“Tỷ tỷ, ta không có ý này. Ta chỉ đang quan tâm và lo lắng cho chàng mà thôi.” Nam Cung Nguyệt nói với gương mặt tái nhợt.
“Vậy muội đi vào trong nhìn chàng một chút, thăm xong rồi phải nhanh chóng đi ra, không được quấy rầy chàng.” Vân Nhược Linh nói.
“Đa tạ tỷ tỷ.” Nam Cung Nguyệt nói rồi vén vạt váy lên, nhanh chóng đi vào trong.
Đàm Nhi bị phạt đánh ba mươi đại bản, bị đánh đến nỗi còn nửa cái mạng nên bây giờ đang nằm nghỉ ngơi trên giường.
Cho nên Nam Cung Nguyệt lại đổi một nha hoàn mới khác tên là Thúy Nhi.
Hai chủ tớ bọn họ chạy vào trong với vẻ mặt lo lắng. Nam Cung Nguyệt vừa vào trong đã ngửi thấy mùi máu tanh nồng nặc, nàng ta nhanh chóng đi đến đầu giường nhìn vẻ mặt trắng bệch không có chút hồng hào nào của Sở Diệp Nam dưới ánh đèn nến.
“Vương gia, ta đến rồi, chàng bị sao vậy? Chàng mau tỉnh lại đi.” Nam Cung Nguyệt nói rồi nằm lấy tay Sở Diệp Hàn, gục mặt xuống trước giường hắn bật khóc. Nàng ta khóc đến nỗi hai vai run lên, trông vô cùng khổ sở.
Thu nhi đứng ở bên cạnh vội vàng nói: “Xin phu nhân cẩn thận, trên lưng vương gia có vết thương mới khẩu vả lại, không được để rung lắc
Khâu vá?
Vân Nhược Linh nhếch môi, nha đầu này, đây đâu phải là khâu quần áo.
Nam Cung Nguyệt vội vàng ngừng khóc lóc, nàng ta nhìn Sở Diệp Hàn với ánh mắt dịu dàng, sự yêu thương ngập tràn trong đôi mắt. Nàng ta khẽ nói: “Hàn, chẳng mau tỉnh lại đi có được không? Ta rất lo cho chàng, không có chàng ta ăn không ngon ngủ không yên, trong đầu đều là hình dáng của chàng. Ta cầu xin chàng mau tỉnh lại đi, chúng ta tiếp tục ngầm đổi thơ, đánh Cầm Lộng Nguyệt, tiếp tục là đối thần tiên quyến lữ.
Nghe thấy như vậy, đám người Vân Nhược Linh lập tức cảm thấy chua răng. Nhất là đám người Thu nhi, bọn họ đều nổi hết cả da gà.
Mà Vẫn Nhược Linh thì lại hơi ngưỡng mộ trước tình cảm của Nam Cung Nguyệt và Sở Diệp Hàn. Dù Nam Cung Nguyệt như thế nào thì cũng có Sở Diệp Hàn yêu nàng ta, thương và cưng chiều nàng ta.
Mà nàng thì dường như chưa từng gặp được nam nhân nào cưng chiều nàng như vậy.
Nếu như so sánh, nàng rất đáng thương
“Hàn, ta sẽ luôn gần chàng và đợi chàng cho đến khi chàng tỉnh lại mới thôi. Nếu như chàng không tỉnh lại, vậy ta cũng không sống nữa mà đi theo chàng.” Nam Cung Nguyệt khẽ khóc nức nở.
Mạch Lan nghe thấy như vậy thì lập tức liếc mắt nhìn nàng ta với ánh mắt chán ghét, trầm giọng nói: “Xin phu nhân cẩn thận lời nói, vương gia là người tốt tự có thiên tưởng, ngày ấy nhất định sẽ không sao đâu. Nếu như phu nhân không có chuyện gì thì mời người quay về, đừng quấy rầy vương gia nghỉ ngơi và làm rối loạn tinh thần binh sĩ của chúng ta.”
“Người, ta là trắc phi của vương gia, sao người có thể nói với ta như vậy? Ngươi không sợ vương gia tỉnh lại trách tội người sao?” Nam Cung Nguyệt ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào Mạch Lan với ánh mắt tức giận.
Mạch Lan khẽ liếc nhìn nàng ta: “Thật xin lỗi, ta chỉ nghe lời vương gia và vương phi. Còn những người khác thì ta đứng sang một bên.”
Mạc Liên cũng lạnh lùng nói: “Nguyệt trắc phi, nếu như người muốn tốt cho vương gia thì xin người đừng nói những lời nhụt chí như vậy. Người cũng đừng ồn ào náo loạn lên ở nơi này, ảnh hưởng đến vương gia tĩnh dưỡng. Bây giờ vương gia cần phải nghỉ ngơi, người cứ khóc lóc lôi bên tai ngài ấy sẽ ảnh hưởng đến ngài ấy tỉnh lại.
Nam Cung Nguyệt thấy ai ai cũng đang trách móc mình thì lập tức trợn tròn mắt nhìn với vẻ không dám tin, sau đó lại bật khóc: “Vương gia vừa xảy ra chuyện là không còn ai bảo vệ ta nữa, các người đều đứng về phía vương phi mà đồng loạt ức hiếp ta. Ta là ái thiếp của vương gia, chàng yêu ta, muốn ta trông nom chàng thì tại sao ta phải rời đi? Dù sống hay chết ta cũng muốn ở bên cạnh chàng, đừng có ai hòng tách bọn ta ra.”
Nàng ta thật sự vô cùng yêu vương gia, yêu đến nỗi không thể nào kiềm chế được. Một ngày không nhìn thấy hắn thì một ngày giống như một năm vậy.
Hôm nay vương gia bị thương nặng, nàng ta sợ hẳn không chống cự được mà chết cho nên mới muốn luôn ở bên cạnh hắn.
Nàng ta muốn vào thời khắc cuối cùng của sinh mạng hắn có nàng chứ không phải chỉ có Vân Nhược Linh.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT