Editor: Myy
____
Sau khi William đi, Lục Bắc Xuyên hỏi Diệp Trăn, "Em có bạn bè gì không? Có thể gọi bọn họ tới chơi cùng em một chút."
Lục Bắc Xuyên cảm thấy một mình Diệp Trăn ở trong bệnh viện sẽ rất buồn chán, nếu có bạn bè bên cạnh thì có thể gọi bạn bề tới nói chuyện cho đỡ buồn hoặc để giết thời gian.
Diệp Trăn cẩn thận suy nghĩ, trong tiểu thuyết nói bởi vì tính cách của Diệp Trăn không thích chủ động làm quen với ai, cho nên từ cấp hai lên đại học cô vẫn luôn cô đơn. Mặc dù có bạn bè, nhưng đó cũng chỉ là loại bạn bè gặp mặt thì chào hỏi một câu mà thôi, còn bạn thân thì đúng là không có ai.
"Không có."
Không có thì nói không có đi, dù sao mấy người đó cô cũng không quen, cũng không cần thiết phải tiếp tục giả bộ làm quen với bọn họ nữa.
Nhưng hai chữ này lọt vào trong tai Lục Bắc Xuyên lại khiến hắn càng thêm thương tiếc.
Hắn đã điều tra quá khứ của Diệp Trăn, biết những năm qua cô sống rất tự ti.
Không có bạn bè cũng không có người thân, từ đầu đến cuối vẫn luôn cô độc một mình.
"Nhưng không sao," Diệp Trăn cười một tiếng, "Bạn bè thôi mà, sau này rồi kết thêm."
Lục Bắc Xuyên yêu sự thông thấu này của cô, "Ừm, sau này rồi kết thêm bạn."
Ở bệnh viện quan sát hơn một tuần, sau khi bác sĩ liên tục xác định cô đã khỏe lại, Lục Bắc Xuyên mới đón Diệp Trăn về nhà tiếp tục an dưỡng.
Diệp Trăn còn đang ở cữ (1), không chịu được gió lớn, Lục Bắc Xuyên liền che phủ cô cực kỳ chặt chẽ, đi một đường từ bãi đậu xe rời khỏi bệnh viện.
(1) Ở cữ: là thời gian khoảng 6 tuần lễ đầu sau sinh, đây là thời điểm thích hợp nhất để các bà mẹ được nghỉ ngơi để tái tạo sức khỏe, lấy lại vóc dáng và sinh lực, đồng thời có đủ sữa mẹ cho con bú.
Toàn bộ hành trình mẹ Lục đều ôm đứa bé, trước sau có vô số người cầm theo đồ dùng, một đoàn người nối đuôi nhau về Lục gia.
Giờ phút này Lục gia đã sớm chuẩn bị xong mọi thứ, Lục lão gia còn điều thêm mấy dì giúp việc từ nhà cũ tới. Phòng của em bé ở ngay bên cạnh phòng ngủ chính, bên trong chất đầy đồ chơi cho em bé. Đương nhiên, mặc dù bây giờ đây tạm thời là phòng cho em bé, nhưng đợi sau khi Chúc Chúc lớn lên sẽ đổi lại thành phòng khác.
Diệp Trăn từng uyển chuyển nêu ý kiến chỉ nên cho thêm một cái nôi đặt ở trong phòng ngủ chính mà thôi, sau này cũng có thể cho em bé ngủ ở phòng ngủ chính để cô dễ chăm sóc hơn.
Nhưng ý kiến này đã ngay lập tức bị Lục Bắc Xuyên bác bỏ.
Trước đó hắn đã tìm hiểu qua, em bé vừa ra đời rất hay tỉnh giữa đêm đòi bú, mà thời gian em bé tỉnh dậy và nghỉ ngơi lại không ổn định, hơn nửa đêm ầm ĩ như vậy Diệp Trăn cũng không ngủ được.
Ban ngày Diệp Trăn có thể tự mình chăm sóc cho em bé, còn ban đêm, Lục Bắc Xuyên cảm thấy nên giao đứa bé cho dì Nguyệt thì tốt hơn.
Người ta thường nói cuộc đời phụ nữ một ngày công chúa - mười tháng hoàng hậu - một tháng Thái hậu, Diệp Trăn sâu sắc cảm nhận được câu nói này.
ngôn tình ngượcNgày hôm đó kết hôn tất nhiên là không cần phải nói, không quan tâm lúc trước Lục Bắc Xuyên có tâm tư gì khi kết hôn với cô, nhưng bây giờ quả thật đã khiến cho cô trở thành công chúa trước mắt bao người, mười tháng mang thai vừa qua càng ngoan ngoãn ôn nhu chăm sóc cô hơn. Mà trong một tháng ở cữ, Diệp Trăn liền thật sự cảm thấy Lục Bắc Xuyên đã coi mình thành heo mà đút ăn, có món gì ngon đều bưng tới trước mặt cô. Hắn còn nghiêm ngặt chấp hành lời dặn của bác sĩ, trong một tháng này không cho cô nhúng tay vào bất kỳ việc nào, ngay cả việc thay tã cho Chúc Chúc cũng không được.
Quần áo được mặc tận nơi, cơm thì dâng tận miệng, cuộc sống này thật giống như Thái hậu được bảo dưỡng tuổi thọ.
Có đôi khi nửa đêm cô vừa xoa xoa đống thịt thừa chồng chất bên hông mình, vừa than thở.
Sau khi sinh em bé xong cân nặng của cô liền tăng vọt, cả người cũng nở nang không ít, mỡ bên hông còn tăng thêm một vòng. Ngay cả cô nhìn cũng thấy ủ rũ, nhiều lần nhìn thấy cơ bắp và cơ thể cân xứng của Lục Bắc Xuyên sau khi cởi áo đều khiến cô cực kì đỏ mắt ghen tị.
Song song với đó, điều khiến Diệp Trăn cảm thấy vui mừng chính là, bây giờ Chúc Chúc càng ngày càng trông đẹp hơn.
Vừa mới ra đời làn da đỏ tía khô quắt, bây giờ làn da đã dần dần trở nên trắng nõn hồng nhuận hơn; sau khi được mọi người tất lòng chăm sóc cũng đã bắt đầu trở nên mập mạp giống những em bé khác. Con mắt cũng đã mở ra được, bình thường rất thích mở to một đôi mắt to tròn nhìn người không hề chớp mắt. Không sợ người lạ cũng không ồn ào, ngoan đến mức quả thực không giống như những em bé vừa mới ra đời khác.
Cũng sắp đến bữa tiệc đầy tháng (2) cho em bé rồi.
(2) Đầy tháng là thời điểm, theo quan niệm dân gian Việt Nam, đứa trẻ được vừa tròn một tháng sau sinh. Trong ngày đầy tháng, thường các gia đình làm lễ cúng đầy tháng và làm cỗ mời họ hàng khách khứa để mừng cho cháu bé đã qua thời trứng nước, đồng thời cũng là thời điểm mẹ của cháu bé (sản phụ) kết thúc giai đoạn kiêng khem ở cữ.
Người Lục gia bởi vì bữa tiệc đầy tháng này mà loay hoay bận túi bụi.
Lục lão gia cho rằng đây là cháu chắt của Lục gia, đương nhiên phải khoa trương một chút, tốt nhất là mời toàn bộ họ hàng người quen với Lục gia đến cho náo nhiệt.
Nhưng Lục phu nhân lại cảm thấy khoảng thời gian này Lục lão gia đã quá vất vả mệt nhọc, cần nghỉ ngơi thật tốt, không thể quan tâm nhiều việc được nữa, tiệc đầy tháng thì chỉ cần người trong nhà chúc mừng với nhau ở nhà là được.
Lục lão gia không đồng ý, Lục phu nhân cũng không nhượng bộ, hai người không ai chịu thỏa hiệp.
Cuối cùng vẫn là Lục Bắc Xuyên phải ra tay, dùng lý do vì sức khỏe của Lục lão gia để thuyết phục thật lâu, cuối cùng thì tiệc đầy tháng được cử hành ở Lục gia.
Lục lão gia vẫn không cam tâm, tự mình viết thiếp mời cho người quen của Lục gia, đa phần đều là mời những ông bạn thân nhiều năm của ông. Tư thế khi viết kia giống như thật hận không thể mời tất cả mọi người cùng tham gia vậy.
Lục lão gia ngoại trừ mời những người bạn tốt của ông ra thì còn trực tiếp mời thêm vài gia tộc có tên tuổi trong thành phố đến nữa.
Ước lượng cũng được trăm người, nhưng hầu hết đều là những người bạn tốt Lục lão gia.
Mà họ hàng của Lục gia lại không mời ai.
Sau khi Lục Bắc Xuyên chỉnh lý lại danh sách khách mời mới phát hiện Lục gia lại không mời những người họ hàng kia.
Kỳ thật diện tích căn biệt thự Lục gia rất rộng, trước biệt thự là một sân cỏ lớn, sau biệt thự cách đó không xa còn có hồ nước, cảnh quan cũng không tệ cho lắm.
Rơi vào đường cùng, Lục Bắc Xuyên lại lần nữa phải đi khuyên Lục lão gia; lấy lí do đứa bé còn nhỏ, không thể chịu quá ầm ĩ để cắt giảm số người tới tham gia tiệc đầy tháng này.
Lư quản gia đã sớm bị Lục Bắc Xuyên "mua chuộc", cũng đứng bên cạnh phụ họa. Quấy rầy mấy lần, Lục lão tiên sinh đành phải nhượng bộ, viết lại danh sách chỉ giữ lại vài người bạn tốt của mình, tất cả đều là bạn bè chơi thân với nhau nhiều năm.
Chuyện danh sách khách mời lúc này mới kết thúc.