Năm 2001, con gái tôi không cẩn thận bị dính thai lần hai, nó gọi điện tới hỏi phải làm sao? Tôi bảo: Phá thai là tội sát nghiêm trọng, vì vậy nếu con đã mang thai rồi thì phải sinh ra, tuyệt đối không được phá!Ái nữ tôi đã có con trai 7 tuổi, nên rất muốn có thêm một bé gái nữa, nó cảm thấy lần mang thai này phản ứng không giống lần trước, nên cho rằng rất có thể là con gái, liền thuận theo ý kiến của tôi.Nào ngờ ba tháng sau, khi y viện chẩn khám, thì phát hiện thai nhi không có nhịp tim và đã ngưng tăng trưởng cả tuần nay rồi.

Do vậy mà bác sĩ đề nghị làm phẫu thuật lấy ra, thế là con tôi đồng ý.Sau khi tôi học Phật rồi, hiểu rõ người chết còn mang thân trung ấm trong vòng 49 ngày là rất quan trọng, vậy nên suốt thời gian này, nếu vong linh được thân quyến tụng kinh niệm Phật, siêu độ cho thì sẽ rất có hiệu quả, thu được lợi ích, vì qua 49 ngày họ sẽ nương vào lực hỗ trợ tạo thiện của thân nhân mà được đầu sinh vào cảnh tốt lành.Do vậy, sau khi biết con gái bất đắc dĩ phải bỏ thai rồi, tôi quyết định dốc sức vì vong thai bé bỏng bất hạnh, tụng 7 bộ Kinh Địa Tạng cầu siêu cho cháu.Tôi nghĩ đứa bé này khi nhập thai đã hành mẹ ngót ba tháng ròng rồi mới đi, xem ra rõ ràng là oan gia trái chủ tìm đến báo oán, do vậy việc tụng kinh của tôi có thể giúp hai bên tháo gỡ oan kết và cũng giúp cho con gái tôi được bình an vô sự.Vì lo cho con gái chẳng khéo tự chăm sóc mình, nếu như không nghỉ dưỡng tốt thì rất dễ sinh bệnh, nên từ Nam Kinh tôi vội vàng mua vé đến Bắc Kinh để chăm sóc cho con gái và tụng kinh siêu độ cho cháu luôn.Do vé xe khó mua mà tôi lại cần đi gấp, nên phải dùng vé chợ đen.

Tôi tới nhà con gái vào chiều hôm sau, dùng cơm tối xong thì đã mệt đuối, bèn nhủ thầm với vong thai:Cháu à, hôm nay ta mệt quá, thôi thì sáng mai, bà sẽ bắt đầu tụng kinh cho cháu nhé.Nhưng mới hơn 4 giờ sáng, tôi đã bị thằng rể vào phòng đánh thức, nói:Mẹ hãy vào ngủ với bé Tài, Ngọc Hân (là tên con gái tôi) đau bụng dữ dội suốt cả đêm qua, giờ con phải chở vợ đến y viện khám.Tôi nhìn đồng hồ thấy đã gần 5 giờ, bèn vội đi khai Kinh Địa Tạng, tụng bộ đầu tiên.Con gái tôi đến bệnh viện khám thì thấy không có vấn đề gì, bèn quay về nhà nằm nghỉ, thông tiện xong thì hết đau.Sau này các bạn đạo của tôi phân tích, diễn giải rằng: Có thể do tôi phát nguyện tụng kinh siêu độ cho cháu bé, nên cháu làm vậy để cảnh tỉnh tôi tụng sớm cho cháu.Do tôi vừa phải trải qua chuyến đi đường dài khá mệt, hằng ngày phải lo đảm trách việc bếp núc, chăm sóc con gái và tụng kinh cầu siêu cho cháu nên rất bận, buổi trưa nghỉ ngơi một chút thì tôi tranh thủ tụng Kinh Địa Tạng.

Nấu cơm chiều xong thì lo khóa công phu tối và niệm Phật một tiếng.Lúc này tôi đã 67 tuổi, tuy cảm thấy rất mệt, nhưng trong lòng luôn vững tin, vì nghĩ rằng mình đang làm việc cần làm của một đệ tử Phật.Mấy ngày này hễ tụng khóa tối xong, do quá mệt nên tôi vừa nằm xuống là ngủ ngay, không chút mộng mị.Nhưng một đêm nọ, tôi thấy một điềm mộng lạ và sau khi thức dậy vẫn còn nhớ rất rõ ràng: Tôi mơ thấy cách vách có tiếng hai người nói chuyện với nhau, một vị nói:– Hãy quán sát xem vong này sẽ sinh về đâu? Cõi trời hay cõi người?Vị kia đáp: Theo ta thấy thì vong này sẽ sinh về cõi trời!Nghe đến đây thì tôi giật mình tỉnh giấc, lòng rất ngạc nhiên.Bao đêm rồi tôi không hề nằm mộng, hơn nữa từ lúc học Phật đến nay, tôi chưa hề mơ thấy giấc mộng nào có nội dung lạ như thế.Tôi sực nhớ ra trong Kinh Địa Tạng có nói: Nếu thân quyến tụng xong đủ số, vong linh ắt được giải thoát.

Vậy có phải là tôi đã tụng kinh đủ bảy biến rồi chăng?Do mấy ngày này tôi bận rộn đến tối tăm mặt mày nên cũng không lưu tâm tính đếm số biến kinh đã tụng.

Bây giờ tôi mới bắt đầu nhẩm tính: “Chiều thứ tư tôi đến Bắc Kinh, sáng thứ năm thì bắt đầu tụng, vậy tối hôm qua là thứ tư, cũng vừa xong bảy bộ”.Trong lòng tôi rất mừng, không phải vì từ khi học Phật đến nay, lần đầu được thấy mộng có nội dung đặc biệt, mà bởi vì giấc mộng này cho tôi hiểu rõ: Mình đã tụng kinh cầu siêu cho cháu ngoại thành công, chứng minh rằng lời chư Phật, Bồ tát chẳng hề hư dối.

Tôi càng thấm thía sâu sắc câu: Lời chư Phật, Bồ tát là chân ngữ, thật ngữ, bất dối… trong Kinh Kim Cang miêu tả.Giấc mộng này tôi thấy rất rõ và có ấn tượng sâu sắc, tôi thầm tri ân chư Phật, Bồ tát đã điểm hóa, khiến tôi đối với việc học Phật càng tăng thêm lòng tin kiên cố.Tôi lập tức rời giường đến trước chư Phật, Bồ tát chí thành lễ lạy và niệm một ngàn danh hiệu Bồ tát Địa Tạng để bày tỏ lòng tri ân vô cùng vô tận.Hôm sau tôi nghĩ: “Việc siêu độ đã hoàn tất mỹ mãn, sức khỏe con gái cũng đã hồi phục tốt”, nên tôi cho phép mình được thư thả, có quyền hưởng nhàn, giải trí đôi chút, bù lại nhưng ngày nhọc mệt đã qua.Vừa vặn tối đó truyền hình cho chiếu bộ phim trinh thám mà tôi rất thích (do tôi học Phật chưa đủ thâm nhập nên chưa kháng lại sức cám dỗ của truyện phim).Thế là chiều đó tôi lo lụng khóa tối sớm, để buổi tối có thời gian thong thả xem phim.Tối đến, khi tôi đang ngồi xem phim một mình trong phòng, thì bỗng nghe tiếng động vang lên ngoài cửa, xin giải thích: Nắm cửa nhà con gái tôi là vạch ngang chứ không phải hình tròn, mỗi khi ta nắm xoay thì nó sẽ chuyển từ hình ngang thành hình dọc, tôi chăm chú nhìn nắm cửa đang xoay và biến đổi từ hình ngang sang dọc rất rõ nên cứ đinh ninh rằng bé Tài muốn vào chơi với tôi.

Nhưng đợi một lúc lâu mà vẫn không thấy cháu vào, tôi nhủ thầm: “Cháu không vào quấy quá làm ồn thì cũng tốt, xem như tôi được an ổn xem phim”.Nhưng đúng lúc phim vừa kết thúc, thì tôi chợt nghe ngoài cửa vang lên tiếng gọi: Bà ơi!Tôi khen thầm: Thằng bé này ngoan quá, đợi tôi xem phim xong rồi mới đòi vào chơi, bèn lên tiếng:– Cháu Tài hả, vào đây với ngoại nào!Nhưng không thấy tiếng hồi đáp, cũng không nghe bên ngoài có động tĩnh gì.Tôi liền bước tới mở cửa, nhìn quanh thì thấy bên ngoài chẳng có ai.Tôi liền gọi: Tài ơi!Con gái tôi đang nằm phòng kế bên, vội lên tiếng:– Bé tài xuống dưới lầu chơi từ lâu rồi mẹ à.Tôi hỏi:– Thế chẳng phải hai mươi phút trước nó có đến mở cửa phòng mẹ hay sao?Nó xuống dưới chơi nên giờ hơn cả tiếng rồi, đâu có ở đây.Vậy thì là con hay đứa nào đã đến xoay nắm cửa nơi phòng mẹ?Ngọc Hân đáp:Tụi con ai cũng muốn để mẹ được an tĩnh xem phim, đâu ai qua đó quấy rầy mẹ làm gì!Tôi bảo:– Không đúng, quả thực hồi nãy có ai đến xoay tay nắm nơi cửa làm nó chuyển động, hơn nữa mẹ còn nghe rõ ràng tiếng gọi “bà ơi” mà!Lúc này, tôi đột nhiên nhớ ra trong Kinh Bách Nghiệp có một đoạn kể rằng: Chư thiên mới sinh có nguyên tắc là họ sẽ lập tức làm ngay ba điều:Xem mình từ đâu đến?Nhờ nhân duyên gì mà sinh thiên?Sẽ đi đến đó cảm tạ.Tôi lập tức hiểu ra: Đây nhất định là vong thai đã sinh thiên rồi và quay xuống cảm tạ tôi, bởi vì nếu như cháu được thuận lợi sinh ra thì cũng sẽ kêu tôi bằng bà.Bản thân tôi vốn là một người lý trí, từ khi học Phật đến nay, tôi không hề có bất kỳ ảo giác nào, hơn nữa những việc này phát sinh sau khi tôi đã tụng kinh cầu siêu hoàn mãn, và vào lúc tôi hoàn toàn nghỉ ngơi thư thái thì tuyệt đối không thể đổ cho là do ảo giác hay giải thích theo các kiểu tương tự thế.Tôi bỗng nhớ đến giấc mộng hôm trước và trong lòng tôi thầm chấn động cả kinh, càng thấm thía lời chư Phật, Bồ tát quả vô cùng chân thực không hư dối và tôi chợt nhận ra: Công đức của Kinh Địa Tạng thật vi diệu khôn lường.Hồi mới học Phật, khi đọc Kinh Địa Tạng tôi chỉ nghĩ là chư Phật, Bồ tát do vì muốn dạy người ác hướng thiện nên mới thuyết như vậy thôi, nên đối với những lời trong kinh tôi chưa hoàn toàn tin hẳn.

Ngay cả khi đọc Kinh Bách Nghiệp, tôi cũng thấy những chuyện kể trong đây sao mà giống như thần thoại.Thế nhưng, sau khi trải qua những việc lần này và các sự tình khác nữa, tôi đã cảm nhận sâu sắc rằng: Dù Kinh Phật có khiến người ta cảm thấy quá kỳ bí, cao xa, khó hiểu, khó nghĩ lường, nhưng những điều chư Phật, Bồ tát đã nói ra quả là rất chân thật, không dối.

Chỉ cần chúng ta có tín tâm kiên cố, chịu hành trì trung thực đúng như Phật dạy, thì sẽ thể nghiệm được Phật tính sẵn có nơi mỗi người.Từ đó tôi đối với Bồ tát Địa Tạng sinh lòng tri ân sâu nặng: Bất kể đi đâu, đến đâu, hễ nhìn thấy tượng Ngài là tôi chí thành lễ bái.

Bởi vì Bồ tát Địa Tạng đã giúp tôi tăng tín tâm học Phật, chính nhờ công đức chân thực của Bồ tát và Kinh Địa Tạng… đã dìu dắt, giúp tôi kiên định bước đi trên con đường trí tuệ giác ngộ của Phật.Hôm nay là ngày khánh đản Bồ tát Địa Tạng, để báo đáp thâm ân vô tận của Ngài, tối qua tôi đã viết ra bài văn này, xin đem một phần kinh nghiệm tự thân nếm trải qua, trân trọng chia sẻ cùng mọi người, hi vọng quý vị có thể thâm tín nhân quả, tin sâu lời Phật: Không sát sinh, không phá thai.

Thành tâm sám hối tất cả nghiệp đã tạo trong quá khứ.

Xin hãy vì những chúng sinh mình từng làm hại trong quá khứ, mà tụng kinh siêu độ, cầu họ sinh cõi lành gặp Phật pháp tu hành đồng chứng Bồ đề.Vân Phong.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play