Tháng bảy năm Khải Chính thứ tư, trong thành Vân Kinh đã xảy ra mấy vụ trộm cướp. Mấy nhà bị trộm đều là thế gia quý tộc thành Vân Kinh, mất chút đồ cổ tranh chữ. Mấy thứ này đối với gia đình giàu có mà nói chẳng qua là một ít đồ chơi, chỉ là người mấy nhà đó báo án xong cũng không thúc giục, Hình Vệ ti dây dưa dây cà điều tra hơn một tháng cũng không tìm được kết quả.
Kỳ Tu Thừa đến Hoan Ý lâu đánh bầu rượu xong đã phải đi, mới vừa ra tới cửa, nghe được mấy người uống rượu tán gẫu nói đến đến Thẩm gia, không khỏi nhớ tới Thẩm Trọng Y, gần đây vì tra án, hai người đã lâu rồi chưa gặp nhau. Suy nghĩ vừa chuyển, hắn tìm tiểu nhị gọi đĩa đậu phộng, tìm cái bàn bên cạnh ngồi xuống.
“Ài! Ta nghe nói Ngụy gia chủ lại tặng đồ đến Thẩm gia, Thẩm gia không thèm động vào mà ném hết ra ngoài.”
“Ai da! Thẩm gia muốn thứ tốt gì mà không có, sao có thể nhìn trúng chút đồ này của Ngụy gia chứ!”
“Còn không phải sao! Năm đó Ngụy gia chủ có tân hoan, Ngụy lão thái gia thấy trưởng tôn kia không sống nổi thì làm chủ bỏ nam thê kia, đuổi người ta đi. Đứa bé đó vốn dĩ đã phải chết không cần bàn cãi, cũng không biết Thẩm gia dùng cách nào cứu sống được người, nuôi ngần ấy năm. Bây giờ Ngụy gia muốn đem người về! Đổi lại là ta, ta cũng không đồng ý.”
“Kỳ Linh kia cũng thật tà môn nha.”
“Ngài vẫn là đừng nói thì hơn, ta từng đi qua hội thơ Hạnh Lâm, may mắn gặp qua Thẩm công tử một lần. Công tử đó diện mạo xuất chúng, văn chương nổi bật, khắp toàn thân đều là khí phái thiếu gia thế gia, chỉ là trông có vẻ yếu ớt, không phải tướng trường thọ.”
“Nói đến cùng thì cũng là người đáng thương!”
“Ai…” mọi người phụ họa.
“Không phải tướng trường thọ…” Kỳ Tu Thừa chậm rãi bưng ly lên, nhẹ húp một ngụm rượu, nhíu mày, vẻ mặt một bộ như đang suy ngẫm điều gì. Tầm mắt hắn rơi xuống bên ngoài cửa sổ, một người trẻ tuổi mặc trường bào màu xanh lá đi ngang qua bên ngoài, thân hình cực kỳ giống phạm nhân trộm cướp mất dấu lần trước.
Hắn vội vàng ném lại vài đồng tiền, đứng dậy chạy ra ngoài. Đối phương như là có điều phát hiện, thấy hắn ra đến, nhấc chân chạy luôn.
Kỳ Tu Thừa gấp gáp đuổi theo sau, khinh công của người nọ cực tốt, hắn theo nửa ngày, đi vào một viện tử, chỉ chớp mắt lại mất dấu người ta!
Hắn có chút không cam lòng mà nhìn quanh bốn phía, đang muốn rời đi, lại bị thủ vệ trong viện phát hiện. Đối phương người đông thế mạnh, hắn trốn không kịp, bị thủ vệ coi là kẻ trộm mà bắt tại trận. Kỳ Tu Thừa chỉ có thể vội vàng cho xem thân phận. Thủ vệ thông báo cho quản gia, quản gia lục soát ra lệnh bài từ trên người hắn sau đó trình lên, hắn bị áp giải đi gặp chủ nhân của dinh thự này.
Thôi xong, phủ đệ này là tổ trạch Thẩm gia ở Vân Kinh.
Người Thẩm gia đang dùng cơm ngoài sảnh. Trên bàn cơm chỉ có hai người. Lão gia chủ từ sau khi giao Thẩm gia cho con gái thì dẫn vợ đi vân du.
Nhân khẩu Thẩm gia ít ỏi, bây giờ trong nhà chỉ còn lại chủ tử lớn tuổi già đầu rồi vẫn chưa có hôn phối là gia chủ Thẩm Nam Y cùng với tiểu thiếu gia Thẩm Trọng Y thân thế nhấp nhô.
Thẩm Nam Y năm nay hai mươi sáu, sinh ra đã mày liễu mắt hạnh, môi hồng răng trắng, một vẻ tiểu nữ tử ôn nhã điềm tĩnh, trong xương cốt lại là một chủ nhân không nói tình cảm, thủ đoạn tàn nhẫn.
Cha Thẩm và mẹ Thẩm phu thê tình thâm. Cha Thẩm không nạp thiếp, sau khi mẹ Thẩm sinh Thẩm Nam Y, cơ thể vẫn luôn không tốt. Kỳ Linh thuật không có tác dụng đối với Kỳ Linh sư, cha Thẩm sợ vợ mình chịu khổ, không muốn để vợ mang thai nữa.
Dựa theo quy củ lão tổ tông đã lập, sau khi con trưởng thành niên gia chủ phải thoái vị. Bởi vậy, thân là đích trưởng nữ, từ nhỏ Thẩm Nam Y đã được bồi dưỡng theo hướng gia chủ. Tính tình lạnh tình lạnh tâm kia đại khái là được hình thành từ khi còn nhỏ.
Thẩm Trọng Y không phải người Thẩm gia. Vốn dĩ thân thế của y vẫn luôn được giữ bí mật đối với người ngoài. Mọi người chỉ biết Thẩm Trọng Y đến từ dòng bên của Thẩm gia, bởi vì cha mẹ mất sớm, bơ vơ không nơi nương tựa mới được đưa về nhà chính. Sau đó không biết là ai tiết lộ tin tức, nói Thẩm Trọng Y chính là Linh tử của Ngụy gia năm đó. Ngụy gia nhận được tin tức, kiểm chứng một phen, quả nhiên là vậy, từ đó về sau gia chủ Ngụy Miên Tùng lại nhiều lần phái người tới cửa đòi người.
Lúc đầu, Ngụy gia phái người đến, lại bị Thẩm gia từ chối ngoài cửa. Gặp vài lần là tránh, Ngụy gia thấy không trả người về, vì thế sửa lại thành ngày lễ ngày tết tặng đồ cho Thẩm gia, đến nỗi việc nhận hay không nhận thì cũng là chuyện của Thẩm gia.
Kỳ thật khi Thẩm Nam Y kế thừa vị trí gia chủ Ngụy Miên Tùng từng tự mình đến Thẩm gia một chuyến. Nhưng Thẩm Nam Y không gặp lão, cũng không cho vào cổng lớn Thẩm phủ.
Thẩm Trọng Y nhận ra lệnh bài quản gia trình lên, trong lòng ẩn ẩn có chút chờ mong, biểu hiện ra ngoài thì lại không được tốt cho lắm, chỉ là mịt mờ mà nhìn xung quanh cửa, nên không cẩn thận bị Thẩm Nam Y phát hiện, sắc mặt ngượng ngùng mà cúi đầu giả vờ ăn cơm.
Ngược lại Thẩm Nam Y muốn gặp thử cái người câu mất tim tiểu đệ của mình. Hai đứa nhỏ không nói ra chuyện này, đến gặp cũng là gặp sau lưng nàng, nàng cũng không trực tiếp tìm Kỳ Tu Thừa đường đột đến hắn. Bây giờ người ta tự mình đưa đến cửa, nào có đạo lý không gặp.
Quản gia dẫn người tới. Thẩm Trọng Y ngẩng đầu, vừa lúc Kỳ Tu Thừa cũng đang nhìn y. Hai người bốn mắt nhìn nhau, tuy đưa tình không nói, nhưng Thẩm Nam Y ngồi ở một bên cảm nhận được rõ ràng tình cảm trong không khí.
Nàng ánh mắt băn khoăn một lát giữa hai người, cũng không vạch trần, che mặt ho nhẹ một tiếng, hai người sợ hãi hoàn hồn, dồn dập cúi đầu.
Kỳ Tu Thừa chỉnh đốn mạch suy nghĩ, trấn định mà nhìn về phía Thẩm Nam Y, nói lại lý do thoái thác với quản gia trước đó một lần.
Thẩm Nam Y buông khăn trong tay, chỉ đơn giản lạnh lùng nhìn quét Kỳ Tu Thừa từ đầu đến chân một lần, ánh mắt sắc bén giống như muốn lột da róc xương nhìn thấu hắn, sau một lúc lâu mới nói: “Hoá ra là Kỳ đại nhân Hình Vệ ti, nếu là do truy bắt hung thủ nên xông lầm vào, quản gia đưa Kỳ đại nhân ra ngoài đi.”
Không đợi Kỳ Tu Thừa mở miệng, hắn đã được quản gia lễ phép mời đi ra ngoài. Sắp ra cửa, hắn nhịn không được quay đầu lại trông ngóng. Thẩm Trọng Y không rõ sao lại như vậy, đột nhiên ho khan kịch liệt, doạ đến Thẩm Nam Y gọi người đưa thiếu gia về phòng ngay lập tức.
Trong lòng Kỳ Tu Thừa cũng chấn động, đã quên hoàn cảnh hiện tại, giãy giụa muốn theo sau. Quản gia không biết làm thế nào, nhanh nhẹn bắt lấy cánh tay hắn. Đợi đến khi hơi bình tĩnh lại, hắn thầm an ủi bản thân, cho dù đi theo cũng không giúp được việc gì, huống hồ Thẩm Nam Y tuyệt đối sẽ không mặc kệ Thẩm Trọng Y xảy ra chuyện, tuy rằng trong lòng vẫn bất an như cũ, cũng vẫn thành thành thật thật đi theo quản gia rời khỏi.
Kỳ Tu Thừa là con vợ lẽ Kỳ gia ở Vân Kinh, cha Kỳ phong lưu thành tính, chẳng qua hắn chỉ là một trong số những đứa con vợ lẽ đông đảo của cha Kỳ. Tuy không được yêu thương, trong nhà cũng chưa từng bạc đãi hắn. Mẫu thân hắn mất sớm, hắn tòng quân từ mười lăm tuổi, rèn luyện ở biên cương ba năm, lập quân công, sau khi hồi kinh được bổ nhiệm vào vị trí còn thiếu của Hình Vệ ti, nhậm chức chưa bao lâu thì dọn ra khỏi nhà chính.
Kỳ Tu Thừa rời khỏi Thẩm gia, lại tìm quanh đó một vòng, không phát hiện người khả nghi nào, liền xoay người rời đi.
Ba ngày sau, cũng không biết có phải kẻ cắp kia cố ý hay không. Biết rõ là Kỳ Tu Thừa đang vờn mình, còn quang minh chính đại mà ngồi uống rượu nghe sách trong Hoan Ý lâu, thấy hắn tới cũng không chạy, giống như đang đợi hắn vậy. Cuối cùng còn thành thật mà cùng hắn về nha môn trả lại tang vật.
Theo luật, phạm nhân chủ động đầu thú trả lại tang vật, nhốt lại non nửa tháng là hết chuyện. Biết cái kẻ Kỳ Tu Thừa vừa nãy muốn đưa mình vào nhà lao, người nọ lại dễ dàng tránh thoát chạy khỏi thủ vệ.
Kỳ Tu Thừa đối chiếu hồ sơ mới biết được, người nọ là lãng tử có tiếng trên giang hồ, thường ngày thích nhất là làm chút chuyện khôi hài vô vị. May mà tìm lại được đồ, phê vài chữ lên đầu thì không cần tiếp tục điều tra nữa, việc này cũng hạ màn từ đây.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT