*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Ngày trước bọn họ cũng thường xuyên để thuộc hạ của mình bắt nạt nàng, mang nàng ra làm trò cười, giờ vẫn vậy.

Ai bảo nàng là Vương phi của Sở Diệp Hàn chứ.



Thấy Vân Nhược Linh không điên lên như mọi khi, Hoàng Hậu thất kinh, nàng giả vờ nghiêm mặt ngăn lại các vị phi tần: “Được rồi, Ly Vương phi sao có thể là người như vậy được?

Bản cung tin tưởng, nàng đã dám chữa trị cho Thẩm phó tướng, thì chắc chắn có thể khỏi tay của hắn. Chúng ta chỉ cần chờ tin tốt từ Ly Vương phi thôi.”

Vân Nhược Linh thầm nghĩ, Hoàng Hậu chèn ép nàng như vậy, chắc Hoàng Hậu không biết Hoàng đế lệnh cho nàng theo dõi Sở Diệp Hàn.

Hoàng Hậu muốn nâng nàng lên tận trời, để sau này rơi xuống ngã càng đau.

Nàng nói: “Nương nương, thần thiếp không dám bảo đảm, thần thiếp chỉ cố gắng hết sức, việc cánh tay của phó tướng có thể khôi phục hay không thì Phó tướng cũng cần phối hợp chăm sóc cánh tay sau khi chữa trị xong.”

“Nói đi nói lại, ngươi vẫn chỉ kiếm cớ cho mình thôi, ta đảm bảo, tay của Thẩm phó tướng mà để ngươi chữa thì lợn lành không khéo thành lợn què.”

“Ta cũng thấy vậy, Ly Vương phi làm vậy chẳng khác nào xem mạng người như cỏ rác, lấy mạng người ra làm trò đùa.”

“Chẳng may Thẩm phó tướng có chuyện gì, vậy Ly Vương phi chắc chắn phải chịu tội giết người!”

“Nàng không biết y thuật, mà dám đi chữa trị cho người khác, thật ngu ngốc.”

Các phi tần bàn tán sôi nổi.

Hoàng Hậu cười lạnh nhìn Vân Nhược Linh, vui vẻ nhìn nàng bị cười nhạo.

Ngày trước cũng có rất nhiều chuyện cười xoay quanh Vân Nhược Linh. Những chuyện này chủ yếu lan truyền giữa các công tử, tiểu thư nhà quan.

Còn hôm nay, những người bàn tán đổi thành Hoàng Hậu và các phi tần.

Đúng lúc này, một tiếng hét sợ hãi vang lên: “Vương phi, người sao vậy? Người bị nghẹn à?”



Lúc này, Hoàng Hậu chỉ tay về phía Triệu Vương Phi nói: “Mau, lấy tay móc ra, mau móc hạt dẻ trong cổ nàng ra”

Sau đó, có người định đưa tay vào miệng Triệu Vương phi định moi hạt dẻ ra.

Vân Nhược Linh bỗng nhiên n hạt dẻ sẽ vào càng sâu, để ta thử”

Nàng lại gần Triệu Vương Phi.

Hoàng Hậu thấy Vân Nhược Linh dám cãi lời mình, lạnh lùng hỏi: “Ly Vương phi, ngươi cũng không phải thái y, ngươi nói linh tinh gì đấy? Móc, tiếp tục móc ra cho bản cung, bản cung không tin móc không ra.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play