Sở Diệp Hàn nhìn Vân Nhược Linh bằng ánh mắt giống như đang nhìn một thứ gì đó đáng ghét nhất thế gian, hắn chán ghét lườm nàng rồi lạnh lùng rút tay chân ra khỏi người nàng.
Sau đó, hắn nhanh chóng xuống giường mặc quần áo, thắt đai lưng vàng ngọc và đội ngọc quan lên, nhìn Vân Nhược Linh bằng ánh mắt lạnh lùng.
Vân Nhược Linh suy nghĩ, không phải hắn sợ tình nhân cũ nhìn thấy bọn họ ngủ chung nên mới chạy nhanh như vậy chứ?
Nàng cũng nhanh chóng đứng dậy mặc y phục vào, tùy ý vuốt mái tóc mình.
Lúc này, bên ngoài lại truyền tới giọng nói của Tô Thường Tiểu: “Ly Vương phi, ngươi có ở bên trong không? Thời gian không còn sớm nữa, ngươi dùng bữa sáng xong còn phải cho Hoàng tổ mẫu uống thuốc nữa đấy”
Vân Nhược Linh nhíu mày, giục cái gì mà giục?
Nàng lạnh lùng thong thả đi ra mở cửa phòng, vừa mở cửa thì ngáp một cái: “Tấn Vương phi, đa tạ ý tốt của ngươi nhưng bây giờ ta vẫn chưa đói.”
Tô Thường Tiểu thấy nàng mở cửa thì quét mắt nhìn trong phòng một vòng. Đột nhiên, trong tầm mắt xuất hiện bộ y phục bằng hoa gấm và khuôn mặt lạnh lùng đầy khí phách của một nam nhân.
Ánh mắt nàng ta chợt dừng lại, trong mắt hiện lên ba phần buồn bã, ba phần đau khổ và ba phần trách cứ.
Nàng ta đưa đôi mắt ầng ậc nước, đầy đáng thương mà nhìn Sở Diệp Hàn, giống như đang lên án hắn, vậy mà hắn lại ngủ chung phòng với Vân Nhược Linh.
Nhìn xiêm y của bọn họ bừa bộn, búi tóc cũng không ngay ngắn, trên chiếc giường kia chỉ có một cái chăn đã bị lật lại, chứng tỏ tối hôm qua hai người bọn họ đã ngủ chung giường.
Không phải nói Ly vương không thích Ly Vương phi, cho tới bây giờ vẫn không chạm vào nàng hay sao?
Nhìn tình cảnh này thì hoàn toàn không giống với lời đồn, bọn họ đã ngủ chung với nhau rồi. Vậy mà hắn lại phản bội mình.
Nhưng cho dù trong lòng nàng ta có nổi cơn ghen đi chăng nữa thì ngoài mặt vẫn gượng cười: “Xin lỗi, ta không biết Ly vương cũng ở đây, hóa ra tối hôm qua hai người ngủ chung à?”
“Đúng vậy, Tuyết ma ma không nói cho người biết sao?” Vân Nhược Linh ra vẻ lơ đãng hỏi.
“Bà ấy không nói cho ta biết, ta cũng không hỏi, ta còn tưởng tối hôm qua Vương gia hồi phủ muộn nên đã đi ngủ rồi.” Lúc Tô Thường Tiểu nói chuyện, đôi mắt nàng ta nhìn chằm chằm Sở Diệp Hàn, trong mắt vẫn là vẻ lên án.
Nàng ta đã sớm nghe bọn thái giám nói rằng tối hôm qua Ly vương đã ngủ chung với Ly vương đấy.
Nhưng nàng ta không tin hắn sẽ chạm vào nữ nhân này, cho nên lấy cớ đưa bữa sáng để xem thực hư thế nào.
Không ngờ hóa ra lại là sự thật.
“Là Thái hậu muốn hắn ngủ ở đây. Xin thứ lỗi, ta phải đi chải tóc đây.” Vân Nhược Linh nói xong thì ngồi vào trước gương, tự mình chải mái tóc dài đen nhánh.
Từ đầu đến cuối, Sở Diệp Hàn đều nhìn chằm chủ Tô Thường Tiểu bằng ánh mắt sâu thẳm.
Vân Nhược Linh biết đó là ánh mắt nhìn tình nhân, chính là ánh mắt cầu mà không được, nàng đã từng thấy ánh mắt đó trên người nguyên chủ rồi.
Lúc này, Tô Thường Tiểu nói: “Người đâu, mang bữa sáng ta chuẩn bị cho Ly Vương phi vào đây”
Nói xong, nàng ta tủi thân đưa mắt nhìn Sở Diệp Hàn rồi lau nước mắt, xoay người đi ra ngoài. Mà Sở Diệp Hàn cũng lạnh lùng đi theo nàng ta ra ngoài.
Nhìn thấy hai người một trước một sau đi về phía ngự hoa viên, Vân Nhược Linh đảo mắt, đôi tình nhân bé nhỏ này không phải lại lén đi hẹn hò đấy chứ?
Trong đầu nàng không khỏi hiện lên dáng vẻ Tấn Vương bị cắm sừng.
Nàng nhanh chóng rửa mặt, chải tóc, thuận tiện ăn một chút đồ ăn sáng, sau đó xoay người đi vào trong điện của Thái hậu.
Sau khi đi vào, nàng nhìn thấy vài vị thái y và Tuyết ma ma đã sớm hầu hạ ở đó.
Thái hậu đang tựa người vào giường, Tuyết ma ma đang đút cháo cho bà ấy, mấy vị thái y thì đứng thành một hàng, Trương thái y đang dùng sợi tơ bắt mạch cho Thái hậu.
Vân Nhược Linh nhanh chóng đi vào hành lễ với Thái hậu: “Thỉnh an Thái hậu, người cảm thấy ổn hơn chút nào chưa ạ?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT