Vân Nhược Linh gật đầu, bước lên vén tay áo của Trầm phó tướng ra, giúp ông ta kiểm tra cánh tay.

Khoảng thời gian nàng ở trong cung, đã đưa thuốc cho Mạch Liên, để Mạch Liên chịu trách nhiệm việc thay thuốc và uống thuốc của Trầm phó tưởng.

Lúc đầu nàng còn lo lắng Mạch Liên đổi thuốc không được, sợ rằng động tác của hắn ta quá thô bạo, không ngờ nhìn thấy cánh tay của Thẩm phó tưởng phục hồi khá tốt, xem ra Mạch Liên làm việc cũng rất tận tâm.

Lần này, tay của Trầm phó tưởng không bị rách ra nữa, có thêm thuốc của nàng nên thật sự hồi phục rất tốt.

“Đợi lát nữa ta sẽ đem thuốc của nửa tháng sau đến đây, người nhất định phải nghe lời Mạch Liên, uống thuốc đúng giờ, thay thuốc đúng giờ, vẫn không thể xuống giường hoạt động, ta tin rằng không bao lâu nữa, tay người sẽ hoàn toàn hồi phục.” Vân Nhược Linh nói.

“Đa tạ Vương phi, mạt tướng xin tuân theo lời chỉ bảo của Vương phi.” Trầm phó tưởng vẻ mặt hồng hào đáp.

Biết cánh tay của mình có thể hoàn toàn bình phục, đừng nói ông, ngay cả những tướng sĩ khác trong doanh trại cũng đều rất xúc động.

Bởi vì điều này có nghĩa là, nếu như sau này có ai bị đứt tay, nói không chừng cũng có cơ hội có thể chữa khỏi được.

Sau khi xem xong cho Trầm phó tướng, Vân Nhược Linh chuẩn bị đưa Mạch Lan và Tửu Nhi hồi phủ.

Ba người bọn họ mới mới bước ra khỏi doanh trại, liền nhìn thấy một thân hình màu trắng lạnh lẽo đi tới trước mặt.

Vân Nhược Linh nhận định, đây không phải là Sở Diệp Hàn sao?

Hắn thay ra bộ quân phục kia, trên người là một thân màu trắng thêu cành hoa thường viền vàng, thắt lưng hắn đeo ngọc lục bảo, đầu đội ngọc quan, trên người toát ra một mùi hương thơm ngây ngất vừa tắm xong, người hắn cao lớn thẳng tắp vững chắc, giống như rừng rậm tre dài, thanh lịch tạo nhã, lại giống như hào hoa công tử mỹ quan như ngọc, rất mê người.

Ba người nhìn thấy Sở Diệp Hàn, nhanh chóng hành lễ với hắn.

“Các người muốn đi đâu?” Sở Diệp Hàn

lạnh giọng hỏi.

“Bẩm Vương gia, thuộc hạ muốn hộ tống Vương phi về phủ.” Mạch Lan nói.

“Ai bảo người làm những chuyện này? Doanh trại còn biết bao nhiêu việc không có ai làm, Mạch Liên còn chưa quay về, Trầm phó tưởng không có ai chăm sóc, người không biết giúp một tay sao?” Sở Diệp Hàn đen mặt nói.

Mạch Lan sửng sốt: “Thuộc hạ sợ Vương phi gặp nguy hiểm, vì vậy mới muốn hộ tống người.

“Vương phi có bổn vương hộ tống, cần gì người lắm chuyện?” Sở Diệp Hàn lạnh giọng.

Mạch Lan đột nhiên nghi ngờ nhìn về phía Vương gia, Vương gia nhà hắn hôm nay làm sao vậy, làm sao mà cứ nhắm vào hắn thế?

Tửu Nhi đứng bên cạnh thấy vậy liền kéo kéo tay áo của Mạch Lan, nói nhỏ vào tai hắn: “Mạch Lan, Vương gia ghen rồi, ngài ấy không thích ngươi tiếp cận Vương phi, ngài ấy muốn tự mình đưa Vương phi về, hay là, ta và người ở lại doanh trại chăm sóc cho Trầm phó tướng ha? Buổi tối ngươi lại đưa ta quay vê?”

Tửu Nhi nghĩ, Vương gia có thể ghen với Mạch Lan thì cũng sẽ chế nàng lắm chuyện, nàng đương nhiên sẽ không ở cùng với bọn họ.

Vì vậy, nàng nói xong liền vội vàng đáp: “Vương gia, để nô tỳ cùng Mạch lan ở lại doanh trại chăm sóc cho Trầm phó tưởng, phiền ngài đưa Vương phi về phủ.”

“Ừm.” Sở Diệp Hàn lạnh lùng gật đầu, dẫn đầu vén rèm của xe ngựa lên, đi lên xe ngựa. Mạch Lan nhìn qua Vân Nhược Linh, là vẻ

mặt lưu luyến không rời.

Hắn còn đang định nói gì đó thì đã bị Tửu Nhi kéo đi rồi.

Tửu Nhi đáp: “Vương phi, Vương gia đã

lên xe ngựa đợi người rồi, người mau cùng Vương gia về nhà đi.” Vân Nhược Linh sửng sốt, không hiểu Sở Diệp Hàn muốn làm gì, nàng hiện tại đã quá

mệt rồi, chỉ muốn quay về ngủ thôi.

Vì vậy, nàng cũng nhấc chân, bước vào trong xe ngựa.

Vừa ngồi lên xe ngựa, phu xe liền đánh xe đi về phía Vương phủ.

Vân Nhược Linh liền phát hiện, không khí trong xe ngựa vô cùng nặng nề, nàng ngước mắt lên, liền đối diện với ánh mắt thăm dò của Sở Diệp Hàn.

Nhớ đến việc đêm qua hắn suýt nữa khinh bạc nàng, còn kêu Dung ma ma kiểm tra thân thể của Thu Nhi, sắc mặt Vân Nhược Linh liền trở nên lạnh lẽo.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play