*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Bẩm báo Hoàng Thượng, phương pháp này là do sư phụ nô tì dạy. Phương pháp cứu bệnh này có tên là Hải Mẫu Lập Khắc” Vân Nhược Linh nói.

“Hải cái gì Pháp này cũng quá thần kỳ, có thể lấy ra những thứ mắc kẹt trong khí quản. Trẫm nghĩ nên gọi mấy cái đó là nghiên cứu y học” Hành Nguyên Đế nói.

Bây giờ, Triệu Vương Phi mới có thể hít thở lại bình thường, yếu ớt tỉnh lại. Nàng ta vừa tỉnh, nhìn mọi người xung quanh rồi nhìn hạt dẻ trên mặt đất kia. Nhất thời cảm thấy sợ hãi, cả người toát mồ hôi lạnh.

Vừa rồi nàng ta suýt nữa thì chết sao?

Nàng ta có thể cảm thấy hạt dẻ mắc kẹt ở khí quản, không thể thở được, khó chịu muốn chết. Nhưng nàng ta không nghĩ tới Ly Vương Phi này lại cứu nàng ta.

Triệu Vương ở bên cạnh nhìn thấy Triệu Vương Phi tỉnh lại, vội hỏi: “Vương Phi, nàng thế nào rồi? Có chỗ nào không khỏe không?”

“Ta tốt hơn rồi, cảm ơn Ly Vương Phi” Triệu Vương Phi từ từ đứng dậy, hành lễ với Vân Nhược Linh.

Ly Vương Phi là người đã cứu mạng nàng ta lúc nguy cấp.



Đương nhiên, Hoàng Hậu vẫn cho rằng, lần này là do Vân Nhược Linh có vận khí tốt. Nàng ta chỉ cần ôm lấy Triệu Vương Phi xóc xóc vài cái là hạt dẻ bị phun ra ngoài. Nếu đổi lại thành người khác, nói không chừng cũng có thể lấy được hạt dẻ ra.

Nói đi nói lại, đều do Ly Vương Phi có vận khí tốt.

Triệu Vương thấy Vương Phi nhà mình đã khỏe hẳn lên, lúc này mới thu lại ý thù địch với Vân Nhược Linh, đỡ Triệu Vương Phi ngồi xuống, cũng không nói lời cảm ơn với Vân Nhược Linh.

Dù sao, ở trong lòng hắn ta, Vân Nhược Linh vẫn luôn là nữ nhân mà hắn ta chán ghét, hắn ta tạm thời không thể thay đổi cách nhìn về nàng được.

Lúc này, các thái y trong cung vội vàng chạy tới, tiếc là Triệu Vương Phi không sao cả, không có chỗ nào để bọn họ trổ tài.



“Đa tạ Ly Vương Phi, người thật sự là có tấm lòng rộng lượng, nguyện ý đem biện pháp này dạy cho tất cả mọi người.”

Triệu Vương Phi nghe xong, dẫn đầu nói ra.

Những người khác cũng hùa theo nói: “Cái tên hải gì đó quá khó nhớ rồi. Không thì gọi là phương pháp cứu người của Ly Vương Phi đi? Rất dễ nhớ”

“Đúng vậy đúng vậy, ta tán thành.” Có người phụ hoạ nói.

Hành Nguyên Đế và Hoàng Hậu nghe bọn họ nói như thế thì sắc mặt đột nhiên trở nên u ám.

Bọn họ đương nhiên không vui khi thấy Vân Nhược Vân có thể lấy lòng được một số người rồi. Sao bọn họ có thể để danh tiếng của Ly Vương Phi tăng lên chứ?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play