Mấy ngày nay Vương Cảnh Thần bận công chuyện nên Tử Băng không quấy rầy. Hôm nay cô cùng Vương Thần Vũ đi bãi đua xe chơi, đương nhiên là ý kiến của Vương Thần Vũ. Bãi đua xe gần đây nên hai người đi bộ.
Đường phố New York vào buổi trưa rất thưa thớt không giống như buổi tối lãng mạn. Hai chiếc BMW đậu ở cuối đường bước ra là 6 người đều cầm súng lục chĩa về phía cô và Vương Thần Vũ.
_ Chị dâu, cẩn thận.- Vương Thần Vũ nhíu mày đứng chắn trước Ngạn Tử Băng.
_ Nếu ngoan ngoãn đi theo sẽ không bị thương.- Một giọng nói trầm từ trong xe vang lên. Khẳng định là một nam nhân tầm tuổi với chồng cô. Nhưng không ai nhìn thấy Ngạn Tử Băng đứng sau lưng Vương Thần Vũ chỉ cười lạnh.
_ Đi thôi.- Ngạn Tử Băng vỗ vai Vương Thần Vũ rồi đi đến trước xe mở cửa tiến vào. Qủa thật bên trong là một nam nhân tầm tuổi Vương Cảnh Thần. Ngũ quan cân đối, đẹp mắt nhưng không thể nào bằng chồng cô, cái này cô chắc chắn -_-
Vương Thần Vũ ngồi ghế lái phụ liên tục quan sát bọn người này. Đây chính là kẻ muốn ám sát anh trai tên Tử Du. Tên Tử Du này trong hắc đạo đã âm thầm liên kết một số băng đảng làm việc dưới trướng mình. Dù cho anh trai là trùm mafia lớn nhưng không phải tất cả các bang phái đều quản lí. Hơn nữa vẫn còn nhiều thế lực lớn muốn ám sát anh trai yêu dấu -_-
Ngạn Tử Băng thì vẫn bình thản ngồi cạnh nam nhân thần bí. Nam nhân trên người hơi thở không cường đại như Vương Cảnh Thần nhưng sát khí trên người nồng nặc. Nam nhân cũng đánh giá cô, từ lúc lên xe không hề tỏ ra sợ hãi hay hoang mang mà chỉ có bĩnh tĩnh một mặt. Đúng là nữ nhân của Vương Cảnh Thần, rất không tầm thường.(Tg: Còn nhiều thứ không tầm thường nắm ạ)
Hai chiếc xe di chuyển đến một kho hàng cách thành phố 12 dặm về phía Tây. Bọn chúng trói cô và Vương Thần Vũ vào một chỗ sau đó để một vài người canh giữ. Bên kia Vương Cảnh Thần kết thúc cuộc họp về khách sạn đã không thấy Ngạn Tử Băng đâu thì cứ tưởng cô đi chơi đâu đó.
_ Reng reng...- Chuông điện thoại của Vương Cảnh Thần để chế độ rung vang lên.
_ Alô.- Thấy số lạ nhưng anh vẫn là nhấc máy.
_ Đến kho hàng cách thành phố 12 dặm về phía Tây nếu muốn gặp vợ. Nhớ đi một mình.- Giọng nói trầm thấp của đàn ông vang lên.
_ Chết tiệt, Tử Du...- Vương Cảnh Thần nắm chặt điện thoại. Nếu chúng dám động vào vợ anh, anh sẽ cho chúng nếm mùi vị địa ngục.
Vương Cảnh Thần dặn dò thuộc hạ đứng cách xa một chút, khi nào anh gọi thì tiến đến. Anh một mình xông vào kho hàng đã thấy Tử Du ngồi trên ghế đối diện với vợ và em trai anh. Thả nào anh cũng không thấy Vương Thần Vũ đâu.
_ Hắc vương, cậu thật giữ lời a.- Giọng Tử Du vang lên.
_ Muốn gì?- Vương Cảnh Thần chỉ có thể chửi thầm một tiếng 'ngu'.
_ Hắc vương rất thẳng thắn.- Tử Du vỗ tay cười nói.
_ Vậy đổi mạng anh lấy mạng hai người họ thế nào?- Tử Du mặt nghiêm túc hỏi.
_ Được.- Đừng có giở giọng thanh niên nghiêm túc với anh mày.😅
_ Thật?- Tử Du đồng tử mở lớn hỏi lại.
_ Đùa thôi.- Vương Cảnh Thần trả lời làm hắn suýt ngã từ trên ghế xuống nền.
_ Mày còn đùa với tao.- Tử Du giờ tức giận thật sự giơ súng lên uy hiếp.
_ Tao thích thì tao nhích, vợ tao dạy.- Vương Cảnh Thần rất bá đạo nói một câu.😅
_ Mày không sợ vợ và em trai mày sẽ chết?- Tử Du nhíu mày hỏi. Chẳng lẽ hắn thật sự là vô tình.
_ Sợ không có trong từ điển của tao. Kho hàng này bị bao vây rồi, mày thua rồi.- Vương Cảnh Thần hai tay đút túi quần cao ngạo nói.
_ Haha, cho dù có thế thì thế nào. Xung quanh chỗ này đều là bom, tao đã tính nếu không giết được mày liền đồng quy vu tận. Hồi đó mày giết cả gia đình tao, tao vẫn nhớ mối thù này.- Tử Du cười lớn. Đồng tử của Vương Cảnh Thần co rút, anh không nghĩ tới tên này lại muốn đồng quy vu tận với anh. Quay sang Ngạn Tử Băng thấy cô ra dấu hiệu an toàn anh mới thở phào nhẹ nhõm, mặc dù không biết vợ mình như thế nào nhưng anh biết chắc cô ấy không đơn giản.
Vương Cảnh Thần ra lệnh cho thủ hạ vào trong. Tử Du cầm nút kích hoạt bom liên tục bấm nhưng chẳng có chuyện gì xảy ra.
_ Khoan đã, chắc điều khiển hỏng. Chờ tao sửa xong đã.- Tử Du rất là kiêu ngạo nói một câu không hợp tình huống nhưng Vương Cảnh Thần đúng là cho thủ hạ dừng lại.
10 phút sau...
_ Xong chưa?- Vương Cảnh Thần ngồi trên ghế uống rượu hỏi.
_ Không thể nào, sao lại như vậy?- Tử Du run rẩy nói, điều khiển không hỏng vậy tại sao bom không nổ.
_ Đừng phí sức nữa, bom của mày bị tao phá hết rồi.- Vương Cảnh Thần đùa người rất cao hứng.
_ Sao, sao mày có thể phát hiện? Bom này không bắt sóng từ.- Hắn đã cho người tìm mấy quả bom này rất lâu định bụng hôm nay dùng vậy mà lại bị phá.
_ Là vợ ta phá.- Vương Cảnh Thần nói một câu làm Tử Du cùng cả đám thuộc hạ trố mắt. Phu nhân lợi hại vậy.
_ Cô ta đang bị...- Tử Du vội quay sang Ngạn Tử Băng đã thấy cô ngồi vắt chéo trên hộp hàng với Vương Thần Vũ, trong tay còn đùa nghịch con dao găm.
_ Haha, không ngờ ta bị các ngươi chơi đùa thảm hại như vậy. Nếu hôm nay không giết được ngươi ta sẽ giết nữ nhân của ngươi để ngươi sống trong đau khổ.- Tử Du chĩa súng về phía Ngạn Tử Băng bóp còi mà đạn không ra.
_ Đừng phí sức nữa, ta lấy đạn bên trong ra rồi.- Ngạn Tử Băng ngoáy ngoáy lỗ tai nói. Từ lúc trong xe cô đã thấy súng của hắn dắt bên hông nhanh tay lúc hắn sơ hở lấy đạn ra ngoài. Bọn thuộc hạ của Vương Cảnh Thần đầu hàng với đôi vợ chồng này 😅.
Vương Cảnh Thần cho người mang Tử Du về Qủy môn. Cô cùng Vương Thần Vũ cùng Vương Cảnh Thần về khách sạn.