*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Sở Diệp Hàn vừa nghe thấy Tuyết ma ma nói vậy thì đột nhiên trong lòng đau nhói, hắn trừng mắt với Tuyết ma ma như thể không dám tin chuyện này là sự thật, cảm giác trái tim mình trống rỗng, hơi thở dồn dập, hô hấp khó khăn.

Thái hậu là người yêu thương hắn và Trưởng công chúa nhất, nếu như không có Thái hậu thì có lẽ hắn và Trưởng công chúa sẽ không sống được đến ngày hôm nay.



“Lão nô cũng không biết, thái y nói vì Thái hậu cũng đã lớn tuổi, mà người già thì dễ phát sinh rất nhiều bệnh khác nhau, các loại bệnh dần tụ lại cùng một chỗ khiến Thái hậu lâm vào tình cảnh như bây giờ. Tuyết ma ma đau lòng khóc.

“Ngươi mau dẫn bổn vương đến chỗ Thái hậu” Sở Diệp Hàn nói xong thì đột nhiên nhìn về phía Vân Nhược Linh: “Ngươi đi cùng ta đến Hoàng cung”

“Vậy còn ta thì sao? Vương gia?” Nam Cung Nguyệt lo lắng đi tới, lúc này nàng ta thật sự rất muốn ở bên cạnh Sở Diệp Hàn, muốn cùng hắn chia sẻ những âu lo.

“Nàng hồi phủ trước đi, lúc trước nàng bị nhiễm phong hàn vẫn còn chưa khỏi hẳn, về phủ tịnh dưỡng nhé.’ Sở Diệp Hàn quan tâm nói.

Nam Cung Nguyệt nghe vậy thì đáy mắt đỏ lên ngay lập tức, trên mặt nàng ta là vẻ tủi thân: “Thế vì sao tỷ ấy có thể cùng chàng đi chứ, ta cũng muốn đi với chàng, ta muốn làm tròn chữ hiếu với Thái hậu”

“Bởi vì nàng ta là Vương phi” Sở Diệp Hàn nói bằng giọng lạnh lùng.



Ý thức được khi nãy mình đã nói chuyện có chút lạnh lùng với Nam Cung Nguyệt, Sở Diệp Hàn đưa tay võ vỗ vai của nàng ta rồi giọng bằng nói nhẹ nhàng an ủi: “Nàng cứ về trước nghỉ ngơi cho thật tốt, kẻo ảnh hưởng đến sức khỏe lại khiến ta phải lo lắng”

“Vâng, Vương gia cũng mau đi đi” Nam Cung Nguyệt nói xong thì lấy khăn tay của mình ra lau nước mắt.

Sở Diệp Hàn gật đầu rồi mặc kệ Nam Cung Nguyệt, hắn nắm lấy tay của Vân Nhược Linh, cùng Tuyết ma ma nhanh chóng đi đến tẩm cung của Thái hậ Sau khi nghe được tin tức từ bên ngoài thì Trưởng công chúa cũng lập tức dẫn mấy cung nhân, đi theo sau Sở Diệp Hàn.

Ba người cùng đến Thọ Khang cung, bên trong đã có rất nhiều người đứng quanh, thỉnh thoảng lại truyền đến tiếng khóc lóc và tiếng thở dài của một số người.

Hành Nguyên đế, Hoàng hậu, các phi tần trong cung, công chúa, các vương gia, vương phi,… tất cả đều đang tập hợp lại ở nơi này.

Vân Nhược Linh nhìn thoáng qua thấy có một nhóm người, trước đó bọn họ và Hoàng hậu đã từng cùng nhau chế giễu nàng.

Đoán chừng vừa rồi đám người này đã chờ sẵn Vân Nhược Linh ở trong cung nhằm gây chuyện với nàng, nào ngờ bệnh tình của Thái hậu đột nhiên chuyển biến xấu nên mới tình cờ xuất hiện ở đây.

Vừa nhìn thấy Sở Diệp Hàn và Vân Nhược Linh đến thì Tấn Vương đứng dậy một cách đột ngột rồi nói bằng giọng lạnh lùng: “Ly Vương, ngươi và Ly Vương phi đã chạy đi đâu vậy hả?

Biết rõ trước kia Thái hậu yêu thương ngươi nhất, vậy sao lúc bệnh tình của Thái hậu trở nặng thì ngươi lại không ở bên cạnh?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play