Hắn nhìn y phục của Vân Nhược Linh xốc xếch trong ngực, trên mặt nàng lúc này đầy nước mắt cùng với lửa giận trong mắt nàng, lý trí của hắn từ từ phục hồi.

Hằn lạnh lùng buông nàng ra, chán ghét mà quét mắt nhìn nàng một cái, giống chán ghét một con bọ, lạnh lùng từ trên giường đi xuống.

Sau đó, hắn mặc lại y phục, đeo ngọc đái, đội cẩm quan, động tác vô cùng nhanh gọn như mây bay nước chảy Hãn khẽ hất cầm, trông thật cao quý lầm liệt, không thể xâm hại.

Vân Nhược Linh nghe được giọng nói của Nam Cung Nguyệt, nhất thời biết nàng được cứu rồi.

Nàng vội vàng bọc mình lại ở trong chăn, ánh mắt căm ghét nhìn chăm chăm Sở Diệp Hàn: “Ngươi cút ra ngoài cho ta, ta không muốn nhìn thấy người nữa.”

“Người cho là bổn vương nghĩ muốn gặp người sao?” Sở Diệp Hàn hừ lạnh một tiếng, mặc xong y phục, mở cửa ra lại nhìn thấy Nam Cung Nguyệt đang lo lắng đứng ở nơi đó.

Vừa nhìn thấy nàng ta, trong mắt hãn thoảng qua một tia áy náy.

Hằn muốn nhanh chóng đóng cửa lại, không để cho Nam Cung Nguyệt thấy được cảnh tượng bên trong nhưng mà nàng ta đã nhanh chóng đi vào, lo lắng đi tới trước giường Vân Nhược Linh.

Nhìn y phục của Vân Nhược Linh xốc xếch bọc ở trong chăn, Nam Cung Nguyệt bị một màn này làm cho kinh động.

Trong mắt nàng ta ngấn lệ, ánh nhìn tố cáo hướng về phía Sở Diệp Hàn: “Vương gia, không phải chàng đang xử lý quân vụ sao? Tại sao chàng lại ở chỗ của tỷ tỷ?

Một màn này đã hung hãn đánh thẳng vào lòng của nàng ta.

Sở Diệp Hàn thà tới cưỡng chiếm Vân Nhược Linh, cũng không chịu chạm vào nàng ta một chút.

Hắn thật sự đã thay đổi, thay đổi làm cho nàng ta không thể nhìn thấu được nữa, trong lòng nàng ta giống như bị người dùng tay nặng nề bóp lại vậy, không thể thở nổi.

Sở Diệp Hàn lúng túng nhìn Nam Cung Nguyệt một cái rồi nói: “Bốn vương tới kiểm tra gian phòng của Vương phi, bổn vương nhìn xem nàng ta có từ tình gì với tỳ nữ hay không.

“Tư tình? Vương gia, tỷ tỷ là thế tử của chàng, làm sao có thể sẽ có tư tình với tỳ nữ chứ. Chúng ta đều là nữ nhân, đây là chuyện không thể nào, chàng đã hiểu lầm tỷ tỷ rồi.” Ngoài miệng Nam Cung Nguyệt nói là như vậy nhưng ánh mắt lại âm u liếc Thu Nhi đứng ở bên ngoài một cái.

Lúc này, Thu Nhi và bốn đại nha hoàn cũng chạy vào, vọt tới trước giường Vân Nhược Linh, lo lắng nhìn nàng.

Vân Nhược Linh vội vàng nhìn về phía Thu Nhi, phát hiện khỏe miệng của Thu Nhi đang chảy máu, trên khủy tay cũng chảy máu, chắc chắn là bị ngã, lại còn bị thương ở khủy tay.

Nàng vội vàng hỏi: “Thu Nhi, em có bị thương ở chỗ nào không? Có khó chịu ở chỗ nào không?”

Mắt Thu Nhi ngấn lệ, không tiếng động lắc đầu: “Nương nương, người yên tâm, nô tỳ không sao, chẳng qua chỉ là vết thương ngoài da thôi, ngược lại là nương nương, người có sao không? Người có bị hù dọa không?”

“Ta không sao. Tửu Nhi, mau dẫn Thu Nhi qua đó giúp nàng ấy băng bỏ cánh tay một chút, trong túi vải của ta có vải thừa đó.” Lúc trước Vận Nhược Linh rất nhàn rồi nên đã dạy mấy nha hoàn này học mấy bài y thuật đơn giản.

Nàng nghĩ, ở thời đại này không mấy nữ nhân hiểu y thuật, nàng lại giỏi y thuật như vậy nên không thể lãng phí, nhất định phải truyền thừa xuống dưới, tạo phúc trăm họ.

Nữ nhân học y thuật thì có thể xem bệnh cho nữ nhân, lại càng có thể cứu nhiều nữ nhân hơn.

Hơn nữa, cũng có thể để cho bọn nha đầu này có một kỹ năng sở trường, sau này rời Vương phủ còn có một nghề để nuôi chính mình.

Sau khi Tửu Nhi nghe xong, vừa khóc vừa đỡ Thu Nhi đi băng bó cánh tay.

Vân Nhược Linh thấy cánh tay của Thu Nhi còn có thể cử động, nhất thời thở phào nhẹ nhõm, may mà không bị gãy.

Lam Nhi và Hồng Nhi vội vàng đi lấy y phục, các nàng đem một kiện phổ thông xiêm áo ngoài cầm tới, cẩn thận khoác lên trên người Vân Nhược Linh, đem người nàng bao lại.

Áo vải phổ thông mặc trên người nhưng cũng không làm mờ đi khí chất của Vân Nhược Linh.

Ngược lại, trên người nàng tràn đầy một khí thế uy nghiêm của Vương phi, làm người ta không dám nhìn thẳng.

Tại thời điểm Vân Nhược Linh mặc y phục, Nam Cung Nguyệt thấy nàng lộ ra nửa vai trần, trên mặt và trên cổ đều có vết hôn, ngay lập tức nàng ta ghen tị đến phát điên.

Những thứ này đều là Sở Diệp Hàn lưu lại trên người nàng, nàng ta thật là hâm mộ.

Nhìn dáng vẻ căm ghét Vương gia muốn chết kia của Vân Nhược Linh, đổi lại nếu là Vương gia nguyện ý như vậy đối với nàng ta, nàng ta cũng sẽ cảm kích rơi nước mắt.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play