Từ trước đến giờ hắn chưa từng nghe thấy những âm thanh này.

Trước kia Vân Nhược Linh rất yên lặng, yên lặng đến mức vô hình, đâu ồn ào giống bây giờ đâu.

Hắn lạnh lùng phất tay áo, khi vừa định xoay người trở về phòng lấy kiếm thì đột nhiên nghe phía bên kia truyền đến tiếng nhạc vô cùng dễ nghe.

Thanh âm ấy triền miên du dương, lãng mạn tuyệt diệu, giai điệu bắt tai không khỏi khiến hắn dừng chân đứng lại.

Hắn nhìn sang bên kia bờ tường, thấy Vân Nhược Linh đang ngồi dưới tàng hoa mai, trước mặt nàng bày một cây đàn tranh, nàng đang ngồi đó đánh đàn tranh.

Không phải nữ nhân xấu xí đó không biết gì sao?

Tại sao bây giờ lại đánh đàn tranh, hơn nữa giai điệu còn dễ nghe đến vậy.

Chỉ thấy Vân Nhược Linh mặc một áo lông chồn tuyết trắng, tóc chải búi tóc phi tiên, trên mặt trang điểm hóa tinh, trên trán điểm một bông hồng mai, nàng trang điểm trông rất giống tiên nữ trên trời.

Bàn tay trắng nõn của nàng nhẹ đàn, ngón tay nhẹ nhàng gảy đàn tranh, tiếng nhạc uyển chuyển lập tức vang lên, giống như núi cao nước chảy, suối vang róc rách, thanh thúy như ngọc, làm tâm trạng người nghe lập tức trở nên thư thái, sung sướng, nhẹ nhàng.

Khúc nhạc tươi đẹp, hoa mai vương vấn, cảnh tượng này làm cho Sở Diệp Hàn không rời mắt được, đứng ngây ra ở đó.

Đánh xong một khúc nhạc, Vân Nhược Linh xoa bàn tay nhức mỏi.

Đã lâu không đánh đàn tranh, nàng không khỏi cảm thấy hơi không quen.

Nàng biết chơi một chút đàn tranh, dương cầm vả cả sáo, đây là khi nàng còn nhỏ cha mẹ đã mời thầy đến dạy, trí nhớ nàng rất tốt, đến bây giờ vẫn còn nhớ rõ cách đàn, cho nên đàn rất nhẹ nhàng.

Ngay khi đám người Thu Nhi đang nghe như si như say, âm nhạc đột nhiên dừng lại, các nàng nhịn không được hỏi:

“Nương nương đàn thật là hay, khúc nhạc này tên gì vậy ạ, nương nương có thể đàn lại không ạ?”

“Khúc này tên “Hán Cung Thu Nguyệt”, nhưng mà ta mỏi tay, không muốn đàn nữa, dù sao ta không có bán nghệ.”

Vân Nhược Linh cười nói.

“Nương nương biết đàn đàn tranh lúc nào, người lợi hại quá, người học lúc nào vậy ạ? Sao nô tỳ lại không biết?”

Thu Nhi hỏi.

Thu Nhi cảm thấy rất bất ngờ vì nương nương đột nhiên phô bày tài nghệ.

Nhưng mà nàng ấy cảm thấy rất tò mò, trước kia nương nương chưa từng học đàn tranh, nhưng mà người biết đàn từ khi nào

Vân Nhược Linh có hơi chột dạ nói:

“Hồi ta còn nhỏ đã từng học, em quên rồi sao? Mẹ đã mời danh sư đến dạy cho ta.”

“Có sao? Nô tỳ không nhớ rõ.”

Thu Nhi nghi ngờ sờ đầu, nhưng mà nàng ấy vẫn chưa nhớ ra.

“Đó là do em ngốc, dù sao ta đã học rồi, nhưng mấy năm nay chưa từng tập luyện, tất cả đều mới mẻ, nhưng mà đàn một hai khúc thì không thành vấn đề.”

“A, nô tỳ nhớ rồi, khi nương nương còn nhỏ phu nhân mời danh sư đến dạy cho người, còn dạy người rất nhiều tài nghệ, nô tỳ còn cho rằng người đã quên rồi đó.”

Thu Nhi đột nhiên nói.

“Không quên, chỉ là trước kia tâm trạng ta không tốt, không muốn đàn mà thôi.”

“Thì ra là thế, nô tỳ đã biết, bây giờ nương nương đã xinh đẹp lại, tâm tình cũng tốt hơn, cho nên muốn đàn đúng không ạ?”

Bây giờ Thu Nhi cảm thấy mình có thể hiểu nương nương.

Trước kia trên mặt nương nương có độc tố, nàng làm sao có tâm trạng đánh đàn ca hát.

Bây giờ mặt đã đẹp lại, đương nhiên sẽ có hứng thú.

Thì ra trước kia không phải nương nương không biết, mà là do nàng không muốn làm.

Bây giờ tâm trạng tốt hơn, nàng đã bắt đầu nhớ lại các tài nghệ trước kia, điều này chứng minh nương nương rất thông minh, đã nhiều năm rồi mà vẫn chưa từng quên.

Lúc này nàng ấy lại nói:

“Nương nương, có phải người còn thích Vương gia hay không? Vừa rồi nô tỳ nhìn thấy Vương gia, người có muốn mời ngài ấy đến đây dùng bữa không.”

Đặc biệt là cách nói chuyện, vẻ mặt, tư thái, giọng nói vừa rồi của nương nương.

Thật sự khiến người nghe cảm thấy nổi da gà.

Rõ ràng nương nương đã nói với nàng ấy, nói người không thích Vương gia nữa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play