*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tấn Vương thấy thế thì ghen tị đến mức mắt đỏ lên, sắc mặt tái mét.

Từ trước đến giờ lão thái bà chỉ thương hai tỷ đệ này, hoàn toàn không thương bọn họ.

Thiên vị như thế mà phụ hoàng vẫn một lòng hiếu thuận với bà ấy, thật sự là ngu xuẩn.

Lúc này, đột nhiên Thái hậu nhìn về phía Vân Nhược Linh ở sau lưng Sở Diệp Hàn, bà ấy nở một nụ cười tràn đầy sự yêu thương: “Diệp Hàn, đây chính là… Vương phi của con đúng không? Trông thật… xinh đẹp, ai gia thực sự rất thích”

Sở Diệp Hàn nhìn Vân Nhược Linh bằng ánh mắt lạnh lùng rồi nghiêm khắc nói: “Còn không mau qua đây bái kiến Hoàng tổ mẫu “À, vâng” Vân Nhược Linh nhanh chóng bước qua, quỳ xuống trước mặt Thái hậu.

Thái hậu vừa thấy mấy người Sở Diệp Hàn, không biết là do hồi quang phản chiếu hay vì lí do gì mà lại có sức nói chuyện.

Bà ấy thấy Diệp Hàn đối xử với Vân Nhược Linh bằng thái độ không tốt thì vỗ vỗ tay hắn mà khuyên nhủ: “Diệp Hàn, đối xử dịu dàng với Vương phi của con một chút, nữ nhân là để yêu thương…”

Nói xong, bà ấy lại vỗ tay Vân Nhược Linh, khẽ ho một tiếng: “Con đừng trách Diệp Hàn, con người hắn… chính là như vậy, hắn không có cha mẹ thương yêu nên khó tránh được việc không biết chăm sóc người khác…”



Hắn vừa nói dứt lời thì Hành Nguyên đế đang đứng ở phía sau cũng vội vàng đi tới, nhìn chằm chằm Vân Nhược Linh bằng ánh mắt cẩn thận: “Ly Vương phi, ngươi biết y thuật, ngươi có thể cứu Thái hậu đúng không?”

Vân Nhược Linh không ngờ hai người này thật sự muốn cứu mạng sống của Thái hậu.

Nàng là đại phu, nhìn thấy người bệnh là nảy sinh sự thương xót, không thể thấy chết mà không cứu. Nhưng nếu chữa không khỏi, nàng biết hậu quả chắc chắn rất nghiêm trọng.

“Hoàng thượng, theo nô tỳ quan sát sơ bộ thì hình như: Thái hậu mắc phải bệnh lao phổi. Nếu như xác định thật sự là bệnh này thì chỉ cần uống thuốc, chắc sẽ cứu được. Chỉ có điều nô tỳ không dám bảo đảm chắc chắn, mọi sự đều có nguy hiểm” Vân Nhược Linh nói.

“Thật vậy sao? Vậy ngươi còn không mau chữa trị cho Thái hậu?” Hành Nguyên đế vui vẻ nhìn Vân Nhược Linh, đặt tất cả hy vọng lên người nàng.

Vân Nhược Linh nhìn đám người đông nghìn nghịt thì khó xử nói: “Hoàng thượng, có thể mời những người không liên quan đi ra ngoài được không? Như vậy nô tỳ mới có thể chữa trị được”

Hoàng hậu vừa nghe thấy vậy thì khinh thường hừ lạnh một tiếng: “Ngươi nói ai là những người không liên quan? Bổn cung là Hoàng hậu, ở đây đều là con dâu và người thân của Thái hậu, trong chúng ta thì ai là người không liên quan?”

Hành Nguyên đế nghe vậy thì lập tức nhìn chằm chằm Hoàng hậu bằng ánh mắt sắc bén: “Được rồi, nghe theo lời Ly Vương phi, tất cả các ngươi đều lui xuống hết cho trẫm, không có sự cho phép của trãm thì không được tiến vào.”

Hoàng đế tức giận thì sao mọi người còn dám nhiều lời.

Tất cả mọi người đều mặc kệ Hoàng hậu, lập tức lui ra ngoài.

‘Vê phần Hoàng hậu, đương nhiên là bà ta cũng kiêng nể uy nghiêm của Hoàng đế, sau khi oán hận cắn môi thì bà ta cũng đành dẫn mấy người Tấn Vương và Tấn Vương phi lui ra ngoài.

Bọn họ chỉ mong sao Thái hậu chết quách đi, như vậy thì Sở Diệp Hàn sẽ không còn chỗ dựa. Nhưng không ngờ Ly ‘Vương phi lại chặn ngang một bước, chạy tới cứu người, thật là đáng hận!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play