“Tiêu rồi, có thích khách, Sở Diệp Hàn, làm sao đây?” Vân Nhược Linh cứ nghĩ Mạch Lan nói muốn bảo vệ nàng chỉ là làm ra vẻ thôi, không ngờ, lúc này thật sự có thích khách.
Nhìn thấy phụ xe chết trước mặt mình, nàng sợ đến thắt tim lại, toàn thân hoảng sợ, nàng không biết võ công.
Lúc này, Sở Diệp Hàn đã nằm chặt bảo kiếm bên hông, hắn lạnh lùng nhìn ra bên ngoài, nói với Vân Nhược Linh: “Người ở đây đừng nhúc nhích, đừng ra ngoài tìm chết”
Hắn vừa nói xong, đã có bảy tám thanh bảo kiếm từ bên ngoài xe ngựa đâm vào lập tức Sở Diệp Hàn lạnh lùng ra tay, rút bảo kiểm trong ta ra khỏi vỏ, dùng mũi kiếm mạnh mẽ chống đỡ tám thanh kiếm này.
Hằn lại quát một tiếng, bảo kiếm trong tay chấn động, một tiếng “Keng”, thanh kiếm vung ra, đánh tung tâm thanh kiếm đó bay ra ngoài.
Cùng với chủ nhân của chúng cũng bị đánh bay xuống đất.
Chấn động này, cũng làm cho rèm xe khắp bốn phía trở thành vải vụn, Vân Nhược Linh bỗng nhìn thấy, bảy tám tên thích khách đeo mặt nạ mặc đồ đen nằm trên mặt đất.
Mà đứng ở không xa phía sau bọn họ là tên thủ lĩnh đeo mặt nạ vóc dáng vạm vỡ, thân hình cao lớn, người đó có ánh mắt hung ác nham hiểm sắc nhọn, nhìn thấy người của mình bị đánh bật, lập tức giận dữ quát lớn: “Một đám ăn hại, còn không mau đứng lên, chủ công Vương Ly, tập trung hỏa lực giết hån.”
“Vâng, đại ca” Bạn thích khách nói xong, đã nhặt kiếm đứng dậy, phi lên, sát khí đùng đùng tấn công về phía xe ngựa. Sở Diệp Hàn thấy vậy, đã một mình phá
không xông lên, giống như một con rồng bạc phi ra khỏi xe ngựa, nằm bảo kiểm trong tay, đánh nhau cùng đám thích khách.
Tám tên thích khách ấy cùng tấn công về phía Sở Diệp Hàn, tám thanh kiếm cùng đâm về phía Sở Diệp Hàn, Sở Diệp Hàn một mình đấu với tám người, chỉ trong chốc lát, trong nơi hoang vu vang lên tiếng đánh nhau “keng keng keng”.
Vân Nhược Linh thấy vậy, sợ hãi vội vàng rụt vào trong xe ngựa, nàng nhìn thấy cảnh tàn sát khốc liệt phía trước, kích lên những tia lửa mạnh mẽ, tim nàng sợ hãi đến co thắt. .
truyện tiên hiệp hayChỉ nhìn thấy tám tên thích khách đó tấn công về phía Sở Diệp Hàn, tám thanh kiếm lại cứ đâm thẳng vào tim hắn, nàng sợ đến kinh hô lên một tiếng: “Vương gia cẩn thận.
Thân hình Sở Diệp Hàn như chiếc chuông đứng ở đó, ánh mắt kiêu ngạo quét qua tám tên thích khách, hời hợt nói: “Chỉ là tám con cá muối, bổn vương còn không thèm nhìn.
“Ly Vương, người đừng kiêu ngạo, đây là tám dũng sĩ tinh nhuệ nhất dưới tay ta, hôm nay bọn họ chính là phụng mệnh đến lấy cái mạng nhỏ của ngươi.” Tên thủ lĩnh đứng dưới mái hiện đối diện nói.
Sở Diệp Hàn khinh miệt liếc mắt nhìn tên thủ lĩnh đó một cái, thanh âm không nhanh không chậm, lại lộ ra vẻ cuồng ngạo khiếp người: “Đừng nói là tám con cá muối lớn, đến tám trăm con cá muối, cũng không phải đối thủ của bổn vương.”
Vừa dứt lời, giữa ánh chớp của đá lửa, chỉ thấy mũi chân Sở Diệp Hàn điểm xuống đất, thân hình màu trắng vừa động, thân thể mạnh mẽ phá không, trên không trung vọt ra mấy ảo ảnh giống như giao long.
Lúc này, đảm thích khách hàng hải đuổi theo, tiếp tục đâm kiếm về phía Sở Diệp Hàn, đột nhiên Sở Diệp Hàn đảo ngược vài bước, trong lòng bàn tay phun ra tám đạo kiểm khí, kiếm khí trực tiếp lao về phía thích khách, chỉ nghe vài tiếng “ầm ầm ầm”, tám tên thích khách đã bị kiểm khí của hắn hung hăng đánh bật ra.
Chẳng qua những tên thích khách này cũng không phải kẻ ăn chay, ngay khi bọn họ bị đánh bật ra, liền nhanh chóng đánh lại, tốc độ tấn công rất nhanh.
Không phải một tên thích khách bình thường, cũng sẽ không bị phải tới để ám sát
Chiến thần Sở Diệp Hàn.
Vân Nhược Linh trước kia chưa từng thấy người thật đánh nhau, nàng nhìn thấy những người này đánh tới, trái tim vẫn đang treo lơ lửng.
Ngay từ đầu bởi vì đối phương là tám người đối phó với Sở Diệp Hàn, nàng còn đang lo lắng cho hắn, nhưng trong nháy mắt, nàng liền nhìn thấy Sở Diệp Hàn ra tay sắc bén, kiểm trong tay lập tức đâm trúng hai tên thích khách, đánh hai tên thích khách ngã xuống đất.