*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Lầu chính trong doanh trại.

Vân Nhược Linh sau khi nối xong động mạch cho Trầm phó tướng, lại tiếp tục nối đến cơ bắp, nối xong cơ bắp lại đến tĩnh mạch, cuối cùng là nối các dây thần kinh.

Phần phẫu thuật này vừa phức tạp lại có độ khó rất cao, hơn nữa sẽ khiến tỉnh thần của y sư luôn căng thẳng cao độ.

Nói tóm lại, khi Vân Nhược Linh hoàn thành việc này, thì đã qua sáu tiếng đồng hồ.



Khi Vân Nhược Linh sờ lên cánh tay đã có nhiệt độ của Trầm phó tướng, nàng thở ra một hơi thật dài, xoay người, nói với Mạch Liên: “Tốt quá rồi, phẫu thuật thành công rồi, mau gọi người đến chăm sóc Trầm phó tướng, còn nữa, tuyệt đối không thể cho ông ấy rời giường, cũng không thể cử động tay.

Nói xong, trước mắt nàng đột nhiên tối sầm, ngất đi.

Mạch Liên bị doạ, nhanh chóng chạy đến xem, hẳn nhìn thấy tóc của Vương phi nương nương bị mồ hôi thấm ướt sũng, sắc mặt của nàng lúc này trắng bệch, mệt mỏi vô cùng, khiến người ta đau lòng.

Lúc này, Sở Diệp Hàn mặc một thân áo giáp bước đến.

“Vương Phi ngất rồi?”

Sở Diệp Hàn lạnh giọng, ghét bỏ quét mắt nhìn nữ nhân trên đất một chút.

Mạch Liên nhìn thấy Vương Gia đột nhiên xuất hiện, kinh ngạc nói: “Vương Gia, ngài đến từ khi nào vậy?”

“Vừa đến”

Sở Diệp Hàn nhướn mày, hắn sẽ không nói cho Mạch Liên biết, sau khi hắn trở về từ trong cung là đã đi thẳng đến quân doanh.

Chỉ là, trong mấy tiếng này, hắn vẫn luôn đứng ngoài lều xem xét, xem được một lúc thì hắn lại đi, qua được một lúc, hắn lại quay về nhìn xem.

Hẳn rất hiếu kì, Vân Nhược Linh nối tay bãng cách nào.

Ban đầu, hắn cho rằng Vân Nhược Linh chỉ đang nói khoác, cũng chỉ khịt mũi khinh thường nàng Cho đến lúc hẳn thấy được một loại hành động cẩn thận tỉ mỉ của nàng, thì mới bắt đầu tin tưởng.

Nàng thật sự biết y thuật, hơn nữa y thuật của nàng dường như rất cao.

Hắn đương nhiên cũng nhìn thấy cảnh ‘Vân Nhược Linh yếu ớt đến độ đổ mồ hôi ròng ròng, những vẫn cứ kiên cường cứu người, nhưng hắn sẽ không đau lòng nàng.

“Dìu Vương phi đi nghỉ ngơi đi, chuẩn bị cho nàng một ít thức ăn.”

Sở Diệp Hàn lạnh giọng phân phó.

“Vâng thưa Vương Gia”

Đợi đến khi Mạch Liên dìu Vân Nhược Linh đi rồi, Sở Diệp Hàn mới đi đến chỗ Trầm phó tướng, nhìn qua cánh tay của ông ta, mới phát hiện cánh tay trước đó trắng bệch lạnh lẽo, lúc này đã hồng hào lên, bên trong mạch máu như có máu đang lưu chuyển.

Hắn có hơi chút kích động, điều này có phải mang ý nghĩa, Vân Nhược Linh thật sự đã nối được cánh tay cho Trầm phó tướng rồi?

Ngay lúc này, Trầm phó tướng đã dần dần tỉnh lại Vừa tỉnh lại, ông ta đã nhìn thấy Sở Diệp Hàn đứng trước giường mình, ông ta gấp gáp muốn đứng lên hành lễ với Sở Diệp Hàn: “Vương Gia”

“Ngươi đừng nhúc nhích”

Sở Diệp Hàn kịp thời đè lại cơ thể của ông tạ “Vương Phi đã nối được cánh tay cho ngươi, có điều nàng nói rằng trong nửa tháng này ngươi không thể xuống giường, càng không thể cử động cánh tay, nếu không sẽ không thể hồi phục được”

“Thật sao?”

Thẩm phó tướng nhìn về phía cánh tay của mình bằng ánh mắt không thể tin được, phát hiện cánh tay trái được tấm thép cố định, không nhìn rõ được tình huống Thế nhưng ông ta có thể cảm nhận được cánh tay của ông ta đã sống lại rồi, cũng không còn đau như trước.

“Đương nhiên, bổn vương chưa từng lừa gạt ngươi.”

Sở Diệp Hàn nói.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play