Đương nhiên Vân Nhược Linh sợ tên thủ lĩnh này sẽ giết mình, nàng cũng muốn giết hằn nhưng lại không dám.

Bàn tay cầm kiếm của nàng run lẩy bẩy, nàng nhìn về phía Sở Diệp Hàn: “Hay là, người đến giết đi?”

Sở Diệp Hàn cắn chặt răng, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép. Hắn tức giận nói: “Nếu như bổn vương có sức lực thì còn cần đến ngươi sao? Ngay cả siết người người cũng không biết thì còn biết cái gì?”

“Giết người chứ đâu phải là giết một con chim, nào dễ dàng như vậy được? Huống hồ trước kia ta chưa từng giết người, ta nào dám?” Vân Nhược Linh cũng trở nên tức giận.

Vào lúc này nàng nhìn thấy tay của tên thủ lĩnh mặc đồ đen đã năm thành quyền, hơn nữa chuẩn bị ra tay về phía nàng.

Sở Diệp Hàn cũng nhìn thấy, hắn tức giận nói: “Người ta là dao thớt, ngươi là thịt cá chỉ có kết cục là để mặc cho người ta làm thịt. Bây giờ dao thớt nằm trong tay người mà người vẫn không ra tay, người muốn bị hắn ta làm nhục lần nữa sao?”

Vân Nhược Linh nghe thấy như vậy, trong lòng đột nhiên sôi sục sát khí. Không lấy lấy dũng khí từ đầu mà đột nhiên nàng giơ kiếm lên, nhắm mắt lại và đâm mũi kiếm xuống ngực tên thủ lĩnh mặc đồ đen đó.

Chỉ nghe thấy tiếng “phụt” vang lên, dòng máu tươi tuôn ra từ ngực tên thủ lĩnh mặc áo đen và phun lên khắp người Vân Nhược Linh. Nàng hoảng sợ vội vàng ném kiếm trong tay xuống, gương mặt hoảng hốt hai tay run rẩy “Ta giết người rồi, ta thật sự giết người rồi.”

Tên thủ lĩnh mặc áo đen vốn định ra tay với Vân Nhược Linh, nhưng hắn ta vừa mới có chút sức lực thì ngực đã trúng kiểm

Mũi kiếm đâm mạnh đã đâm thẳng đến tim của hắn ta, máu của hắn ta lập tức tuôn ra ồ ạt.

Lúc này hắn ta cũng nhổ ra một ngụm máu tươi, nhổ đến nỗi khắp mặt toàn thân đều là máu đỏ. Hắn ta kinh ngạc trợn trừng mắt nhìn, bất lực nhìn chăm chăm vào Vân Nhược Linh: “Ly Vương Khi, người thật ác độc “

Hằn ta tưởng nữ nhân này nhìn về ngoài yếu đuối sẽ không giết hắn ta.

Nhưng không ngờ nàng thật sự ra tay.

Hằn ta cảm thấy sinh mạng của mình đang dần dần biến mất, hắn hối hận vì vừa nãy mình đã quá lơ là.

Nếu như hắn ta giết chết bọn họ sớm hơn thì đầu đến nỗi này.

Sở Diệp Hàn nhìn tên cầm thủ lĩnh mặc đồ đen, lúc này mới thở phào. Hắn lạnh lùng liếc nhìn Vân Nhược Linh: “Bình thường khi ngươi chống đối lại bổn vương chẳng phải lợi hại lắm sao? Tại sao mới giết một người mà lại nhát gan như vậy?”

Trên tay của Vân Nhược Linh dính đầy máu của tên thủ lĩnh mặc đồ đen, nàng hoảng sợ vội vàng lau lên người, sau đó trốn ra phía sau lưng Sở Diệp Hàn như một làn khỏi: “Ai cũng có lần đầu, lần đầu tiên nên căng thẳng là chuyện bình thường. Sau này thuần thục thì sẽ quen được thôi.”

Sở Diệp Hàn lạnh lùng liếc nhìn nàng. nàng nói như vậy giống như sau này sẽ còn thường xuyên giết người vậy.

Vào lúc này tên thủ lĩnh mặc đồ đen đã nằm hấp hối dưới nền đất, nói với Sở Diệp Hàn: “Ly Vương, ta thua rồi. Nhưng ta có chết cũng sẽ không nói với người ai đứng ở phía sau mua chuộc thánh chủ của bọn ta, ai là người hạ lệnh cho thánh chủ của bọn ta giết người. Ta muốn ngươi mãi mãi… Không đoán được, ta chết. Cũng phải làm khó người

Sở Diệp Hàn lạnh lùng lên tiếng: “Lúc đầu người nói giết Ly Vương Phi là có thể giản tiếp giết chết hoàng hậu. Người cố tình dụ dỗ bổn vương, để bổn vương tưởng rằng người là người được Tấn Vương phải đến, bổn vương suýt chút nữa đã tin người. Không ngờ bây giờ người lại nói như vậy, theo như lời người nói thì thật ra người đứng phía sau mua chuộc chủ tử các người không phải là Tần Vương, mà là có người khác?

Tên thủ lĩnh mặc đồ đen nghe thấy vậy, lập tức phun ra một ngụm máu tươi.

Hắn ta nhận ra mình lại lỡ lời rồi.

Hắn ta chỉ muốn trước khi chết chọc tức Sở Diệp Hàn một chút, để cho hắn mãi mãi không biết ai là người mua cuộc thánh chủ.

Nhưng kết quả lại biển khéo thành vụng nói lỡ lời

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play