“Thật chứ? Giải độc xong ngươi sẽ không truy cứu ta?” Vân Nhược Linh suy yếu ho khan. “Sẽ không! Bổn vương nói lời giữ lời, tuyệt không lật lọng”“Sở Diệp Hàn cau chặt mày, nhăn nhỏ khó chịu nói.
Vân Nhược tính nhìn gã sai vặt dân ngựa gần đấy: "Thật đấy chứ? Có vị tiểu ca này và con ngựa Lâm chứng, nếu ngươi dám đổi ý, quay ngược lại trách ta, ta sẽ nguyền rủa ngươi sau này không có con nối dõi”Gã sai vặt bên cạnh sững sờ, da đầu tế Tần, miệng méo xẹo, nguyền rủa như thế thật tàn nhẫn nha.
Con ngựa kia nghe nói vậy cũng sợ xanh cả mặt ngựa. Mặt Sở Diệp Hàn càng khó coi: "Được rồi, bổn vương đã nói không trách người thì sẽ không trách người nhất nước. xuất, tứ mã nan tre"Xem ở người thành tâm thành ý như vậy, thành giao" Vân Nhược Tính nói xong, lấy một ống tiêm axit clohydric ra tiêm vào cho hắn.
Đây là giải thuốc gây tê.
Thật ra nàng không hạ độc gì với Sở Diệp Hàn cả.
Nàng chỉ tiêm cho hắn một mũi gây tê mà thôi, chỉ có điều đây là thuốc gây tê đặc biệt hai ngày trước nàng tự chế để phòng thân.
Nàng bỏ thêm một loại thuốc khiến cơ thể phản ứng mẫn cảm ở bên trong, người bị tiêm vào sẽ cảm thấy vừa tê vừa ngữa.
Bị tiêm thuốc tê sẽ không có cảm giác gì, nhưng thuốc này được nàng gia công thay đổi, có thể khiến người dị ứng, ngứa ngáy, vô cùng khó chịu.
Nàng vốn muốn dùng để đối phó Trương mama ác độc kia, ai biết lại dùng trên người Sở Diệp Hàn trước.
Vân Nhược Linh lấy thuốc tiêm ra liện định vén ống quần trên đùi Sở Diệp Hàn lên.
Sở Diệp Hàn sửng sốt: “Ngươi muốn làm gì?”Nữ nhân này lại cầm một ống tiêm ra, chẳng lẽ lại định mưu hại hắn.
"Ngươi yên tâm, chỉ cần ngươi không bắt nạt ta, ta cũng sẽ không Làm gì ngươi. Đây là thuốc giải, ta cần tiêm nó vào người người mới giải độc được." Vân Nhược tính nghiêm trang nói.
Sở Diệp Hàn nửa tím nửa ngờ tiếc nàng một cái, không nói gì, coi như ngầm đồng ý hành vi của nàng.
Mà lại nói, hắn không tin nàng cũng không còn cách nào.
Dù sao nếu nàng muốn lại hắn thì cứ mặc kệ hắn là được rồi.
Vân Nhược tính nhìn ống quần thêu mây chỉ vàng của Sở Điệp Hàm một cái "Ngươi tự vén ống quần lên hay cần ta giúp?”May Là ống quần của cổ nhân đều rất rộng, không phải quần bò hoặc bó ống, rất dễ vén lên. Nếu không cần phải để Sở Diệp Hàn cởi quần ra, thể thì xấu hổ rồi“Có ý gì? Ngươi muốn tiêm lên người bổn vương kiểu gì?”Sở Diệp Hàn cảnh giác nhìn chằm chằm Vân Nhược Linh, mặt cứng đờ, cứ như bị nàng trêu cợt vậy.
Dù sao lúc trước Vân Nhược Linh từng si mê hắn như vậy, còn nghĩ mọi biện pháp hiến thân cho hẳn, luôn thích sờ soạng hắn, sàm sỡ hắn.
Vân Nhược Linh câm nín: “Yên tâm, ta tuyệt đối không có hứng thú với ngươi, nhưng thuốc này phải tiêm ở thần kinh trên chân mới hiệu quả tốt được”Bởi vì vừa rồi nàng tiêm thuốc gây tê cũng ở chỗ kia.
Sở Diệp Hàn lạnh băng nói: “Bổn vương tự làm”Nói xong, hắn vươn tay định vén ống quần, lại phát hiện chân đã tê dại mất tri giác, không thể gấp khúc, cho nên tay cũng vươn không tới ống quần.
Mặt hắn đỏ lên, mà vì da hắn vốn trắng nõn nên đỏ ửng lên có vẻ khá đáng yêu.
Vân Nhược Linh thờ ơ nói: “Vẫn là để ta đi”Nói xong, nàng ngồi xổm xuống, giúp hắn vén ống quần lên.
Vừa vén lên đã thấy được bắp chân mạnh mẽ, căng chặt của hắn, sau đó chính là bắp đùi trắng bóng.
Đại khái là vì cổ nhân chỉ mặc quần áo dài, cho nên cơ thể bọn họ đều rất trắng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT