng của Tang Uyển trái lại rất tốt, từ bên trong bản vẽ rút ra một chồng giấy vẽ A2 từ trên giá vẽ, để lên trên bàn học.
Lại hiếm khi ngâm nga vài câu hát, lấy bút máy và thước ra.
Cuối cùng gửi cho Kỷ Diệc một tin nhắn: "Ngày mai tớ không đến thư viện, buổi tối gặp."