Edit: Chập.
Beta: Cẩm.
Lớp bảy giành được chiến thắng của cuộc tranh đấu này.
Kỷ Diệc tuân thủ đúng lời hứa, nên đành thờ ơ.
Đại khái là vì không để cho lớp một thua quá khó coi, cậu cố gắng hết sức để tỷ số theo sau cách không quá xa, lại cà lơ phất lơ nhường cơ hội ghi bàn cuối cùng cho Lục Chi Dao.
Kém một điểm.
Mặc dù lớp bảy thắng nhưng trận đánh tập thể lại biến thành cuộc so tài cá nhân, đội bóng cũng không mấy vui vẻ.
Đội bóng lớp một ngược lại đánh đến niềm vui tràn trề, thua thì thua nhưng mặt mày vẫn đầy ánh mặt trời.
Đoạn đường trở về lớp học, không dưới ba nữ sinh thẳng thừng đi tới trước mặt Lục Chi Dao nói "Cậu thật đẹp trai".
Các bạn học sinh vẫn còn đang chìm đắm trong trận đấu bóng rổ vừa rồi chưa kịp thoát ra, đến khi trở về phòng học rồi, vẫn còn bàn luận sôi nổi.
Chu Duệ sải bước như sao rơi đi tới, nặng nề ngồi ở trên ghế, ngửa người về sau, đem cái ghế chổng lên.
Tổ bên cạnh có một thành viên đội bóng rỗ đang hỏi nữ sinh bên cạnh: "Vừa rồi tớ có đẹp trai không?"
Giọng của cậu ta rất lớn, mà bạn cùng bàn của cậu ta cũng lớn không kém.
Bạn ngồi cùng bàn hỏi cậu ta: "Cậu cũng ra sân sao?"
Câu này vừa vặn rơi vào lỗ tai của Chu Duệ, Chu Duệ câu môi cười: "Vừa rồi tớ đẹp trai không?"
Trần Tĩnh giơ ngón tay cái với cậu ta: "Đẹp trai."
Cậu ta lại hỏi Tang Uyển: "Cậu cảm thấy tớ đẹp trai, hay là Lục Chi Dao đẹp trai?"
Thành thật mà nói, Tang Uyển cũng không xem họ đánh hết trận đấu.
Cô trầm tư một lúc, thôi thì cho chút mặt mũi, trả lời: "Đều đẹp trai."
"Đừng có lừa tớ." Chu Duệ rít kẽ răng nói, "Chọn một, vừa rồi là tớ mê người, hay là Lục Chi Dao?"
"Cậu đi."
"Bỏ chữ 'đi' đi."
"Cậu."
Chu Duệ hài lòng, chân dài duỗi một cái, đạp phải chân ghế của Tang Uyển: "Vậy cậu nói xem, có nữ sinh nào vì một trận đấu bóng rổ mà thích một người không?"
Trần Tĩnh nghiêng người: "Chu Duệ, cậu mới biết yêu à?"
"Cậu cút đi." Chu Duệ lau mặt, "Trần Tĩnh, hai ta đổi chỗ, tớ nghe nói tiết sau các thầy cô sẽ họp, tớ ra ngoài chơi trò chơi."
Trần Tĩnh nghe lời ngồi vào bên trong, bên cạnh cửa sổ.
Chu Duệ thì ngồi bên cạnh hành lang.
Hai người vừa mới đổi chỗ ngồi xong, Hà Dao Dao liền ôm bài kiểm tra vật lý của hai hôm trước đi lên bục giảng: "Trật tự!"
Hà Dao Dao ở phía trên ra sức nói chuyện: "Tiết sau thầy Ngô không đến, mọi người xem lại bài thi lần trước, thảo luận với nhau xem mình sai chỗ nào. Cuối tiết thầy Ngô sẽ đặt câu hỏi."
Giờ thể dục học cũng như không học, đến giờ vật lý thầy giáo cũng không tới, trong lớp lại là một trận reo hò ầm ĩ.
Hà Dao Dao đi phát bài thi.
Trong phòng học ồn ào ầm ĩ, đến lúc chuông vào học vang lên, cũng không có xu thể trở lại bình thường.
Lớp trưởng kêu muốn nát óc "Trật tự", cũng chỉ có thể duy trì không gian an tĩnh tạm thời năm giây, đến cuối cùng thì dứt khoát mặc kệ luôn.
Bài thi phát đến chỗ của Chu Duệ.
Chu Duệ đột nhiên nhíu mi, ném bài thi lên bàn một cái, ung dung nói: "Ủy viên học tập, cậu có biết rằng cậu rất phiền không. Làm rồi lại làm, cậu chắc chắn có thể làm hết đống này sao?"
Giọng cậu ta chầm chậm, rất không thân thiện.
Hà Dao Dao bị cậu ta dọa sợ hết hồn, rụt cổ lại: "Cũng không phải là để cho tớ làm....."
"Cũng không phải là để cho tớ làm ——" Chu Duệ cất tiếng nói, bắt chước giọng con nít của Hà Dao Dao, có nam sinh lập tức cười lên.
Hà Dao Dao mặt đỏ như cắt ra máu: "Nếu như cậu không muốn làm, cậu có thể không làm."
"Tớ muốn làm đó, làm gì mới được? Đi chỗ nào làm đây?"
Lời này vừa nói không hề có ý tốt.
Có người hiểu ý của Chu Duệ, bắt đầu ồn ào.
Mới vừa rồi còn đoan chính hỏi Trần Tĩnh cậu ta có đẹp trai không, vào lúc này đột nhiên âm dương quái khí.
Người này đúng là không thể hiểu nổi.
Hà Dao Dao ôm chặt bài thi vào ngực, ánh mắt đỏ lên, tủi thân xoay người.
Dáng vẻ như không muốn nói lý với Chu Duệ.
Chu Duệ cũng không muốn bỏ qua cho cô ta.
Liếc một cái, lại cười lạnh một tiếng, duỗi chân ra, ngáng chân cô ta.
Hà Dao Dao không ngờ cậu ta sẽ ra chiêu này, một chút phòng bị cũng không có, đột nhiên lảo đảo một cái, đầu gối đụng vào chân ghế của Lục Chi Dao, cả người "ngã khụy xuống!
Cô ta choáng váng.
Ngay cả Tang Uyển Trần Tĩnh đang đứng bên cạnh cũng ngây người như phỗng.
Phòng học vốn đang huyên nháo, bởi vì sự việc mới xảy ra này mà bỗng nhiên yên tĩnh không có tiếng động.
Học sinh ở hàng trước cũng xoay đầu lại quan sát động tĩnh hướng bên này.
Hà Dao Dao cởi áo khoác, chỉ mặc chiếc áo sơ mi. Cô ta dậy thì tốt, nên áo sơ mi nhìn ngắn một đoạn.
Eo ếch nhỏ hết sức.
Ngã một cái, áo sơ mi bị kéo lên, quần bị tụt xuống một đoạn dưới đai lưng.
Mà rất không đúng lúc, cô ta ngã ngay trước mặt Lục Chi Dao.
Coi như Trần Tĩnh có ghét cô ta nhất, bây giờ cũng che miệng, cảm thấy đau lòng thay cô ta.
Mái tóc buộc lỏng lẻo buông xuống, cân bản Hà Dao Dao không biết với bộ dạng của mình hiện giờ nên có phản ứng gì, cô ta cảm thấy, giờ khắc này mình chật vật tới cực điểm, mất thể diện tới cực điểm.
Cô ta muốn chết.
Những tầm mắt phía sau đồng loạt rơi vào trên người cô ta, nhìn chỗ nào không cần nói cũng biết.
Mà cô ta lại ngã quỳ ngay trước mặt người mà cô ta thích.
Mới vừa rồi ánh mắt còn suy nghĩ có nên khóc hay không, bây giờ đang nhanh chóng ngưng tụ ra nước mắt, từng giọt rơi xuống đất, cổ họng nghẹn ngào, lỗ mũi cay cay.
Cô ta hận không thể tìm khe hở trên đất để chui xuống.
Giờ khắc này không chỉ là nỗi thống khổ và xấu hổ đến chết đi sống lại mà còn thù mới hận cũ đối với Chu Duệ nồng nặc chán ghét.
Cô ta muốn chết, nhưng cô ta còn muốn kéo Chu Duệ cùng chết.
Thần sắc Chu Duệ u ám khó hiểu, lại đạp chân bàn, đối với tình huống trước mặt hầm hừ: "Nhìn cái gì vậy! Nhìn thêm chút nữa tao làm sao thu thập chúng mày!"
Bạn học trong lớp sợ Chu Duệ không chỉ một hai người.
Có vài người chuyển tầm mắt, cũng có một vài nam sinh, lén lén lút lút liếc thêm một cái.
Trần Tĩnh dẫn đầu đưa tay ra, kéo áo sơ mi của Hà Dao Dao xuống.
Ngay sau đó, Lục Chi Dao đỡ cô ta lên.
Không gì ấm áp hơn bàn tay của Lục Chi Dao ngay lúc này.
Hà Dao Dao siết chặt tay cậu ta, gương mặt đỏ như sắp chảy máu, nước mắt như hạt châu lũ lượt rơi xuống.
Cô ta chưa kịp nói tiếng cảm ơn với Lục Chi Dao, bây giờ cô ta thậm chí còn không dám nhìn Lục Chi Dao.
Cô ta chỉ quay đầu lại, từng chữ từng câu cắn răng, hoặc là bởi vì căm ghét, hoặc là bởi vì sợ, thanh âm run rẩy.
"Chu Duệ, cậu có bệnh không?"
Chu Duệ không nói tiếng nào.
Tang Uyển đứng lên: "Dao Dao, cậu có bị thương không, nếu không tớ đưa cậu đến phòng y tế kiểm tra nhé?"
Trần Tĩnh cũng vội vàng gật đầu: "Chúng ta đi phòng y tế kiểm tra thôi, vừa rồi ngã đúng chỗ nào, đầu gối có đau không?"
Vừa nói vừa đứng dậy, nắm lấy bả vai Hà Dao Dao, đưa người ra khỏi phòng học.
Hai người kia vừa ra khỏi phòng học liền nghe thấy một âm thanh nghẹn ngào, giống như con thú nhỏ bị thương rên rỉ.
Trong phòng học, bầu không khí ngưng đọng.
Tang Uyển còn đứng đó, chăm chú nhìn Chu Duệ: "Cậu đi xin lỗi đi."
"Liên quan gì đến cậu."
Chu Duệ cười lạnh một tiếng, ngước mặt, mặt đầy ngạo mạn.
Cậu ta như vậy rõ ràng là muốn bắt nạt Hà Dao Dao, hay là nói cậy mạnh bắt nạt một cách vô lý.
Đây giống như là một tín hiệu, một nam sinh ngày thường có quan hệ tốt với Chu Duệ, đi theo sau lưng Chu Duệ đột nhiên cười lớn: "Tớ không nhìn lầm chứ, cô ấy mặc quần sịp hoa của dì!"
Tang Uyển lạnh lùng nói: "Phùng Tử Tường, cậu mau im miệng cho tôi!"
Chu Duệ vẫn không nhúc nhích.
Ngược lại là Lục Chi Dao đột nhiên đứng lên đi ra bên ngoài, nhìn dáng vẻ hình như là đuổi theo Hà Dao Dao.
Tang Uyển hỏi cậu ta: "Chu Duệ, cậu có đi xin lỗi không?"
"Đi cái rắm! Đám con gái các cậu ngày thường nhìn Hà Dao Dao như thế nào, đừng cho là tôi không biết? Bây giờ còn muốn đến diễn vai người tốt?" Cậu ta trơ tráo, "Các cậu có thật sự muốn giúp Hà Dao Dao đâu, cũng chỉ vì thỏa mãn cảm giác làm anh hùng mà thôi."
Vừa nói xong, cũng co cẳng chạy ra ngoài.
Tang Uyển mím môi một cái.
Bạn học khác đều là muốn nhìn không dám nhìn, cô cũng không nói chuyện, nhặt tất cả bài thi mà Hà Dao Dao vừa làm rơi ở dưới đất lên, tiếp tục đi phân phát cho mọi người.
Bầu không khí cuối cùng cũng không đáng sợ nữa, lớp trưởng lúc này mới lên tiếng: "Làm bài thi đi, đừng làm rộn!"
Nhưng xảy ra chuyện lớn như thế, học sinh sao có thể cho qua.
Thanh âm xì xào bàn tán càng ngày càng lớn, cuối cùng lại ồn ào.
Chụm đầu ghé tai nhau xì xào, có người gõ cửa một cái: "Các bạn lớp bảy làm sao đây, đây là cái chợ hả! Cả một tòa nhà chỉ có lớp các cô cậu là ồn ào nhất!"
Chủ nhiệm Trương đứng ở cửa, trên mặt đều là uy nghiêm.
Mọi người vội vàng tỏ ra đang cố gắng làm bài thi.
Trương Mập đứng nghiêm không đi: "Cán bộ môn đâu, lên trên bục giảng giảng cho các bạn làm bài thi!"
Cán bộ môn vật lý nhỏ nhoi thành tích cũng mới chỉ đạt tiêu chuẩn, chỉ có thể lúng túng nói: "Chủ nhiệm Trương, em không biết."
Trương Mập cau mày, đưa đôi mắt chết chóc nhìn cô ấy một cái.
Chốc lát lại quát lên: "Ủy viên học tập!"
"Ủy viên học tập đi phòng y tế rồi ạ."
"Lục Chi Dao đâu?"
"Cũng đi phòng y tế...."
***
Lớp bảy là phòng học đầu tiên, phía sau là phòng làm việc của giáo viên.
Kỷ Diệc vừa vặn đi ra khỏi phòng làm việc, thấy Trương Mập cả người nghiêm nghị, đứng ở lớp bảy, liền đi tới lên tiếng chào: "Chủ nhiệm Trương."
Cuối cùng lại hỏi, "Có chuyện gì vậy ạ?"
Trương Mập ôm đầu lộ biểu tình sầu não.
Kỷ Diệc vừa ở trong phòng làm việc nghe thấy tiếng lục đục.
Lớp tự học mà bị thầy chủ nhiệm tức giận đương nhiên là vì chuyện này.
Cậu nhìn phòng học một cái, cười: "Nếu không để em đi."
Chủ nhiệm Trương thu hồi tầm mắt, nhìn chằm chằm Kỷ Diệc.
Kỷ Diệc làm bộ nói với ông ấy: "Thầy xem, môn vật lý của lớp một chúng em và lớp bảy đều do thầy Ngô phụ trách, đề bọn họ làm chắc chắn lớp em cũng đã làm rồi."
Cậu vừa cười vừa nhấc mi: "Với trình độ của em, thầy còn chưa yên tâm sao? Giảng cho bọn họ một vài đề cũng có thể giúp em ôn tập một chút đúng không ạ? Hơn nữa, chắc thầy Ngô đã nói với thầy rồi, em có một ước mơ muốn trở thành một nhà giáo, bây giờ coi như em đang rèn luyện phải không ?"
Thời điểm mấy thầy cô đi ăn riêng, đúng là Ngô Hiểu Tùng đã nhắc đến vấn đề này.
Nói Kỷ Diệc vẫn luôn có một hoài bão muốn làm thầy giáo.
Chủ nhiệm Trương mặt đầy tán thưởng: "Trường học chúng ta đúng là phải có nhiều người có phẩm chất như em, là học sinh giỏi lại lấy việc giúp người làm niềm vui!"
Kỷ Diệc cười, theo thanh âm của ông ấy gật đầu không ngừng, hoàn toàn đón nhận lời khen ngợi.
Chủ nhiệm Trương hất cằm: "Đi đi, biểu hiện tốt một chút."
"Được ạ!"
Kỷ Diệc chuẩn bị đi vào, lại nghĩ tới cái gì rồi quay đầu: "Em ở đây thầy cũng đừng lo lắng, em là một thầy giáo trong tương lai, nhất định sẽ dạy khiến bọn họ tâm phục khẩu phục. Thầy đi xem lớp khác chút đi, em nghe trên lầu hình như cũng ồn ào."
Cậu vừa nói xong, chủ nhiệm Trương mới phát hiện thật đúng là có chuyện như vậy.
Đám học sinh này một lúc không có thầy giáo trông nom, liền có thể bật tung nóc trường mất.
Chủ nhiệm Trương đi lên lầu trên.
Kỷ Diệc xoay người đi vào lớp bảy.
Tiết trước mới cùng nhau đánh bóng rổ giao lưu, ngay cả lời mở đầu cũng không nói, cậu trực tiếp đi đến viết lên bảng đen.
"Đầu tiên tớ sẽ viết câu trả lời chính xác lên đây, các cậu nhìn cách giải đề này đi, nếu không hiểu thì giơ tay hỏi lại, tớ giải thích từng bước với mọi người!"
Tang Uyển không những nhìn ra những chỗ sai trong đề của mình, mà còn sửa chúng lại hết một lần.
Môn vật lý này đối với Kỷ Diệc mà nói chỉ là cấp thiếu nhi, cho nên người này làm đề không chỉ đưa ra câu trả lời chính xác, mà còn có thể làm đúng được nhanh nhất.
Kỷ Diệc giải thích một lần cũng giúp cô mở mang suy nghĩ.
Tang Uyển yên lặng đối chiếu đáp án.
Trong phòng học thỉnh thoảng có học sinh giơ tay, Kỷ Diệc liền đi qua giảng giải.
Phát hiện người hỏi đề càng lúc càng nhiều, cậu trực tiếp lên bảng giảng lại một lần.
Có câu trả lời chính xác, Tang Uyển cảm thấy mình cũng hiểu, nhưng sao lúc làm đề lại không nghĩ ra được.
Cô cảm giác mình cũng không có gì hay để hỏi, chỉ thỉnh thoảng nhìn dáng vẻ Kỷ Diệc chạy qua chạy lại giải thích giúp bạn học.
Bây giờ ở xung quanh cô có rất nhiều khoảng trống.
Trần Tĩnh, Hà Dao Dao, Lục Chi Dao, ba người họ không biết đã đi đâu, Chu Duệ thì cúp học.
Chỉ còn Hồ Thi Di và Lý Lộ đang ngồi ngay ngắn ở chỗ ngồi.
Lý Lộ đang đang vùi đầu làm đề, Hồ Thi Di đầu như đang vòng tới vòng lui.
Tang Uyển đã làm xong đề vừa vặn không có chuyện làm, xoay bút một hồi, hỏi cô ấy: "Thi Di, cậu không hiểu chỗ nào à? Tớ giảng cho cậu."
Cơ thể Hồ Thi Di hơi cứng đờ, xoay người, nhỏ giọng nói: "Câu hỏi số hai...."
Thanh âm của cô ấy rất nhỏ, ngữ điệu lại chậm, một câu nói còn chưa nói xong, Kỷ Diệc đã cầm bài thi đi tới, khẽ nhìn hai người: "Thế nào? Chỗ nào không hiểu?"
Vừa nói, vừa tự nhiên ngồi xuống bên cạnh Tang Uyển.