Nhậm Xuyên vào bếp lấy một con dao phay, đạp cửa phòng ngủ chính.
Giang Hoàn cái gì cũng không biết, còn đang ôm chăn ngủ say, hắn thò ra cái đùi lớn, cong mông, giống như con heo.
Nhậm Xuyên bay tới đá thẳng vào mông hắn, đá hắn văng xuống giường.
Giang Hoàn ngã xuống đất cái rầm, cả người ngơ ngác còn chưa tỉnh ngủ, vừa định rống lên liền thấy Nhậm Xuyên tay cầm dao phay đang đứng bên giường.
Giang Hoàn đột nhiên cảm thấy cổ hơi lạnh: "..."
Ai có thể giải thích cho hắn tại sao không?
Tại sao thế giới này lại có chút ảo diệu?
Nhậm Xuyên gầm lên: "Anh cố tình đúng không!"
Giang Hoàn nghĩ mãi không ra: "Anh làm sao?"
Nhậm Xuyên lớn tiếng nhắc nhở: "Đồng hồ báo thức!"
Giang Hoàn hiểu rồi, Nhậm Xuyên đang nói về lời thoại nhạc chuông mà hắn ghi âm lại cho đồng hồ báo thức, hắn hơi lí nhí: "Anh không cố tình, mà là..."
Trên mặt hắn hiện ra chút ngượng ngùng: "...Cố ý."
Nhậm Xuyên: "..."
Anh giơ dao phay xông lên: "Mẹ nó hôm nay anh muốn chết đúng không!"
Nửa giờ sau, Giang Hoàn mặt mày sưng húp quỳ trên cân điện tử, Nhậm Xuyên cầm dao phay đứng ở một bên, đá hắn một cái: "Quỳ xuống!"
Mông Giang Hoàn đau dữ dội, hắn đành phải điều chỉnh tư thế, thành thật quỳ xuống.
"Ba mươi cân, nhiều hơn hay ít hơn một cân cũng không được." - Nhậm Xuyên cầm con dao phe phẩy, "Anh quỳ xuống mà nhìn."
Giang Hoàn oan ức: "Anh đắc tội cậu chỗ nào..."
Nhậm Xuyên gầm lên: "Chỗ nào cũng đắc tội!"
Anh còn phải đi làm, không nhất thiết phải lãng phí thời gian ở đây đấu khẩu với Giang Hoàn: "Tôi đi làm, quỳ không tới ba mươi cân thì khỏi đứng lên!"
Cánh cửa đóng sầm lại.
Giang Hoàn không phục, cố ý gằn giọng nói: "Nam tử hán đại trượng phu, ai sợ cậu-!"
Trên mặt hắn là ba phần lạnh lùng, ba phần chế giễu, bốn phần hờ hững, sau đó...
Hắn thành thật tiếp tục quỳ.
Nói những lời tàn nhẫn nhất, là người đàn ông hèn nhát nhất.
Giang tổng không hổ là Giang tổng.
Trâu bò!
Vốn dĩ có hẹn với phó tổng của một ngân hàng đầu tư đi uống trà vào buổi sáng, nhưng bên kia đột nhiên có việc bận nên hủy hẹn, Nhậm Xuyên đi tới trước quán trà mới nhận được tin tức, cũng không còn cách nào khác là quay đầu lái xe đến công ty.
Vừa bước chân vào cửa, anh lướt qua hai người đàn ông mặc âu phục. Khuôn mặt lạ lẫm, chưa từng gặp, Nhậm Xuyên chú ý hơn, thấy trên thẻ tên của họ đề ngân hàng đầu tư Vạn Phong.
Người của ngân hàng đầu tư đến công ty để làm gì?
Nhậm Xuyên cau mày, anh bước nhanh đến quầy lễ tân và hỏi cô gái tiếp tân: "Cho tôi xem hồ sơ của khách."
Cô gái tiếp tân lập tức lấy hồ sơ khách ra, Nhậm Xuyên vừa nhìn thì thấy hai người kia đi thẳng đến văn phòng của phó tổng.
Tống Kỳ Văn mời tới sao?
Cổ họng Nhậm Xuyên thắt lại ngay lập tức, không thể thở được.
Tống Kỳ Văn muốn bán công ty?!
Anh bước vào thang máy, mấy chục giây thang máy chậm rãi lên cao, đầu óc anh suy nghĩ lung tung cả.
Anh và Tống Kỳ Văn mỗi người nắm giữ 30% cổ phần của công ty, và 40% còn lại nằm trong tay các cổ đông khác.
Khi việc tạm ngừng để chấn chỉnh lại xảy ra, Nhậm Xuyên đã bị các cổ đông chất vấn và gây sức ép, hiện tại chuỗi vốn bị phá vỡ nên nhiều cổ đông muốn buông cổ phần trong tay ra để chạy thoát thân.
Nếu Tống Kỳ Văn tiếp quản hơn 20% cổ phần vào thời điểm này, hắn có quyền phát biểu tuyệt đối.
Cửa thang máy kêu một tiếng rồi mở ra, Nhậm Xuyên đi về phía phòng làm việc của mình. Cửa phòng làm việc của phó tổng mở ra, Tống Kỳ Văn cầm tài liệu trong tay, nhìn thấy Nhậm Xuyên cũng sửng sốt: "Cậu đến rồi à?"
"Ừ." - Nhậm Xuyên hàm hồ đáp, ngoài mặt thì tỏ ra bình tĩnh điềm đạm, nhưng thật ra chỉ muốn đè Tống Kỳ Văn ra hỏi tại sao lại muốn bán công ty.
Hắc Thạch là tâm huyết của bọn họ!
"Tôi đi họp." - Tống Kỳ Văn lướt qua anh. Trước khi hắn đi được hai mét, Nhậm Xuyên gọi hắn lại: "Kỳ Văn."
Tống Kỳ Văn quay đầu nhìn anh: "Hả?"
Nhậm Xuyên hỏi như thường lệ: "Công ty thế nào?"
Tống Kỳ Văn trả lời: "Rất tốt."
Nhậm Xuyên vỗ vai hắn: "Khoảng thời gian này tôi không thường xuyên ở công ty, cảm ơn cậu."
"Không có gì." - Tống Kỳ Văn gạt tay anh ra, "Tôi nên làm."
Bọn họ nhìn nhau, trên mặt đều là nụ cười giả tạo.
Vừa quay người lại, nụ cười đều tắt ngấm, như thể là những người xa lạ nhất với nhau.
Từ khi Tống Kỳ Văn gạt tay mình, Nhậm Xuyên liền biết rằng trên đời này không có anh em vĩnh viễn.
Vĩnh viễn chỉ có phản bội.
Hôm nay Giang Hoàn về hơi muộn, hắn thảo luận một chút về công việc ở buổi họp báo. Đội ngũ sáng tạo chính rất hào hứng, bởi vì đây là lần đầu tiên Yggdrasil xuất hiện tại Trung Quốc, phải đảm bảo được sự bất ngờ cho mọi người.
Hắn mở cửa, chợt ngẩn người, Nhậm Xuyên đã về nhà.
Hai tuần trở lại đây, Nhậm Xuyên đi sớm về muộn, thường xuyên trở về lúc nửa đêm, trên người còn ám mùi rượu nồng nặc.
Thật hiếm khi về sớm như vậy.
Giang Hoàn tháo cà vạt, cởi hai cúc áo trên: "Anh đi nấu cơm ăn..."
Giọng hắn ngừng lại, bởi vì hắn nhìn thấy đôi chân Nhậm Xuyên đang mang một đôi giày ba lê, nền sa tanh đen phản chiếu ánh sáng êm dịu lên mắt cá chân mảnh mai, khiến cho đôi chân kia càng thêm quyến rũ.
Nhậm Xuyên đặt một tấm đĩa lên trên máy hát, nhìn Giang Hoàn, nói: "Vở này tên là Raymonda."
Anh đứng tại chỗ, duỗi thẳng ngón chân của mình, đầu tiên xoay pas de bourree, tiếp theo nhảy attitude, và sau đó nhảy bước fouette lớn, với một chân đạp đất liên tục.
Sau đó, anh bắt đầu xoay echappe, rồi dùng chaine di chuyển về phía trước, tiếp theo là một bước nhảy lớn.
Đôi chân ẩn dưới chiếc quần tây uyển chuyển xoay tròn, âm nhạc khiêu vũ tăng thêm khí chất cổ điển. Nhậm Xuyên đắm chìm trong âm nhạc, mồ hôi đổ như tắm, cổ ngửa ra duyên dáng, giống như một con thiên nga đang sải cánh.
Giang Hoàn nhìn vũ điệu của Nhậm Xuyên, thật lòng hắn có hơi kinh ngạc, không ngờ anh lại có luyện tập nghệ thuật bài bản như vậy.
Giang Hoàn không thích nghệ thuật, kiến thức về múa ba lê của hắn chỉ giới hạn ở điệu nhảy four little swans, hắn không ngờ rằng ba lê lại có thể nam tính và phóng khoáng đến vậy, tựa hồ có thể sánh với núi sông.
Nhậm Xuyên giống như một tên côn đồ vừa giết người xong, nhuộm nửa mình trong máu, đang múa súng trong cơn mưa. Giữa muôn trùng sát khí, giờ phút này anh lại chỉ tập trung vào việc nhảy múa.
Khi nhạc khiêu vũ chuyển sang khúc cuối cùng, Nhậm Xuyên dùng động tác quỳ một gối trên nền đất để kết thúc điệu nhảy.
Giang Hoàn xem xong toàn bộ quá trình, gần như không nói nên lời.
Sinh con trai thì cho đi học múa ba lê đi, quá mức đẹp trai rồi.
Nhậm Xuyên quỳ trên mặt đất, lồng ngực khẽ nhấp nhô, mồ hôi dọc theo sợi tóc trên trán chảy xuống, ánh mắt lúc này vô cùng gợi cảm.
Giang Hoàn có thể nhận ra từ trong điệu nhảy rằng Nhậm Xuyên đang phát tiết, anh trút hết sức lực của mình vào trong vũ khúc, vừa rồi không thể nói là khiêu vũ, mà phải nói là đang dằn vặt chính mình. Mỗi một bước nhảy, mỗi một lần xoay tròn, đều toát ra vẻ đẹp tự giận. Thứ theo mồ hôi rơi xuống dưới, chính là huyết lệ trong lòng.
Nếu có máy quay ở đây thay vì chỉ có một khán giả là hắn, một điệu nhảy như vậy sẽ giành được huy chương vàng trong một cuộc thi quốc tế.
Giang Hoàn nhìn Nhậm Xuyên mồ hôi ròng ròng quỳ rạp dưới mặt đất, cơ thể cuộn tròn lại như quả bóng, tựa hồ đang đè nén đau đớn khôn cùng.
Nhậm Xuyên giống như một đóa hồng nở rộ trong xứ sở hoa lệ, hấp thu dưỡng chất của máu thịt mà toát ra màu đỏ thắm và mềm mại, nhưng lại dựng lên gai nhọn khắp người.
Giang Hoàn nhìn chằm chằm cái gáy đang run rẩy của anh, chợt nhớ tới một câu nói, "Kiếp hoa rất ngắn ngủi, nàng chỉ có bốn cái gai để bảo vệ chính mình, chống lại thiên hạ, nhưng ta lại để nàng một mình trên hành tinh của ta!"*
Móng tay của Nhậm Xuyên để lại trên cổ mình năm vết hằn sâu. Như thể không cảm nhận được đau đớn, anh cố nén mọi âm thanh lại giữa hai hàm răng. Người ta chỉ có thể nhìn thấy khuôn mặt vặn vẹo của anh, nhưng sẽ không tưởng tượng nổi nỗi đau như vực thẳm ẩn dưới thân thể bằng xương bằng thịt này.
"Ổn rồi, ổn rồi mà." - Giang Hoàn ôm anh vào lòng, "Đừng sợ, anh ở đây."
Nhậm Xuyên cắn chặt răng, nước mắt lưng tròng, nhưng anh không để mình phát ra dù chỉ là một tiếng khóc. Quá khó khăn, thật sự quá khó...
Hôm nay, khi anh chuẩn bị rời khỏi công ty, một nhân vật nòng cốt của công ty đến gặp anh và hỏi với giọng rụt rè: "Sếp, Hắc Thạch... sẽ không giải thể đúng không?"
Lúc đó, Nhậm Xuyên không biết phải trả lời như thế nào.
Nếu như là một tổng tài khác, nhất định họ sẽ nói một cách cực kỳ chắc chắn là "không".
Nhưng Nhậm Xuyên không có sự tự tin này.
Trong hai tuần qua, anh không biết mình đã uống bao nhiêu ly rượu, mất bao nhiêu nụ cười. Uống rượu đến nôn mửa, nhưng tiền ở đâu, tương lai của Hắc Thạch ở đâu?
Câu nói "đi đi" bị mắc kẹt giữa môi và răng, giống như một chiếc xương cá, nhổ không ra, nuốt cũng không trôi.
Ít nhất trong một khoảnh khắc nào đó, anh thực sự nghĩ rằng cứ như vậy mà giải thể.
"Đừng nghĩ nữa." - Giang Hoàn ghé vào bên tai anh, nhẹ nhàng nâng anh dậy, "Đi, anh đưa cậu đi thư giãn."
Nhậm Xuyên nghĩ rằng Giang Hoàn sẽ đưa anh đến một nơi ăn chơi trác táng nào đó, nhưng kết quả lại là bể bơi trên tầng cao nhất của chung cư.
Bơi một chút cũng được, xuống nước rồi đầu óc sẽ không suy nghĩ lung tung nữa.
Hai người lần lượt vào phòng thay đồ, Giang Hoàn bước ra trước, thân hình hoàn mỹ được phác họa trong chiếc quần bơi bó sát.
Hắn ngâm mình trong bể bơi và chờ đợi, dù đã bơi hai lần để khởi động, Nhậm Xuyên vẫn chưa ra ngoài.
Giang Hoàn suy nghĩ lung tung, thậm chí còn tưởng tượng có một tên côn đồ xông vào phòng thay đồ và giật mất quần bơi của Nhậm Xuyên.
Cuối cùng một bóng người cũng xuất hiện ở cửa phòng thay đồ.
Nhậm Xuyên bước ra, trên người chỉ mặc một chiếc quần bơi. Trong phòng thay đồ có vòi hoa sen, xương quai xanh của anh ướt át, ánh lên một tầng hào quang, hai chân săn chắc, thẳng tắp mịn màng, đẹp muốn đòi mạng.