Bất kỳ chuyện gì cũng có nhân quả, thỉ như khi ta khởi niệm yêu thương, xét ra giữa phu thê và huynh đệ, đều không giống nhau.

Chẳng hạn như người vừa mới gặp, trong tiền kiếp họ vốn là phu thê hay người yêu từng đã có tình sâu, đời trước từng hẹn thề phát nguyện: cầu được mãi mãi bên nhau… thì đời này có thể sẽ cùng tiếp nối tiền duyên.

Còn nếu đời trước hai bên chỉ là huynh đệ tỷ muội, khi gặp lại cũng có cảm giác vừa nhìn đã thương, nhưng vì không có duyên phu thê nên sẽ không đi đến hôn nhân.Bài văn này do A Minh tự thuật kinh nghiệm “nhất kiến chung tình” đã xảy ra với một phụ nữ Tạng, nguyên văn như sau:Lần đầu khi tôi đến chùa của Thượng sư (ở Tây Tạng), do hằng ngày bận học, nên tôi tiếp xúc toàn tu sĩ Tạng, không có liên hệ với người dân.Ba năm sau, tôi buông bỏ công tác chuyên môn nơi đất Hán, tìm đến tự viện Tạng, xin y chỉ Thượng sư là bậc tu trì đại viên mãn.

Hai vị Thượng sư đều rất vui, mặc dù tôi không phải là người xuất gia, nhưng các Ngài vẫn ưu tiên cho phép tôi vào ở trong Bế quan viện (nơi cư ngụ của các Tăng sĩ Tạng) ở cùng ích Tây, sau do tôi muốn học Tạng ngữ, nên các ngài đồng ý cho tôi được ra khỏi Bế quan viện mà không cần xin phép.Mới đầu tôi định tìm một thầy giáo ở ngoài, do trong Viện phiên dịch quá bận, sau đó tôi được học với vị Kham bố của tự viện (là Tăng quan ở Tây Tạng), nhưng chẳng bao lâu vì sức khỏe kém nên ông đến đất Hán trị bệnh và đă giới thiệu một Tăng sĩ Tạng khác kèm cho tôi.Vị Tăng sĩ này tên Tam Đan, là cháu trai ngài Phật sống Kiệt Tôn, cha thầy là anh ruột ngài Phật sống.

Nhà thầy có sáu trai hai gái, trong sáu trai đã xuất gia hết năm người, nhưng trừ thầy ra thảy đều hoàn tục, còn hai cô gái thì một vị đã đi lấy chồng, còn một cô là em út hiện đang sống chung với ba mẹ.Tôi và Tam Đan, một học Hán ngữ, một học Tạng ngữ, cùng giúp nhau trau giồi, do chúng tôi rất chăm chỉ chịu khó nên đều tiến bộ rất nhanh.Do ở Bế quan viện ẩm thực rất tệ nên Tam Đan thường làm thức ngon cho tôi dùng.

Chẳng bao lâu thì mùa đông đến.

Một tối nọ tôi thấy Tam Đan và cháu ngoại đang thu xếp hành lý, tôi liền hỏi thăm, thầy đáp:Theo lịch Tạng thì năm mới sắp đến, nhà chúng tôi ngày mai thỉnh chư tăng đến tụng kinh mấy ngày cầu tiêu trừ chướng ngại, chúc năm mới cát tường như ý…Thầy còn ân cần mời tôi nhất định phải tới nhà thầy, vì ngày mai có tiệc rát ngon.Hôm sau, tôi vẫn chưa đến nhà thầy, có hai điều khiến tôi ngại: Một là sợ Tam Đan bận rộn, tôi không muốn làm phiền.

Hai là lòng tôi có chút xấu hổ, tới nhà thầy thế này khác nào mình tới kiếm ăn? Vả lại, tôi có thói quen ít khi tụ tập chung vui với người lạ.Hôm sau nữa tôi cũng không đi.

Khi mặt trời sắp lặn, cháu ngoại Tam Đan tìm tới, tha thiết mời tôi đến nhà họ dùng cơm, tôi không đi thì cháu cứ kéo lôi mãi, vì vậy tôi đành đi đến chỗ họ.Vừa bước vào cửa, tôi thấy Tam Đan cùng các Tăng sĩ khác đang cùng nhau ăn uống chuyện trò.

Vừa thấy tôi sư liền mời tôi ngồi cạnh.

Tôi từ chối mãi không được bèn ngồi xuống nền đất cạnh thầy (theo phong tục đương địa thì người tại gia không được ngồi ngang hàng với người xuất gia).Cháu ngoại Tam Đan vội mang đến cho tôi một bát ê hề thức ăn, lúc này Tam Đan giới thiệu tôi cùng với mọi người, rất nhiều tu sĩ khen tôi có lòng thành đến Tạng cầu pháp, công đức rất lớn (mặc dù khi họ nói tôi nghe không hiểu, nhưng vẫn có thề đoán sơ đại ý) tôi nghe họ khen chỉ biết lễ phép cúi đầu, mặt và tai nóng bừng vì xấu hổ.Mấy tiếng đồng hồ sau, các tu sĩ dần dần rời đi.

Tam Đan bèn dẫn hết người thân: Bao gồm cha mẹ, chị, em… đang làm việc trong bếp… ra giới thiệu với tôi.

Lúc tôi vừa nhìn thấy em gái út Tam Đan, thì bỗng có cảm giác kỳ lạ như có luồng điện chạy qua, điều này bao năm rồi chưa từng có, lúc đó tôi hơi mất tự chủ, khiến tách trà đang cầm trên tay rơi xuống… đồng thời tôi phát hiện: Mắt cô út kia cũng lộ vẻ kinh ngạc và rực sáng, hình như cô cũng có cảm giác giống hệt như tôi.Sau đó tôi được biết cô tên Bát muội (tôi dùng hóa danh), chưa đến hai mươi tuổi, là con gái út trong nhà.

Do người Tạng mùa hạ sống đời du mục còn mùa đông thì về ở cố định một nơi, vì vậy trong tự viện muốn tổ chức các buổi giảng kinh hay pháp sự trọng đại thì đều tiến hành vào mùa đông.Vào mùa đông Bát Muội cũng thường đến chùa để tụng kinh, Tam Đan kể Bát Muội sức khỏe kém, nên nhờ tôi mua giúp em vài thang thuốc (do người Tạng không biết chữ Hán, nên thường bị gạt, hay mua nhầm thuốc giả).Tôi liền nhắn gia đình gởi thuốc đến, nào dè Bát Muội sau khi uống xong, sức khỏe dần hồi phục, do vậy cô rất cảm kích tôi, thường dốc sức giúp tôi vài chuyện nhỏ, rất cần và tiện lợi cho chúng tôi.Mỗi lần tôi và Tam Đan học tập, cô thường đứng ở ngoài phòng lắng nghe, (phụ nữ Tạng nếu không có chuyện đặc biệt thì không được phép tùy tiện vào phòng các Tăng sĩ).Có lúc cô đem trà sữa cho chúng tôi, khi thì thúc chúng tôi ăn cơm, hơn nữa mọi phương diện cô đối với tôi đều lộ vẻ ưu ái, chăm lo dặc biệt.Tôi rất mong Tam Đan nhận ra điểm này để ngăn lại bớt, nhưng có lẽ người Tạng không có khái niệm gì về mấy cái chuyện này trong đầu, nên mãi đến sau khi Bát Muội vu quy rồi, thì mọi việc mới kết thúc.Đối với Bát Muội tôi luôn có cảm giác mình khống chế tình cảm rất khỏ.

Thí như lúc tham gia pháp hội, dù ở giữa đám đông, tôi vẫn không kiềm được, cứ dõi nhìn về hướng Bát Muội (cho dù rất khó trông rõ cô) hơn nữa trong lòng tôi cũng khởi lên một cảm giác như có luồng điện chạy qua mỗi khi tình cờ chạm phải mắt cô.

Lúc đó tôi biết rất rõ, chuyện tình cảm giữa tôi và cô hoàn toàn không có hi vọng, chẳng nói đến rào cản ngôn ngữ, tập quán, sinh hoạt, thói quen hay nếp sống không phù hợp, mà do mục đích tôi đến Tạng là để học Phật, nếu tôi để xảy ra chuyện, thì khác nào đã làm trái với chí nguyện tu học của mình?Vì vậy, tôi một bề không muốn có gì vương vấn tâm tư, nhưng mãi đến ngày giã biệt nhau tôi mới hiểu tỏ tường nguyên nhân khởi niệm ái sâu đậm này.Qua Tết Âm lịch Tạng, hai vị Thượng sư mời tôi theo họ về đất Hán phóng sinh.

Trước khi đi, tôi tới nhà Tam Đan từ biệt.

Bát muội cũng đang ở đó, thế là hai anh em họ đồng tiễn tôi và Thượng sư lên xe.

Tôi nhìn thấy rõ Bát muội rất buồn, cứ nhìn chăm chăm vào tôi, bản thân tôi cũng không kiềm được, cứ nhìn cô mãi… Ngay lúc xe chúng tôi khởi động, mắt Bát muội bỗng rưng rưng đôi giòng lệ, còn tôi thì nghe mũi mình cay cay, rồi nước mắt cũng trào ra… nhưng tôi ráng kiềm chế.Trong lúc này tôi đột nhiên nhớ lại lời tiên tri của một vị Sư Tạng và bỗng nhận ra: Bát muội chính là em gái tiền kiếp của tôi.

Khi hiểu rõ điều này thì tâm tôi liền an định và vô cùng hoan hỉ.

Chuyện luân hồi thật quá kỳ diệu: Ngay khi cố nhân thình lình hiện ra trước mắt, bạn sẽ mất tự chù và tâm tư bị chấn động! Sau đó Bát muội được gả cho người thuộc một bộ tộc khác và tôi rất ít gặp cô.Có một lần vào Tết âm lịch, vợ chồng cô dẫn con gái đến chùa, con bé trông khả ái, rất giống mẹ.

Nhìn thấy cả gia đình cô hạnh phúc, tôi cũng vui lây, tự nhủ thầm: “Em gái của tôi ơi, tôi cầu mong em dược mãi mãi hạnh phúc!”…Muội muội tiền kiếp tôi đã gặp rồi, thế thì ca ca tiền kiếp của tôi đang ở đâu? Tôi cũng đã nhận ra: Tam Đan chính là ca ca tiền kiếp của tôi.A Minh-25/07/2009.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play